Thầy Phong Thủy [Trương Ly]

Chương 295: Trương gia thôn sẽ bị tuyệt diệt ư?  



Nói cách khác, cảnh tượng trước mắt tôi là cảnh tượng xảy ra của bốn mươi năm trước.   

Xem ra người mà họ vừa mắng không phải tôi mà là do bà Tư kia đã dùng cách gì đó khiến tôi đi vào trong góc nhìn của một người khác.  

Thấy đám người kia dần xếp thành một hàng đi ra khỏi Trương gia thôn, tôi cũng nối vào sau hàng đi cùng họ ra khỏi thôn.  

Tôi theo đoàn người đi càng ngày càng xa, sau đó đột nhiên phát hiện họ đang đi ra ngọn núi phía sau thôn!  

Lần trước tôi tới đó còn có rùa thần dẫn đường nên mới đi tới thánh địa được.  

Đường núi gập ghềnh uốn khúc, nếu để tôi tự đi vào thánh địa thì có lẽ phải tìm rất lâu mới thấy đường.   . đam mỹ hài

Nhưng đoàn người này như thể được ai đó đi trước dẫn đường, không hề mất thời gian tìm đường mà thuận lợi đi thẳng vào thánh địa.  

Mặc dù tôi đang ở trong ảo ảnh nhưng đây là lần thứ hai tôi vào thánh địa, trong lòng không khỏi cảm thấy hồi hộp lo lắng.  

Vẫn là vùng đất hoang rộng mênh mông, có điều điểm khác biệt so với trước kia là ở vị trí trung tâm vùng đất hoang đã không còn ngọn đèn kia nữa mà xung quanh lại xuất hiện bốn cây cột trụ.  

Lúc tôi vừa nhìn thấy thì không nhận ra cây cột này làm bằng chất liệu gì, chỉ cảm giác rằng bên trên khắc rất nhiều hình người, xung quanh hình người còn có rất nhiều ký hiệu nhỏ.  

Nhìn có vẻ khá giống như tranh thờ vật tổ.  

Có điều vì đứng khá xa nên tôi chỉ nhìn thấy lờ mờ.  

Vùng đất hoang này là thánh địa của người giữ đèn, những vật sống khác mà đặt chân vào đây thì chỉ có đường chết.  

Thế nhưng đoàn người này lại đang chầm chậm bước vào trong thánh địa...  

Tôi vô cùng hoảng hốt, mặc dù họ đang bị kẻ khác điều khiển nhưng bước chân vào đó thì vẫn chỉ có đường chết. Nếu tất cả bọn họ đều bước vào đó thì chẳng khác nào nhảy vào hố lửa.  

Vậy thì cả Trương gia thôn sẽ bị tuyệt diệt ư?  

Tôi vô cùng hoảng loạn, vội vã lao lên trước ngăn cản. Nhưng bất chấp tôi dùng lực thế nào thì họ vẫn ngẩn người ra không nói một câu nào.  

Trong lúc nguy cấp, tôi vươn người ra chắn trước mặt họ, nhưng tôi như một vật thể trong suốt mà họ không thể nhìn thấy, chẳng những không cản được mà họ còn đi xuyên qua người tôi.  

Lúc đó tôi mới nhận ra, tôi không thực sự có mặt ở đó. Bà Tư cho tôi vào đây chỉ là muốn cho tôi thấy một số thứ mà thôi.  

Sau khi nghĩ thông, mặc dù trong lòng nóng như lửa đốt, tôi cũng đành kiên nhẫn đứng đó nhìn xem có chuyện gì xảy ra.