The Fake Fairy Tale

Chương 5: Somethings Strange



Tôi ngồi im lặng một lúc, cơn buồn ngủ bất chợt ập đến, đầu óc trở nên mơ hồ, hai mí mắt dần nặng trĩu, tôi cố chống lại nhưng cuối cùng chỉ có thể thiếp đi trong sự mệt mỏi, hệt như ngày hôm đó, chẳng thể giãy giụa.

Những tiếng ồn ào xen lẫn âm thanh kì lạ cứ chập chờn trong giấc ngủ, nửa tỉnh nửa mê, tôi cảm nhận được có chất lỏng rớt lên mặt, mang theo một mùi tanh tưởi, quen thuộc đến lạnh người.

Tôi giật mình mở mắt ra, đưa bàn tay run rẩy sờ lên mặt, nhưng, hoàn toàn khô ráo, không hề có chất lỏng lạ nào, chẳng biết nên thở phào hay hụt hẫng. Tôi vùi mặt vào chăn, thẫn thờ một lúc mới ngồi dậy nhìn xung quanh, căn phòng vẫn giống hệt lúc đầu, chẳng có gì thay đổi, chỉ là, bên ngoài, trời đã rạng sáng.

Mọi thứ thoạt nhìn không có chút lạ thường, tôi đã mơ ư? Nhưng, cảm giác ấm nóng của thứ chất lỏng sền sệt ấy, rõ ràng rất chân thật… Hơn nữa, lúc ngủ, tôi đã nằm xuống sao?

Tôi ôm đầu cố nhớ, những kí ức lờ mờ cứ thoắt ẩn thoắt hiện, nhưng khi tôi chưa kịp chạm đến, thì bỗng, một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc theo sống lưng, cả người tôi cứng đờ, không thể động đậy, trái tim chẳng biết vì lý do gì chợt nhảy lên điên cuồng.

Hình ảnh trước mắt mờ dần, tôi cảm giác không khí dường như bị rút cạn, sự sợ hãi xen lẫn một thứ cảm xúc khó nói, đầu óc một thoáng trở nên trống rỗng, chỉ hiện rõ một điều: có thứ gì đó, đang đến…

Cốc… Cốc… Cốc…

Tiếng gõ cửa vang lên, nhẹ nhàng và đều đặn, chẳng chút đặc biệt, lại như đã đánh vỡ điều gì đó, không khí dần trở lại, tôi che miệng thở dốc, cả người bất giác đã ướt đẫm mồ hôi.

Một lúc sau, tôi lấy lại bình tĩnh, tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục, có lẽ là bà, sợ bà đợi lâu, tôi xoa nhẹ trái tim rồi đứng dậy định mở cửa, nhưng bước chân đột nhiên chùn lại.

… Thình thịch … Thình thịch … Thình thịch…

Tôi đỡ đầu, cảm giác hơi choáng váng, sững sờ đứng tại chỗ. Tôi mơ hồ, cảm giác bản thân giống như vừa vứt bỏ thứ gì đó, nhưng, lúc nãy, đã có chuyện gì xảy ra vậy?

“Cháu à, nếu tỉnh rồi thì ra rửa mặt ăn cơm nhé.”

Bị giọng nói từ ngoài cửa của bà cắt ngang dòng suy nghĩ, tôi giật mình, ngoan ngoãn đáp lại: “Vâng ạ.”

Nghe tiếng bước chân chầm chậm xa dần, tôi lắc đầu, gạt bỏ mớ cảm xúc hỗn độn, nhanh chóng xoay người về chỗ giường ngủ sắp xếp lại chăn gối. ‘Không nên để bà đợi lâu.’

Trong lúc mở cửa ra ngoài, tôi lơ đễnh nhìn vào căn phòng, có một con chim sẻ nhỏ đậu trước cửa sổ, không hiểu sao, từ đôi mắt đen bé xíu ấy, tôi lại loáng thoáng thấy được những cảm xúc phức tạp đan chéo, dường như là khiếp sợ, dường như là tuyệt vọng.

Chúng tôi nhìn nhau một lúc lâu, dù tôi cũng chẳng hiểu, tại sao mình lại làm vậy, nhưng tôi có cảm giác bản thân bị thu hút bởi nó, một con chim sẻ, có lẽ, rất bình thường.

Chợt, tôi nghe thấy tiếng bà gọi tên mình, theo bản năng tôi quay đầu đáp, đến khi nhìn lại thì con chim đó đã biến mất. Rõ ràng chỉ mới phân tâm một thoáng…

Tôi nghiêng đầu nhìn chăm chú vào chỗ nó đã đứng như đang suy tư điều gì, dù là bản thân tôi cũng chẳng biết, có lẽ là tiếc nuối, cũng có lẽ, là một thứ bình phàm khác, như bao người.

Một lúc sau, chợt nhớ tới bà đang đợi mình, tôi vội vàng đóng cửa lại chạy đi rửa mặt ăn sáng.

Chắc là nó, chẳng quan trọng.

#mieumieuthichviet