The Fake Fairy Tale

Chương 6: A Forest Spirit



Từng cơn gió từ phương xa kéo đến mang theo mùi hương dịu dàng của cỏ cây, hơi thở mạnh mẽ của núi rừng làm xao động các tán lá tạo nên âm thanh xào xạc êm tai, những tia nắng nhẹ nhàng nhảy múa trên mặt đất, tiếng nước chảy róc rách, côn trùng kêu rả rích hòa cùng âm thanh lảnh lót của tiếng chim hót,…

Tôi ôm đầu gối ngồi trong hốc một cây cổ thụ cao lớn, lẳng lặng ngắm nhìn bức tranh bình yên của thiên nhiên.

Gần đây, bầu không khí trong làng càng ngày càng áp lực, những người dân trở nên kì lạ, ánh mắt họ giống như đang kiềm chế một thứ gì đó, nôn nóng đến lạ thường.

Thi thoảng tôi lại cảm thấy có ai đó đang nhìn chằm chằm vào bản thân, nhưng khi quay lại thì chỉ thấy những dân làng đang trò chuyện với nhau, họ biểu hiện rất tự nhiên, có người còn cùng tôi chào hỏi. Nhưng tôi không nghĩ đó là ảo giác, dù không có bằng chứng rõ ràng, chỉ có cảm giác chân thật đến chán ghét.

Khó chịu lại không làm gì được, tôi im lặng, cũng không nói cho ngoại, chỉ tự bản thân hạn chế ra ngoài. Thế nhưng, ở làng quê hẻo lánh này không giống như thành phố, đất trải dài, rộng mênh mông, những ngôi nhà thường cách nhau một khoảng, xây dựng rộng rãi và thoáng mát, lại không có quá nhiều riêng tư, chẳng biết là do đặc trưng hay vốn dĩ làng nào cũng vậy.

Ngay cả khi tôi chỉ ở trong nhà bà ngoại mà không ra ngoài, họ vẫn lảng vảng xung quanh, âm thầm lại lộ liễu, nhìn chăm chú, trừ lúc…có bà ngoại.

Ngoại thì, vẫn kì lạ như thế, chỉ là đã không còn cảm giác đáng sợ, nhưng… sự xa lạ lại quen thuộc, phức tạp đến mức tôi không biết dùng từ ngữ nào để diễn tả, cứ đeo bám, không dám đến gần, chẳng thể từ chối.

Đắm chìm trong những cảm xúc hỗn độn của dòng suy nghĩ miên man, tôi đã không nhận ra có người đến gần, cho đến khi nghe được một giọng nói đột ngột vang lên, từ bên trái: “Cậu làm gì ở đây vậy?”

Tôi giật mình nhìn qua, một cô bé tầm tuổi tôi, hoặc có lẽ nhỏ hơn, thân hình có chút ốm yếu, không phải là người trong làng, gương mặt đáng yêu nhưng rất xa lạ. Cô bé bắt chước tôi ôm đầu gối rúc vào hốc cây, tràn ngập tò mò nhìn tôi, thấy tôi quay lại, cô bé nghiêng đầu mỉm cười. Một nụ cười xinh đẹp và, quen thuộc…

Tôi đã từng thấy nó, trong những bức ảnh của mẹ với cha, lúc mà, tôi chưa sinh ra.

“Nhìn cậu lạ quá, là người mới chuyển đến sao?” Thấy tôi không trả lời, cô bé cũng không giận hay ghét bỏ, chỉ ngước đôi mắt đen láy, trong suốt không chút khói mù nhìn tôi, tò mò hỏi.

“Này?”

“Cậu ổn chứ?”

“Cậu ơi?”

“Cậu không khỏe ở đâu à?” Có lẽ vì tôi im lặng lâu quá khiến cô bé hiểu lầm, đôi mắt đong đầy lo lắng, cô bé vội vàng hỏi rồi đưa tay muốn chạm vào tôi.

Tôi giật mình, thân thể theo bản năng hất tay cô bé ra, nhưng vừa làm xong thì tôi lại có chút hối hận. Được quan tâm nhưng lại cư xử thô lỗ như vậy, chắc chắn, sẽ bị chán ghét đi? Giống như lúc đó.

“Thật xin lỗi.” Nghĩ tới những việc xảy ra ở trường học, tôi cúi đầu, không dám nhìn mặt cô bé, lí nhí nói, rồi vội vã ngồi dậy muốn bỏ đi nhưng lại gặp lực cản, rất nhỏ, từ góc áo. Tôi ngạc nhiên nhìn lại.

Cô bé nhìn tôi, nở một nụ cười xán lạn, vui vẻ nói: “Cậu không sao thì tốt quá. Khi nào không bận, cậu có thể đến đây chơi với tớ được không?”

Trong một khoảng khắc, tôi đã nghĩ mình gặp được tinh linh, một tinh linh của rừng sâu.

Góc nhỏ của Miêu Miêu: Hôm qua tạt nước xong, vì thể lực quá phế nên dán miếng dán khắp người, nhìn như mới uýnh lộn 🤣🤣🤣.

#mieumieuthichviet