Thế Giới Chó Độc Thân

Chương 22



Tiêu Kha Ái đọc sách một lúc, nhưng ở môi trường lạ thế này cô không bình tâm được, không nhịn được nhìn lén sang thấy bác sĩ Kiều đang cắm tai nghe, tìm một góc ngồi xuống, quay lưng về phía này, chăm chú đọc sách.

Không bao lâu, bên ngoài có khách hàng bước vào, hình như người đó cũng có làm thẻ giống cô nên đến đề nghị kiểm tra toàn diện miễn phí. Vì vậy bác sĩ Kiều đi cùng anh ta.

Nhân cơ hội này, cô thăm dò đại khái phân bổ nhân sự trong phòng khám, chỉ có hai bác sĩ tính cả bác sĩ Kiều, có hai y tá nữa, tổng cộng chỉ bốn người.

Bây giờ chỉ có một người khác đã vào trong phòng khám cùng bác sĩ Kiều nên bên sảnh ngoài này hơi vắng vẻ. Không giống bác sĩ Kiều khá khó gần, mấy cô gái yên lặng một lúc, rảnh rỗi lại trò chuyện nho nhỏ vài câu, Tiêu Kha Ái đáp lại, nói một lát thì đã thành quen.

“Thời buổi này tuy nhiều người nuôi thú cưng nhưng ít người sẵn sàng chi tiền.” Cô ngồi quầy lễ tân phàn nàn.

“Kinh doanh ế ẩm ạ?” Tiêu Kha Ái hỏi.

“Cũng tạm ổn, cô biết Tương Vừng chứ, lúc đầu là con mèo hoang còn bị dịch hạch, đúng là… đều là bác sĩ Kiều bỏ tiền điều trị.”

Tiêu Kha Ái chỉ biết Tương Vừng bị bỏ rơi nhưng không ngờ còn có chuyện này, rất đáng thương.

“Bác sĩ Kiều rất tốt bụng.”

“Còn phải nói.” Cô lễ tân quay đầu nhìn bóng lưng bác sĩ Kiều, mỉm cười, “Chúng tôi còn thiết lập quan hệ với mấy nhóm bảo vệ động vật đi lạc, thu giữ điều trị cho những chó mèo hoang.”

“Thế thì tốt quá.”

“Nhưng mà không kiếm được tiền.” Lễ tân than thở nhỏ, “Vốn dĩ mới khai trương không bao lâu, cũng không có nhiều khách hàng.”

Đề tài tám chuyện rất nhiều, từ chuyện nọ xọ chuyện kia, từ bàn chuyện mấy diễn viên nổi tiếng đến phàn nàn bạn trai, cuối cùng tâm trí Tiêu Kha Ái phân tán. Trong lúc nhất thời cô rất tò mò không biết tại sao bác sĩ Kiều lại đến Ngạc Giang, nếu nói vì phát triển công việc thì thành phố loại hai này chắc chắn không bằng những thành phố khác, còn nếu nói vì kiếm tiền thì hình như không kiếm được bao nhiêu.

Tán gẫu một hồi, có thể do hai người không quá thân nên không đào sâu nội dung, cô vẫn biết thêm rất ít về bác sĩ Kiều.

Sau khi bác sĩ Kiều tiễn vị khách duy nhất kia ra về, anh quay lại vị trí ban đầu, lại cầm sách lên đọc.

Đến giữa trưa, mấy y tá ra ngoài ăn cơm, chỉ còn lại mình bác sĩ Kiều. Tiêu Kha Ái ngẫm nghĩ, cảm thấy đây là cơ hội tốt, định nhân cơ hội này mời anh ăn cơm trưa.

“Bác sĩ Kiều.” Tiêu Kha Ái gọi bác sĩ Kiều đang gấp sách lại, “Buổi sáng anh đã giúp tôi, tôi thấy nên mời anh ăn bữa cơm, chọn ngày chi bằng đúng lúc, hôm nay chúng ta ăn trưa cùng nhau nhé?”

Bác sĩ Kiều ngừng tay, tay trái anh cầm sách, hơi nghiêng người nhìn cô, lắc đầu, “Không cần đâu, tôi đem cơm theo.”

Nói rồi anh quay người đi về phía hành lang.

Chú chó corgi mặc áo khoác đi ngang qua chân cô, ngước đầu nhìn cô, lắc lắc mông.

“Thất bại rồi.”

Tiêu Kha Ái một lần nữa cảm nhận được theo đuổi bác sĩ Kiều khó khăn thế nào.

*

“Em nói xem chị nên tìm điểm đột phá từ đâu đây?” Cô sờ mũi Pappy, “Chị cảm giác bác sĩ Kiều biết ý đồ của chị nhưng mà còn nể mặt chưa nói rõ thôi.”

Tiêu Kha Ái: “Người ta nói ‘nữ truy nam cách tầng sa’, sao tới chị thì khó khăn quá vậy?”

Pappy: “Còn không phải là vì chị chưa đủ ưu tú sao.”. Truyện Ngôn Tình

Tiêu Kha Ái cực kỳ sửng sốt, nhìn Pappy trên bãi cỏ.

Pappy: “Không phải em nói, em thuật lại thôi.”

Theo lời nó, một con mèo đen trắng nhảy ra từ bãi cỏ bên cạnh, ngước gương mặt buồn bã lên kêu meo meo với cô.

Pappy: “Câu kế tiếp không dễ nghe, chị nên chuẩn bị tâm lý thật tốt.”

Sau lần gặp trước, Tiêu Kha Ái đã hiểu được phần nào tính cách Tương Vừng, tuy lời nó nói không dễ nghe nhưng một châm thấy máu.

Pappy: “Nó nói trong thời gian qua đã nhớ thật kỹ lại những người phụ nữ có ý tán tỉnh bác sĩ Kiều, phát hiện một việc.”

Tiêu Kha Ái: “Việc gì?”

Pappy: “Con người thích những người ưu tú hơn bản thân, nhưng chính mình chưa bao giờ nghĩ đến việc biến bản thân thành một người ưu tú hơn.”

Cô á khẩu không trả lời được, rất lâu sau.

“Câu này đúng là… sắc bén.”

Tương Vừng nghiêng nghiêng đầu mèo, đuôi quấn quanh chân, đôi mắt mèo mở to.

Tiêu Kha Ái mỉm cười xoa đầu nó: “Bởi vì theo đuổi một người ưu tú thì dễ dàng hơn việc biến mình thành ưu tú.”

Cô đột nhiên cảm thấy ghét bản thân, có một nỗi buồn không thể giải thích được, tựa như cô bị phơi bày dưới ánh mặt trời tất cả những mặt tối tăm xám xịt của mình.

Pappy: “Vậy sao chị không thể biến thành tốt hơn?”

Tiêu Kha Ái bị hỏi cũng tự hỏi lại mình, không nhận ra Tương Vừng lại chui từ cửa sổ ra. Mãi tới khi Pappy ngậm cổ nó mang tới trước mặt cô, lúc này cô mới định thần lại. “Sao em lại chạy ra ra đây?” Cô hơi bất lực, “Lát nữa bác sĩ Kiều lại lo lắng.”

Tương Vừng: “Dù sao thì cũng bị bỏ rơi, vậy thì sớm hay muộn có khác gì đâu?”

Nó nói chuyện thì ra hình ra dạng, nhưng chuyện của mình thì lại mơ hồ, đúng là ‘chuyện người thì sáng chuyện mình thì quáng’. Tiêu Kha Ái nắm gáy nó ôm vào lòng, gãi gãi cằm nó.

“Em nói xem nếu bác sĩ Kiều muốn bỏ rơi em thì anh ấy còn cần phải tốn nhiều tiền để chữa trị cho em à?”

“Cho là thế đi.” Tương Vừng cuộn tròn trong tay cô, ngước lên, Pappy để đầu lên đùi cô, phiên dịch, “Nếu anh ấy thực sự thích em thì đã không về nhà với cả người toàn mùi chó như vậy. Em lấy làm lạ, thích con chó kia như vậy sao không đưa nó về nhà?”

Tiêu Kha Ái: “Chó? Chú chó corgi kia sao?”

Tương Vừng trong lòng cô trở nên kích động, móng vuốt móc lấy cổ áo cô.

Pappy dịch: “Chị gặp rồi? Lúc em được chủ cũ gửi ở phòng khám đã thấy nó. Có vẻ như bác sĩ Kiều mang nó từ Ma Đô sang đây.”

Đó là ghen tị sao? Tiêu Kha Ái vuốt đám lông dựng ngược trên lưng nó.

“Không đưa về nhà không phải tốt sao? Không tranh giành tình cảm với em, một mình em độc chiếm ở nhà không tốt à?”

Tương Vừng kêu meo meo.

Pappy: “Chị có thể chịu đựng chồng mình có nhân tình bên ngoài?”

Tiêu Kha Ái: “Em đây là đang đả kích cuộc đời. Chưa kể chú chó kia có trước em, chưa biết ai là nhân tình đâu đấy. Hơn nữa tất cả mọi việc chính là đều ở đàn ông, nếu anh ta không động lòng thì có trêu chọc thế nào cũng là vô ích.”

Pappy: “… Sở khanh.”

“Sở khanh” bác sĩ Kiều đến muộn, đón lấy Tương Vừng từ tay Tiêu Kha Ái.

“Tương Vừng!” Anh nhấc mèo lên, giọng nghiêm khắc, “Sao em cứ thích chạy ra ngoài thế?”

Tương Vừng giơ chân lên đẩy mặt bác sĩ Kiều, “Meo!”

Pappy: “Đồ sở khanh!”

Tiêu Kha Ái bật cười.

“Thật ngại quá, cô giữ nó đến hai lần.” Bác sĩ Kiều ôm mèo, “Tôi về sẽ khoá cửa sổ lại.”

Khi nhìn thấy bác sĩ Kiều, nhớ tới lời Tương Vừng nói việc trở nên giỏi giang hơn, cô bỗng thấy mất tự nhiên. Cô ngẫm nghĩ, nhìn Tương Vừng đang kêu meo meo trong vòng tay bác sĩ Kiều, chần chừ một lúc.

“Có lẽ anh nên chú ý đến Tương Vừng nhiều hơn một chút? Mèo từng bị bỏ rơi luôn có cảm giác bất an.”

Cô nói rồi, Tương Vừng còn cực kỳ phối hợp mà yên tĩnh lại, lặng lẽ nhìn bác sĩ Kiều.

Anh khựng lại, quay đầu nhìn cô rồi nhìn con mèo đang yên lặng nằm trong lồng ngực mình, hơi có vẻ ngờ vực nhưng vẫn gật đầu.

“Tôi sẽ chú ý, cảm ơn cô.”

Lần này Tiêu Kha Ái không nói gì thêm với bác sĩ Kiều, sau khi trả mèo thì quay về ký túc xá.

Pappy: “Em còn tưởng chị sẽ quấn lấy anh ấy nói chuyện thêm.”

Tiêu Kha Ái: “Chị đâu có ngốc, sáng nay bác sĩ Kiều đã nói rõ như vậy rồi, tám mươi phần trăm đã cảm nhận được ý của chị nên lịch sự từ chối, nếu còn tiếp tục theo đuổi mạnh mẽ thì chỉ sợ phản tác dụng… Hơn nữa, chị phải ngẫm nghĩ lại, đúng rồi, trước khi đi Tương Vừng kêu meo meo, nó nói gì với em vậy?”

Pappy: “Nó nói nếu chị muốn hiểu bác sĩ Kiều hơn thì đi tìm con Corgi trong phòng khám mà hỏi.”