Thế Giới Chó Độc Thân

Chương 23



“Chị có muốn đi hỏi không?’ Pappy xúi giục, “Vừa hay có thể hiểu thêm về bác sĩ Kiều, nói không chừng còn làm rõ được vướng mắc trong lòng anh ấy.”

“Không hay đâu.” Tiêu Kha Ái từ chối đề nghị này, “Thời gian này chị cần suy ngẫm kỹ lại, cho dù muốn theo đuổi người ta cũng không thể tìm kiếm những việc riêng tư của người ta chứ. Việc khúc mắc đó nếu anh ấy không chủ động kể, chị bóng gió điều tra…” cô thõng vai xuống, “Không tốt.”

“Nếu chị muốn anh ấy chủ động nói với chị thì khó.” Pappy giơ chân lên, dẫm dẫm lên mu bàn chân cô, “Đầu tiên, anh ấy không thích chị, việc này chị không thể phủ nhận, thậm chí không nhất thiết sẽ xem trọng chị. Chị nói chủ động theo đuổi mà không làm gì cả, còn không bằng cô chủ của Đô Đô, nếu không phải…”

“Nếu không phải chị nghe hiểu tiếng chó thì chẳng thể diễn được gì.” Tiêu Kha Ái thở dài.

“Nói tới cái này, bác sĩ Kiều cũng không phải loại người thần kinh thô không phát hiện tình cảm người khác, anh ấy không nhiệt tình nhưng dường như anh ấy không bài xích chị, nhưng anh ấy cũng không thích chị, nghĩ kỹ lại… thái độ này thật sự rất kỳ lạ.”

“Không lẽ bác sĩ Kiều muốn làm cao với chị?” Pappy hỏi lại.

“Không, chắc là không.” Tiêu Kha Ái phân tích, “Chủ của con Labrador, cô gái mà chị kể em lúc trước đó, trẻ đẹp, nếu bác sĩ Kiều định ‘bắt cá nhiều tay’ thì cô ấy tốt hơn chị nhiều. Sau thì lại cố ý vô tình lộ ra ý từ chối với chị… tại sao nhỉ?”

Pappy: “Lòng đàn ông sâu như biển.” Khi nó nói, đôi tai cụp xuống, vẻ ủ rũ làm Tiêu Kha Ái không nhịn được cười.

“Sao em còn chán nản hơn chị vậy?”

“Còn không phải vì em sốt ruột thay chị sau.” Pappy nhìn cô, “Nếu thoát ế sớm hơn thì chị đâu có nóng nảy.”

“Chị rất vội vàng sao?” Tiêu Kha Ái hơi kinh ngạc, “Chị không vội mà.”

“Đó là chị không cảm thấy.” Pappy vẫy vẫy đuôi, “Nhưng mà chị luôn muốn việc đó, luôn vô tình lộ ra vẻ giận dỗi, lo âu.”

“Thì ra là vậy.” Tiêu Kha Ái thở dài, “Chị không cảm nhận được.”

“Vì vậy đôi khi em thấy khá lo.” Pappy thì thầm.

Tiêu Kha Ái: “Lo cho chị việc gì?”

“Lo chị vì tâm trạng thế này mà lựa chọn sai lầm.” Tai Pappy từ từ dựng lên, “Chị không thấy trên Douyin hay phát mấy thứ này sao? Tạm chấp nhận lẫn nhau, không có gì trở ngại là được, sau đó mới thấy có những điều không thể tạm chấp nhận là được, cho nên em muốn giúp…”

Tiêu Kha Ái: “Vì vậy em tìm bạn chó theo dõi bác sĩ Kiều, muốn tìm đối tượng cho chị?”

Pappy: “… Dạ phải.”

Tiêu Kha Ái cười, “Mắt nhìn người của em rất tốt, chị cảm thấy nếu cứ tiếp tục như thế thì chị sẽ không cần hẹn hò qua mai mối nữa, mở một câu lạc bộ hẹn hò giấu mặt, thuê mấy ‘thám tử nhí’ tụi em điều tra tài sản người ta, một khi tra xét là bao chuẩn.”

Pappy dường như không nghe thấy cô đùa, đôi tai đang dựng đứng trên đầu lại rũ xuống, “Việc này nghe không tồi, có thể kiếm tiền.”

“Chị giỡn mà.” Tiêu Kha Ái nắm hai má nó, đặt đầu lên bụng nó, vòng tay ôm nó vào lòng, “Xin lỗi em… đã khiến em phải lo lắng.”

“Nói…” Cái bụng lông lá dưới mặt cô rung động, “Không tìm hiểu chuyện riêng của người ta thì yêu thích cái gì cũng phải hỏi chứ, chị không thèm làm gì mà đợi bác sĩ Kiều đến cửa là điều không thực tế.”

Tiêu Kha Ái: “…”

*

“Em cảm thấy mình hy sinh quá nhiều cho cái gia đình này.” Pappy bị nắm dây dắt chó đi vào phòng trong, vừa đi vừa quay lại nhìn cô.

Tiêu Kha Ái nhìn Pappy được mang đi tắm, kéo gần quan hệ với bác sĩ Kiều thì thay đổi lớn nhất chính là giá tắm rửa từ giảm 20% thành giảm 30%. Phòng khám thú y buổi tối kinh doanh không tệ, có thể là sau khi tan làm thì mọi người đưa thú cưng đến khám bệnh, tắm rửa.

Chú chó corgi đang nằm trên chiếc đệm ở góc hành lang, nheo nheo mắt không biết là đang thức hay ngủ.

Cô vòng qua sô pha đi đến cạnh corgi, lấy cái ghế nhỏ ngồi xuống.

“Sao không đi tìm bác sĩ Kiều?” Corgi ngẩng lên.

Tiêu Kha Ái: “Anh ấy có khách, sao chị có thể tìm anh ấy được? Hơn nữa hôm nay chị đến là tìm em.”

Corgi khựng lại, kéo mạnh chân trên thảm, đứng dậy.

“Chị có thể hiểu tiếng em?”

Tiêu Kha Ái vừa chú ý xung quanh, thấy không có người chú ý đến mình vừa che miệng lại, khom người nói nhỏ.

“Có thể hiểu, tên em là Đa Lợi phải không?”

“Đúng đúng đúng.” Đa Lợi đáp liên tục, nhảy khỏi đệm, “Chị thực sự nghe hiểu em nói.”

Nó hưng phấn đi lòng vòng xung quanh, móng vuốt gõ lạch cạch trên nền gạch.

Cho dù lúc đi dạo với Pappy, cô nói chuyện với mấy con chó hoang cũng chưa từng thấy đứa nào phấn khích thế này, nhìn thấy Đa Lợi hào hứng vậy cô khá ngạc nhiên.

“Em sao vậy?”

“Nghe này, em có chuyện muốn nói…” Corgi bổ nhào lên người cô, nhưng mới nói được nửa câu thì lại nuốt xuống, lẩm bẩm: “Không được, chị không thân với bác sĩ Kiều”

Tiêu Kha Ái bối rối trước hành động của nó, ôm nó lên, vuốt ve đôi tai to của nó, “Em muốn nói gì với chị?”

Ở khoảng cách gần mới thấy lông trên người nó cứng, lông trắng, cho thấy là đã nhiều tuổi.

“Không có gì.” Đa Lợi quẫy quẫy bốn cái chân ngắn ngủn của mình, “Nói giùm em với mấy cô lễ tân là đồ ăn ở đây không ngon, có thể đổi thức ăn cho chó khác cho em không.”

Tiêu Kha Ái không ngờ nó lại đưa ra yêu cầu này, ngây người.

Đa Lợi: “Không phải chị thích bác sĩ Kiều nên muốn tìm ít tin tức tình báo ở em sao? Ít nhiều gì cũng thể hiện thành ý chứ.”

“Em muốn loại thức ăn nào?”

Đa Lợi: “Loại nhập khẩu, trước kia chủ em mua nó cho em.”

Tiêu Kha Ái: “…”

Tiêu Kha Ái nghĩ tự dưng chạy tới nói với mấy cô lễ tân là Đa Lợi muốn ăn loại thức ăn nhập khẩu, nghe là thấy thần kinh không bình thường.

“Hay là thế này nhé?” cô thử thương lượng với Đa Lợi, “Chị mua đồ ăn cho Pappy là đồ ngoại, chia cho em một ít?”

Đa Lợi nằm trong vòng tay cô, không nói gì.

Tiêu Kha Ái không biết ý nó thế nào, “Em ở bên cạnh bác sĩ Kiều bao lâu rồi?”

Đa Lợi liếc nhìn cô, “Lúc anh ấy ở Ma Đô thì em ở bên.”

Tiêu Kha Ái: “Vậy bác sĩ Kiều có đặc biệt thích gì không?”

Cô hỏi rồi mới thấy mình thẳng thừng quá.

Quả nhiên Đa Lợi tròn mắt nhìn cô.

Đa Lợi: “Dĩ nhiên là có, anh ấy thích em nhất.”