Thế Giới Chó Độc Thân

Chương 35



Bác sĩ Kiều lẩm bẩm, Tiêu Kha Ái sững sờ khi nghe những lời này, người ta uống rượu vào thì nói năng quàng xiên, còn anh sao uống say rồi lại nhận định cuộc đời rõ ràng như thế này.

Cô định hỏi thêm câu nữa thì bác sĩ Kiều đã ngã xuống bàn, đầu đập ‘cốp’ một tiếng to, bất động.

Xong, game over.

Đạo lý thì ai cũng hiểu, cô lăn qua lộn lại rối rắm cũng chỉ những việc này, nói chuyện với bác sĩ Kiều khiến Tiêu Kha Ái cảm thấy mình rất phiền.

“Mẹ nó, mình đúng là làm bộ làm tịch.” Cô nói nhỏ.

Nói là tụ tập, kết quả ăn bữa cơm mà người say hết hơn phân nửa, cuối cùng là Tiêu Kha Ái thanh toán.

Tiêu Kha Ái đỡ bác sĩ Kiều, nhà cô gần với nhà anh, nhiệm vụ đưa anh về vì thế mà rơi xuống đầu cô.

Nhưng chuyện cô không nghĩ tới chính là bác sĩ Kiều say lại thích lảm nhảm.

“Tiền thuê mặt bằng đắt quá.”

“Sao tiền vay mua nhà lại cao thế?”

“Tôi cũng muốn nghe hiểu tiếng chó, hôm nay có người khách không thể nào nói chuyện nổi, bị hói.”

Nghe anh làu bàu oán giận, Tiêu Kha Ái thấy thú vị nên nổi hứng trò chuyện với anh.

“Có muốn tôi làm cố vấn không? Chuyên gia xử lý những chứng bệnh khó cho chó.”

Bác sĩ Kiều say đến mơ hồ lập tức gật đầu tán thành, “Được đấy được đấy, tôi trả lương cho cô.”

Tiêu Kha Ái: “Vậy anh trả tôi bao nhiêu?”

Bác sĩ Kiều cúi đầu, đếm đếm ngón tay tính toán.

Tiêu Kha Ái quyết định thử một lần, “Tiền không đủ trả cũng được, nhưng mà anh có thể lấy thứ khác để bù.”

Bác sĩ Kiều cố gắng chớp chớp mắt: “Lấy cái gì?”

Tiêu Kha Ái: “Lấy thân báo đáp đó.”

Bác sĩ Kiều hoảng hốt ‘oẹ’ một tiếng, nhìn như muốn nôn ra.

Tiêu Kha Ái đang lái xe, không dám rời tay khỏi vô lăng, “Đừng nôn đừng nôn! Tìm túi!”

Anh mơ mơ màng màng nôn khan, lại duỗi người thẳng cổ ngửa đầu lên, chỉ nghe một tiếng ‘rầm’, anh cười ngốc nghếch nhìn cô: “… Nuốt rồi.”

Tiêu Kha Ái: “…!!!”

May là Tiêu Kha Ái biết nhà anh rồi nên không đến nỗi không tìm được nhà.

Bác sĩ Kiều về đến nhà việc đầu tiên là vào toilet ôm bồn cầu nôn điên cuồng. Tiêu Kha Ái sợ anh ngã trong đó nên lật úp xô nước lại, ngồi bên cạnh trông chừng.

“Mấy em chó mỗi ngày sẽ nói gì vậy?” Bác sĩ Kiều vừa nôn vừa nắm chặt tay cô không buông, “Tiếng mèo cô có hiểu không? Tương Vừng nhà tôi nói gì? Có phải nó nói rất yêu tôi không?”

Tương Vừng ngồi bên cạnh kêu meo meo, cào cào chân giống như đang lấp cát sau khi đi ị.

Người ta thường nói say rượu thì loạn tính, Tiêu Kha Ái có ý tưởng này nhưng thực lực không cho phép, bác sĩ Kiều lại nôn đến tối tăm trời đất, biến thành cái suối không ngừng phun ra, không cách gì tấn công.

Tương Vừng nhanh nhẹn chạy ra ngoài, chỉ khổ Tiêu Kha Ái. Cô lột đồ bác sĩ Kiều ra; còn cô kéo rèm lại, cởi đồ tắm rửa. Cô sợ bác sĩ Kiều nôn tới tắc khí quản nên không dám cho anh ở bên ngoài, đành vừa tắm vừa trông chừng anh. Đợi khi dọn dẹp xong, lôi bác sĩ Kiều ra tới giường thì đã rạng sáng.

“Thôi được, lại xin nghỉ phép.” Tiêu Kha Ái gửi tin nhắn cho sếp, gần đây thường xuyên tăng ca, tiện thể nghỉ ngơi một hôm.

Dù sao cũng là trai đơn gái chiếc, không thể ngủ chung giường. Thấy bác sĩ Kiều không còn nôn nữa, cô lại lo anh lại nôn nên lấy một lớp đệm kéo xuống đất, lần trước giúp bác sĩ Kiều dọn nhà, Tiêu Kha Ái biết anh để drap, gối ở đâu nên lấy chăn trải xuống đất.

Sáng hôm sau thức giấc, cô thấy bác sĩ Kiều trùm chăn, nhìn cô với vẻ bối rối.

“… Tôi không làm gì với cô phải không?”

Tiêu Kha Ái thấy vẻ mặt của anh rất thú vị, muốn trêu anh. “Anh muốn làm gì với tôi?”

Bác sĩ Kiều nghe vậy thì hít lên một hơi, như thể đau đầu dữ dội, “… Thật sự làm gì à?”

Tiêu Kha Ái chỉ trêu chơi, không muốn làm quá mức. “Trêu anh thôi, không có gì cả, nhưng mà tối qua anh nôn kinh khủng, hành hạ tôi quá sức.”

“Xin lỗi, xin lỗi, tôi chỉ muốn mời cô đến ăn tối cùng cho vui, không ngờ làm phiền cô.” Bác sĩ Kiều ôm đầu.

“Gần đây gặp việc gì vui hay sao mà uống nhiều vậy?” Tiêu Kha Ái hỏi anh.

“Bệnh viện thú y Ngôi sao gần đó đóng cửa, hiện giờ khu công viên phần mềm đều là giang sơn của chúng tôi.” Có lẽ chưa tỉnh hẳn rượu, nói đến việc vui, bác sĩ Kiều còn huơ tay múa chân, “Sao tôi lại không vui được chứ.”

Nói rồi anh lại ôm đầu rên hừ hừ.

“Thành ra uống nhiều quá.”

Đối thủ cạnh tranh đóng cửa đúng là việc vui, nhưng mà điều khiến Tiêu Kha Ái hạnh phúc hơn cả là khi có việc tốt thì bác sĩ Kiều còn nhớ đến cô.

“Phải rồi.” Bác sĩ Kiều lấy lại khả năng suy nghĩ, “Hôm qua ai tính tiền nhỉ?”

Tiêu Kha Ái liếc nhìn anh, thích thì thích nhưng mà anh em một nhà còn phải rạch ròi, “Tôi, 1745 tệ, Alipay hay wechat?”

Bác sĩ Kiều chắp tay cảm tạ cô, gửi 2000 qua alipay cho cô.

“Đó là công của cô, cảm ơn hôm qua đã chăm sóc.”

Tiêu Kha Ái không khách sáo với anh, tâm trí rục rịch lại muốn trêu anh, “Tối hôm qua anh ầm ĩ nói muốn tôi làm cố vấn cho anh, nói gì mà tôi có thể nghe hiểu tiếng chó, nếu chúng ta hợp tác thì thiên hạ vô địch.”

“Tôi nói vậy à?” Bác sĩ Kiều ngẫm nghĩ.

Tất nhiên anh nói tương tự vậy, nhưng mà qua lời Tiêu Kha Ái khiến bác sĩ Kiều rối rắm.

“Tôi rất ghen tị vì cô hiểu tiếng chó? Tối qua thực sự là tôi nói vậy à?”

“Ừ.” Tiêu Kha Ái cười, nhân lúc anh còn chưa tỉnh hẳn, muốn xác định lần hẹn sau, “Anh còn mời tôi khi rảnh thì đến nhà chơi.”

Anh nhìn có vẻ rất băn khoản nhưng không phủ nhận, chỉ xin lỗi cô không ngừng, thề sau này không bao giờ uống nhiều như thế nữa.

“Uống rượu hỏng việc, uống rượu hỏng việc.”

“Thỉnh thoảng say rượu nói ra lời thật tình cũng là chuyện tốt.” Tiêu Kha Ái an ủi, “Đêm qua nghe anh nói, thật là như được khai sáng, khiến tôi tỉnh ngộ.”

Bác sĩ Kiều: “…? Tôi đã nói gì à?”

“Đại khái anh nói về quá trình anh bị ép bức.” Tiêu Kha Ái vừa nói vừa gật gù, sau tối hôm qua, cô đã suy nghĩ rất nhiều, “Tôi đã nghĩ mình nên làm thế nào.”

Bác sĩ Kiều tựa hồ vẫn không hiểu đâu vào đâu: “Nghĩ kỹ là tốt, cô chắc chắn mình nghĩ kỹ rồi sao?”

Tiêu Kha Ái gật đầu, cô cảm thấy bác sĩ Kiều nói rất đúng, con người lựa chọn cái gì thì cũng phải trả một cái giá tương ứng, xưa nay hưởng thụ những tiện nghi do gia đình mang đến, không muốn bị gia đình ép buộc việc hôn nhân thì không chỉ dọn ra ngoài mà còn có cả việc không cần tiền ở trọ tại ký túc xá công ty.

Bao nhiêu năm qua cô lo trước sợ sau, do dự không quyết đoán, có ý tưởng nhưng không thực hiện.

Nửa tháng sau.

“Tôi nghĩ kỹ rồi.”

Nhìn hợp đồng mua bán nhà và hợp đồng trang trí nhà trước mặt, Tiêu Kha Ái bỗng nhiên cảm thấy áp lực trong lòng cô nhiều năm nay tựa như một tảng đá lớn cuối cùng đã rơi xuống.