Thế Giới Chó Độc Thân

Chương 36



Tiêu Kha Ái: “Tôi mua nhà rồi.”

Bác sĩ Kiều đang ngồi bên cạnh ăn cơm hộp sửng sốt, “Thật sao? Nhanh vậy?”

“Nhà tầm diện tích đó, khu vực tôi muốn thì số lượng chỉ có bấy nhiêu, thấy thích thì mua thôi.” Nói rồi Tiêu Kha Ái cười, “Cứ tưởng thủ tục cho vay rất lâu, không ngờ ba ngày là có kết quả rồi.”

Bác sĩ Kiều: “Khi nào giao nhà?”

Tiêu Kha Ái: “Nếu nhanh thì cuối năm sau, đến lúc đó mời anh đến thăm nhà mới của tôi.”

Thời gian gần đây cô thường chạy tới phòng khám, thường thuật lại lời bọn chó nói với Bác sĩ Kiều, thường xuyên qua lại nên quan hệ giữa hai người đã tốt hơn nhiều, không thể không nói có quan hệ cá nhân đúng là tốt.

Tuy nhiên nghe cô nói chuyện mua nhà thì Bác sĩ Kiều cau mày, có vẻ như không đồng tình lắm với quyết định của cô.

Bác sĩ Kiều: “Nói thật tôi biết đi, cô mua nhà vì muốn mua hay là bị tôi ảnh hưởng?”

Tiêu Kha Ái: “Sao anh lại hỏi vậy?”

Bác sĩ Kiều để hộp cơm sang bên cạnh, thở dài: “Lúc trước tâm trạng cô không tốt, lần ăn thịt nướng xiên đó. Tôi cảm thấy cô để tâm vào những việc vụn vặt, có phải tôi nói gì đó khiến cô hiểu lầm ý tôi không?”

Tiêu Kha Ái khá bất ngờ vì sự nhạy cảm của anh, “Nói thế thì đúng thật là tôi có ngưỡng mộ anh, đúng thật việc mua nhà là có phần do chịu ảnh hưởng của anh.”

Bác sĩ Kiều chợt kích động lên, “Ngưỡng mộ tôi rồi mua nhà? Cô đùa gì vậy, mua nhà chỉ mấy ngàn mấy chục thôi sao?”

“Anh nghe tôi nói hết đã.” Tiêu Kha Ái nói, “Thực sự tôi cảm thấy mình như người đang cùng đường bí lối, muốn biến thành người như anh tới điên luôn, mỗi ngày đều muốn giống như anh, nghĩ mua nhà là có thể giải quyết mọi vấn đề.”

“Cô cũng biết thế à.” Bác sĩ Kiều đá lại một câu.

Tiêu Kha Ái sờ sờ mũi, “Dù có bốc đồng thì cũng chỉ nhất thời, nhưng khi bình tĩnh ngẫm lại thì cho dù tôi có vì cảm xúc dâng trào muốn đi mua nhà thì việc cho vay vẫn cần thời gian.”

Cô xem nhà nửa tháng, mọi mơ ước lớn lao đều bị giá nhà cao ngất đánh cho tan tác, khi đó mới càng cảm nhận được kinh tế hoàn toàn độc lập thì phải trả giá như thế nào.

Bác sĩ Kiều: “Nhưng mà cô vẫn mua.”

“Tôi hiểu tính mình mà, ác sĩ Kiều.” Tiêu Kha Ái cúi đầu, “Nếu tôi không tự chặt đứt đường lui của mình thì đâu thể kiên định vững vàng được?”

Cô hiếm khi kiên quyết trong cuộc sống chứ đừng nói đến việc mình muốn cái gì, dựa dẫm vào cha mẹ, không lo nhà cửa không lo ăn uống, việc duy nhất phiền lòng chính là bị ép cưới xin.

Trong hoàn cảnh đó, làm thế nào để nói với cha mẹ những điều mình muốn làm?

“Tôi phải đưa ra được điểm gì đó làm bằng chứng.” Tiêu Kha Ái cười, “Nếu không làm sao có thể chứng minh mình hoàn toàn độc lập tài chính?”

Bác sĩ Kiều nhìn cô, không biết anh đang nghĩ gì mà hé miệng định nói, Tiêu Kha Ái giơ tay ngăn lại.

“Khuyên tôi thì thôi miễn đi, tôi đã 30, nếu còn không thể quyết định việc mình muốn làm thì thực sự vô dụng.”

Bác sĩ Kiều: “Tôi khuyên gì đây, cô tự mình trả tiền đặt cọc à?”

Tiêu Kha Ái: “Không hẳn vậy, tôi tiêu hết tiền tiết kiệm của mình, vay thêm tiền của bạn bè mới mua được căn hộ 41 mét vuông.”

Bác sĩ Kiều: “Cô được đấy, không dựa vào gia đình mà mua nhà, giỏi thật.”

“Không phải anh cũng thế sao?” Tiêu Kha Ái nhìn anh, “Tôi cảm thấy anh giỏi hơn tôi nhiều.”

Bác sĩ Kiều: “Đừng đừng, ý thức giác ngộ của tôi không cao bằng cô, nếu không phải vì việc Lưu Dương thì có lẽ hiện giờ tôi đang ở Ma Đô, nằm trong nhà cha mẹ mua cho, vợ con đang ở trong nhà êm ấm.”

“Vậy mới nói, con người luôn ảnh hưởng lẫn nhau.” Tiêu Kha Ái lẩm bẩm, “Đã đến lúc phải thay đổi.”

“Vậy tiếp theo cô định làm gì?” Bác sĩ Kiều hỏi cô, “Dù sao thì việc mua nhà không phải chuyện nhỏ, cô phải báo với cha mẹ cô. Sớm muộn gì cũng phải nói, rốt cuộc là cô có muốn kết hôn hay không?”

Bác sĩ Kiều sau khi thân rồi thì nói rất nhiều, không còn phong cách “nam thần” như ban đầu, hiện giờ trước mặt cô anh có thể ngồi đếm ngón tay tính tiền thuê nhà, tiền vay mua nhà, vì để có thể kiếm thêm ít tiền mà không ngại bán đứng “nhan sắc” mình, dụ mấy cô trẻ trẻ giàu có làm thẻ hội viên, vì vậy còn thiết kế cả kịch bản.

Tiêu Kha Ái biết rồi thì càng tiếc 3800 của mình, khoản tiền đó đủ trả tiền nhà một tháng.

“Không kết hôn.” Tiêu Kha Ái nhanh chóng đáp lại, lén liếc nhìn anh, “Không gặp được người tôi thích thì kết hôn cái rắm gì, hơn nữa, bà đây có nhà, cần đàn ông làm chi?” Nếu đối phương là bác sĩ Kiều thì cô có thể cân nhắc, Tiêu Kha Ái nghĩ.

“Được đấy.” Bác sĩ Kiều giơ ngón cái lên với cô, “Trước hết cô nghĩ cách nói thế nào với cha mẹ đi.”

“Được.” Tiêu Kha Ái vỗ đùi, “Cơm nước xong thì tôi về nhà nói chuyện với họ.”

Bác sĩ Kiều giật mình, “Tốc độ cô nhanh quá vậy, không cần chuẩn bị gì sao?”

“Có gì đâu mà chuẩn bị?” Tiêu Kha Ái nói, “Nhân lúc còn can đảm, còn nhiệt huyết lúc mua nhà thì nhanh chóng nói cho xong.”

Ở phòng khám nói chuyện với Bác sĩ Kiều thì hùng hồn, nhưng lái xe về đến cửa nhà thì cô lại lúng túng.

Không biết có phải do trời sinh không mà con cái khi đối mặt với cha mẹ luôn có cảm giác “yếu thế”, cô rất yếu ớt khi đối với cha mẹ, đa số đều là cô lùi bước, tùy theo ý cha mẹ.

Không được xúc động, không được cãi vã, phải nói chuyện đàng hoàng, ổn thỏa.

Tiêu Kha Ái tự động viên mình, cầm hợp đồng mua bán nhà lên lầu, hôm nay cô không dẫn Pappy theo vì cô không biết lần nói chuyện này sẽ biến thành thế nào.

Chưa vào tới cửa cô đã ngửi thấy mùi thơm thức ăn, bầu nhiệt huyết trong người cô lập tức bị tắt mất một nửa. Cô thấy mẹ Tiêu đang ra ra vào vào trong bếp, ba Tiêu khom lưng, giữ gọng kính trên sống mũi, ghé sát bếp từ nhìn gì đó. Nồi canh ngó sen hầm xương sườn trên bếp từ đang sôi lục bục tỏa khói nghi ngút.

Tiêu Kha Ái: “Mẹ, con đã ăn tối rồi, mẹ còn nấu gì vậy ạ?”

Mẹ Tiêu: “Haizz, con đi làm vất vả, về nhà uống chén canh cho tốt.”

Ba Tiêu lấy một bát sứ trong bếp, múc cho cô một bát đầy.

Không hiểu sao, cô đột nhiên không nói nên lời.

Nhưng những lời trò chuyện với Bác sĩ Kiều lại vang lên bên tai cô.



Bác sĩ Kiều: “Khả năng là sẽ rất khó, cô cũng biết tư tưởng thế hệ trước của cha mẹ mà.”

Tiêu Kha Ái: “Không thể vì khó mà không làm, tư tưởng bất đồng gây mâu thuẫn đúng là rất khó giải quyết, nhưng mà anh cũng từng nói, ý chí không kiên định, không xác định rõ mình muốn cái gì thì làm gì cũng vô ích.”



“Mẹ… ba… con có chuyện muốn nói với ba mẹ ạ.”