Thế Giới Chó Độc Thân

Chương 42



“Tôi tưởng anh đã về nhà rồi.” Tiêu Kha Á tựa người nằm ghé bên tay lái, khóe mắt nhìn bác sĩ Kiều bên ghế phụ, anh đã đeo khẩu trang. Một người ưa nhìn thì cho dù đeo khẩu trang cũng không ảnh hưởng gì, ngược lại còn nổi bật sống mũi cao thẳng tạo thành độ cung dưới lớp khẩu trang.

“Thôi, quên đi.” Bác sĩ Kiều nhét thẻ căn cước vào ví, “Ngày mai đã phong tỏa thành phố, tôi vội vàng chạy về… dù sao thì họ cũng không chào đón.”

Tiêu Kha Ái nghe giọng anh không có vẻ tức giận, vì vậy hỏi thêm. “Anh ở nhà ga nghe ai nói gì à?”

“Nói gì thì đúng ra là không có, chỉ là nhận cuộc điện thoại… em họ tôi.” Khi bác sĩ Kiều nói những lời này, giọng anh vẫn đều đều, “Con bé hỏi tôi có về không, tình hình bên Ngạc Giang này thế nào? Có tổ chức tiệc tất niên hay không?”

Anh nói một hơi rồi đưa tay ấn ấn giữa lông mày.

“Tuy nói rất dè dặt… nhưng thật ra vẫn mong là tôi đừng về…”

Tiêu Kha Ái không biết nên nói thế nào, chỉ thấy khó chịu vô cớ.

“… Cảm ơn cô đã đến đón tôi.” Bác sĩ Kiều thắt dây an toàn, chuyển đề tài, “Bên nhà ga này thật sự không thể gọi xe được…”

“Có gì đâu, bình thường anh giúp tôi nhiều việc thế mà.” Tiêu Kha Ái kéo khẩu trang lên, hít sâu vài hơi, “Tiện thể tôi cũng muốn mua thêm ít đồ.”

“Mua gì?” Bác sĩ Kiều ngẩng lên, khẩu trang hơi phập phồng.

“Khẩu trang.” Tiêu Kha Ái ngồi thẳng dậy khởi động xe, “Lúc trước tôi bất cẩn không chú ý tin tức, giờ mua không được.”

“Tôi vẫn còn một gói đây.” Bác sĩ Kiều lấy túi khẩu trang trong túi xách ra đưa cô, “Cảm ơn cô vì muộn vậy còn đưa tôi về.”

“Sao lại thế được?” Tiêu Kha Ái lắc đầu, “Tôi lấy của anh thì anh làm sao?”

Bác sĩ Kiều: “Tôi chỉ có một mình, cô ở nhà còn có ba mẹ, đông người sử dụng nhiều hơn tôi.”

Đưa qua đẩy lại vài lần, vì không tiện khi cô đang lái xe nên bác sĩ Kiều trở tay ném túi khẩu trang vào ghế sau, khoanh tay trước ngực, không thèm để ý đến cô.

Tiêu Kha Ái liếc nhìn anh mấy lần, cuối cùng không kiềm được, nói: “Cảm ơn.”

Ban đêm đường không đông xe, đoạn đường luôn ùn tắc khi đi ngang qua cầu chữ T lại thông thoáng, đi thẳng một đường, ánh đèn vàng lướt nhanh qua trước đầu xe.

Không biết vì trong xe quá yên tĩnh hay vẫn còn nghẹn đến khó chịu, Tiêu Kha Ái muốn tìm chuyện để nói.

“Mấy hôm nay tôi cứ thấy như đang nằm mơ, bỗng nhiên lây nhiễm giữa người với người, trong nháy mắt phong tỏa thành phố.”

Cho đến bây giờ cô vẫn không thể tin nổi.

“Trong tiểu thuyết mới phát sinh việc này… Sao lại xảy ra ở Ngạc Giang?”

Mọi người luôn có nhiều loại phản ứng, thái độ khác nhau khi đối mặt với những vấn đề vượt quá lẽ thường, mà Tiêu Kha Ái lại cảm thấy ngỡ ngàng, hết sức mờ mịt.

Cô không sợ, cũng không khổ sở, chỉ mờ mịt, cái kiểu mờ mịt ngẩn ngơ không biết con đường phía trước hế nào, nên đi về đâu.

Bác sĩ Kiều nghiêng người, “Không sao đâu…”

Nói nửa chừng, anh nghe tiếng rung ì ì, có người điện thoại cho anh, cô ngưng lại.

“Sao con lại thế?”

Anh nhấn nút nghe, dạ dạ vài tiếng.

“Con không về ạ, mọi người chú ý giữ gìn sức khỏe.”

Anh chưa kịp nói xong đã giơ điện thoại ra xa, mặc dù không phải mở loa ngoài nhưng giọng người vẫn vọng ra rất rõ, có tiếng phụ nữ hét to. “Mẹ bảo con về! Tại sao con không nghe lời? Mẹ xem tin tức, bên chỗ con rất nguy hiểm, đã phải phong tỏa thành phố…”

“Mẹ!” Bác sĩ Kiều cắt ngang lời bà, “Vốn dĩ ga tàu hỏa rất đông đúc, lại là không gian kín, mẹ chưa xem tivi sao? Trên đường về con bị lây nhiễm thì làm sao?”

“Không đâu, trên đường về con cẩn thận một chút… Con lập tức về đây cho mẹ!”

“Con về làm gì?” Bác sĩ Kiều nhắm mắt lại, “Mẹ không thấy trên mạng nói thế nào sao? Họ hàng đều không muốn con về, con về cho mọi người thêm ngột ngạt à?”

“Họ không muốn con về thì con không về? Cánh con đủ cứng rồi nên giờ muốn làm gì thì làm đúng không? Mẹ bảo con về thì con phải về!”

“Mẹ!” Anh gầm lên, tiếng hét vang vọng trong xe khiến Tiêu Kha Ái giật mình run lên, “Tại sao mẹ cứ nhất quyết ép con làm việc mà con không muốn?”

“Sao con lại ngỗ ngược như thế này, trước kia đã vậy, bây giờ lại thế này? Lỡ con bệnh thì làm sao đây, không có ai chăm sóc…”

Tiếng nói trong điện thoại yếu đi, tiếng khóc nức nở vọng ra, lại bị đẩy về trong điện thoại. Bác sĩ Kiều thở hắt ra, anh lại đưa điện thoại vào sát tai, giọng điệu cứng đờ, hạ giọng thấp xuống, “Gần đây hai người đừng ra ngoài đường, ra thì nhớ phải mang khẩu trang.”

Nói rồi, anh dừng lại một lát.

“Giữ gìn sức khỏe.”

Cúp máy.

Bên trong xe lại yên tĩnh, chỉ còn tiếng bánh xe ma sát trên đường tạo thành tiếng vang rất nhỏ.

“Xin lỗi…” Anh ôm đầu, “Mẹ tôi…”

“Cha mẹ đều vậy.” Tiêu Kha Ái gãi gãi đầu, “Ba mẹ tôi cũng ầm ĩ bắt tôi về nhà, tôi đang thu dọn đồ đạc, không biết gần đây họ có đeo khẩu trang không.”

“Họ cứ vậy đấy… Nói người khác thì rất hay nhưng bản thân lại không đeo khẩu trang.” Có lẽ chạm trúng điểm nào đó, bác sĩ Kiều phàn nàn, “Nói không biết bao nhiêu lần rồi mà phải đợi đến lúc thấy tin tức phong tỏa Ngạc Giang mới bắt đầu đeo.”

Nói tới đây Tiêu Kha Ái cũng cảm thấy đau đầu.

“Bình thường nghe tin nọ kia rồi mua mấy thứ như muối, gạo này kia, bây giờ tôi bảo đeo khẩu trang thì chụp cho tôi cái mũ là không nghe lời, cấm không cho ra ngoài, mấy hôm nay mới đỡ hơn.”

Hai người vừa nói vừa bật cười.

“Cảm giác… chứng kiến lịch sử.” Bác sĩ Kiều dựa lưng vào ghế, thở một hơi dài.

“Anh sợ sao?” Tiêu Kha Ái hỏi anh, “Ở lại, anh không sợ sao?”

“Sao lại không sợ.” Bác sĩ Kiều dựa hẳn vào ghế, “Tôi sợ chết thì sao, về nhà thì người thân họ hàng không thích, tốt hơn hết là ở lại đây yên tĩnh… Năm nay thật ngột ngạt.”

Tiêu Kha Ái liếm môi, cô không hiểu lắm cảm giác bị kỳ thị, nhưng khi ngẫm nghĩ rồi hình dung, lại mơ hồ hiểu được. Chỉ cần suy nghĩ một chút thì trong lòng không tránh khỏi bất bình.

“Đâu phải chúng ta làm gì sai… sao lại như vậy chứ…”

“Cô nói gì?” Bác sĩ Kiều ngẩng lên.

Tiêu Kha Ái nuốt lời còn lại xuống.

“… Không có gì.”

Anh thở dài, “Gần đây không thường lướt weibo, những lời trên đó cũng đừng để trong lòng, mấy câu nói khó nghe kia không làm mình mất tí thịt nào, cười một cái là qua.”

“Tôi chỉ không hiểu!” Tiêu Kha Ái nói, “Tôi thì thôi không nói, người thân của anh tại sao lại vậy? Làm như là… giống như…”

“Không sao, không về cũng tốt… Tiện thể bớt tiền mừng tuổi đi.” Mắt bác sĩ Kiều lộ ra trên lớp khẩu trang cong cong, “Cảm ơn cô.”

Tiêu Kha Ái: “Sao lại cảm ơn tôi?”

Bác sĩ Kiều: “Cảm ơn cô bênh vực kẻ yếu tôi đây.”