Thế Giới Chó Độc Thân

Chương 43



Tiêu Kha Ái tiện đường ghé về ký túc xá, đồng nghiệp ở cùng nhà chiều ngày nhận được tin phong tỏa thành phố vội vàng về nhà thu dọn hành lý về quê. Hành động này làm cô thấy hơi bất an, cô vòng qua ngân hàng rút ít tiền mặt, chạy vào siêu thị mua ít thức ăn nhanh rồi mới về nhà.

Trên đường người đi lại vắng vẻ hơn rất nhiều, cảnh tượng giống như khi Tết nguyên đán, không có gì đặc biệt. Tiêu Kha Ái ngừng xe bên ngoài khu nhà, bình thường ven đường xe đậu đầy, bây giờ vắng tanh, không có bất kỳ chiếc xe đạp công cộng nào.

Vẫn có điểm khác biệt, Tiêu Kha Ái nghĩ rồi đi vào tiểu khu, người qua đường đeo khẩu trang, cúi đầu đi vội vã.

Tiêu Kha Ái vào thang máy, cô nhìn nút bấm, giơ tay lên rồi do dự rút ra một tờ giấy, quấn ngón tay lại xong mới bấm nút đi lên.

Chiến tranh lạnh với ba mẹ đã lâu, nói chỉ là cãi cọ, bước ra khỏi thang máy cô cảm thấy không được tự nhiên. Lát nữa phải mở đầu thế nào? Hỏi tình hình sức khỏe trước? Hay là hỏi han tình hình trong nhà?

Tiếng bước chân cô vang vọng quanh quẩn trong hành lang, cô nhìn cánh cửa phòng trộm cuối dãy. Cửa đột nhiên bật mở, mẹ Tiêu đứng ở cửa, “Nghe tiếng bước chân là biết con về, mau vào nhà đi.”

Tất cả những lời chuẩn bị đều bị nghẹn lại, Tiêu Kha Ái không biết nên làm gì, cô bị kéo đến cửa nhà, cởi khẩu trang, bị xịt cồn mù mịt khắp người.

Ba Tiêu cởi khẩu trang ném vào túi rác, buộc lại cẩn thận, sau đó vọt vào nhà vệ sinh, bảo cô: “Tới đây tới đây, rửa tay.”

Ông cực kỳ nghiêm túc giảng giải, làm mẫu cách rửa tay cho Tiêu Kha Ái, sau khi rửa tay mình sạch thì đứng bên giám sát Tiêu Kha Ái.

Tiêu Kha Ái ngoan ngoãn rửa tay, sau khi lau tay ra ngoài thì thức ăn nóng hổi đã dọn lên bàn.

“TV nói virus này rất kinh khủng, ăn nhiều chút để tăng cường miễn dịch.” Mẹ Tiêu gắp thức ăn đầy chén cô, lại múc chén canh củ sen với thịt bò kho để trước mặt cô. Cuộc chiến tranh lạnh lẫn những lần cãi vã dường như chưa từng tồn tại, Tiêu Kha Ái hơi khựng lại, rồi vẫn kéo ghế ra ngồi xuống.

“Con mua mấy thứ này làm gì?” Mẹ Tiêu chỉ vào đống túi nilon có lộ ra bao bì mì gói, “Mấy thức ăn nhanh này không tốt cho sức khỏe.”

“Mua được những thứ này không dễ đâu ạ.” Tiêu Kha Ái nói, “Khi con tới siêu thị thì không còn rau thịt thức ăn gì cả.”

Mẹ Tiêu: “Mẹ mua đồ trữ trong nhà…”

Ba Tiêu xen vào một câu. “Mẹ đã mua 20 cân bột mì.”

Tiêu Kha Ái: “…”

“Con với bác sĩ kia thế nào?” Đề tài lại chuyển sang chuyện này.

“Trước kia con đã nói rất rõ ràng với hai người rồi.” Tiêu Kha Ái thở dài, “Con mới về nhà, con không muốn cãi nhau với ba mẹ.”

“Không phải con rất thích bác sĩ kia sao?” Mẹ Tiêu như ấm ức, “Chúng ta hỏi là vì quan tâm con.”

“Thái độ con đã rất rõ ràng.” Tiêu Kha Ái nói, “Thích không có nghĩa là sẽ kết hôn. Hiện giờ con không có ý định kết hôn, vì vậy ba mẹ có thể đừng thấy con thân thiết với người khác phái nào đó thì hỏi này hỏi nọ được không ạ?”

“Trai gái ở bên nhau không kết hôn thì còn làm gì? Tuổi con không còn trẻ.” Mẹ Tiêu nói, “Cần suy xét việc lập gia đình.”

Tiêu Kha Ái: “Nếu con về nhà mà vẫn còn dùng dằng vấn đề này thì con quay lại ký túc xá.”

Mẹ Tiêu: “Cái con bé này…”

Ba Tiêu giật giật tay áo bà, mẹ Tiêu há miệng ra rồi lại khép lại.

“Tiền còn đủ tiêu không?” Ba Tiêu hỏi, “Con trả tiền vay mua nhà áp lực cũng lớn, không cần đưa tiền cho ba mẹ, ba mẹ đều có lương hưu, đủ xài.”

“Gửi cũng không nhiều, ba mẹ cần gì thì mua.” Tiêu Kha Ái liếm môi, “Tiền lương con đủ chi tiêu… đừng lo ạ.”

“Ba có đề nghị…”

“Con không muốn nghe đề nghị.” Tiêu Kha Ái từ chối, “Từ nhỏ tới lớn ba đều nói đề nghị, bản chất… vẫn là ép con làm điều con không muốn.”

“Vậy con muốn làm gì?” ba Tiêu hỏi cô.

“Như con đã nói trước đây, con cũng mua nhà.” Tiêu Kha Ái cảm thấy trò chuyện với họ rất mệt mỏi, một đề tài cứ phải lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, “Con không muốn kết hôn, vì vậy ba mẹ đừng ép con.”

“Sau đó thì sao, ngoài việc không muốn kết hôn thì mục tiêu cuộc đời con là gì?” Ba Tiêu hỏi dồn, “Không muốn kết hôn coi như là mục tiêu nhỏ, còn mục tiêu lớn thì sao? Con muốn làm công việc gì? Có mơ ước gì? Con đã rõ ràng chưa?”

Câu hỏi của ông làm Tiêu Kha Ái sửng sốt.

“Chúng ta chỉ cho con một đề nghị, một mục tiêu.” Ba Tiêu tiếp tục, “Kết hôn, sinh con, nuôi dạy con cháu… đây là quy luật của người Trung Quốc, hoặc có thể nói là toàn bộ quy luật của tự nhiên, tại sao con lại bài xích nó như vậy?”

Tiêu Kha Ái: “… Ba đang đánh tráo khái niệm.”

“Nhưng mà con cũng không biết mình muốn làm gì.” Ba Tiêu hỏi cô, “Tại sao con không chấp nhận đề nghị của ba.”

Tiêu Kha Ái đấu tranh nhiều năm như vậy, biết rất rõ có những người rất khó để thay đổi quan điểm, điều này thường được cha mẹ áp lên con cái.

Thông thường gặp tình huống này, biện pháp cô áp dụng là làm lơ.

Cơm nước xong, lau miệng, cầm chén đi rửa. Rửa được một nửa thì mẹ Tiêu chen tới giật lấy chén trong tay cô, hỏi nhỏ.

“Con nói thật xem, rốt cuộc con với cậu bác sĩ kia là thế nào.”

Tiêu Kha Ái không thể nhịn được, trợn trắng mắt.

“Con còn việc chưa làm xong.”

Xoay người vào phòng đóng cửa, nhét tai nghe vào tai, mở máy tính.

Trước đây cô về nhà sẽ điên cuồng làm việc nhà để cố gắng lấp kín miệng cha mẹ. Hiện giờ xem ra đã đến lúc làm việc nhà không còn tác dụng.

“Tình hình bên ngoài thế nào?”

Tiêu Kha Ái bị tiếng Pappy đột ngột vang lên làm giật mình, “Sao em lại vào phòng làm việc?”

Pappy nghiêng đầu ý bảo cô nhìn góc tường, một ổ chó màu nâu được đặt ở đó.

Tiêu Kha Ái: “Sao trong đây cũng có chỗ của em nữa? Không phải ngoài ban công có một cái rồi sao?”

Pappy: “Được chiều chuộng thì đâu còn cách nào khác.”

Tiêu Kha Ái: “…”

“Đừng nói chuyện này nữa.” Pappy dựa vào đùi cô, “Em nghe nói sắp phong tỏa thành phố, sắp tới ngày dự sinh của Lạp Lạp, liệu có ảnh hưởng tới em ấy không?”

Nghĩ đến nửa kia của chó nhà mình, còn cả bọn trẻ nữa, tâm trạng Tiêu Kha Ái thật sự phức tạp.

“Hình như là… không biết phòng khám thú y có được mở cửa không? Thai vị của Lạp Lạp đúng chỗ chứ?”

“Đi siêu âm thì không có vấn đề gì, nhưng mà đây là thai đầu của Lạp Lạp, ai mà biết trước được chuyện gì.” Pappy sốt ruột đi lòng vòng.

Tiêu Kha Ái: “Lạp Lạp có chủ nó chăm sóc, chắc không thành vấn đề đâu.”

Ở đời, chuyện tốt không linh chuyện xấu linh.

Mấy ngày sau, Tiêu Kha Ái nhận được tin nhắn wechat của chủ Lạp Lạp. Cô không giỏi tiếng Anh, một số từ đọc không hiểu nổi phải dịch qua baidu mới nắm được đại khái.

Đại ý là do tình hình nghiêm trọng của dịch bệnh, đất nước anh ta bắt đầu đón dân về nước, nhưng không thể đưa Lạp Lạp về cùng.

“Tới rồi…” Tiêu Kha Ái xoa xoa tai Pappy, “Đến lúc đó phải nghĩ cách lừa ba mẹ chị để ra ngoài.”