Thế Giới Chó Độc Thân

Chương 44



Ba mẹ Tiêu Kha Ái đúng là thực hiện tiêu chuẩn kép tới mức cực đoan. Ví dụ họ có thể ra ngoài mua sắm đồ nhưng Tiêu Kha Ái không được phép ra ngoài.

Mẹ Tiêu: “Con không biết bên ngoài nguy hiểm thế nào sao, trong không khí đầy rẫy virus, chạm cái là lây nhiễm.”

Tiêu Kha Ái: “… Vậy ba mẹ cũng đừng ra ngoài hoài.”

Mẹ Tiêu: “Vậy sao được, mẹ không ra ngoài ở nhà có rau để ăn sao?”

Bà nói rồi huơ tay múa chân diễn tả với Tiêu Kha Ái, “Trong siêu thị tỏi còn đắt hơn cải thìa.”

Trong thế giới của mẹ Tiêu, việc quan tâm nhất là hôm nay rau có tươi không, siêu thị lại xuất hiện loại rau nào độc lạ.

Những tin tức bên ngoài, số người nhiễm bệnh tăng cao, sau khi cánh cửa phòng trộm đóng lại, trong nhà bếp thoang thoảng mùi cơm sôi, làn khói trắng lượn lờ từ nồi hấp khiến không gian như chia thành hai nửa, hai thế giới hoàn toàn khác biệt. Những khủng hoảng, bất an, cứ thế mà lắng xuống.

Mẹ Tiêu trong bếp than thở, cả nhà già trẻ chỉ biết ngồi ở sô pha chờ ăn mà không biết thông cảm bà vất vả.

Ba Tiêu nghe vậy cầm cây lau nhà, ông bị ám ảnh với việc lau sàn nhưng mà không vắt khô cây lau khiến mặt đất loang lổ nước, cuối cùng trong tiếng gầm giận dữ của mẹ Tiêu, ông vẫn giả điếc đi lau cả ban công khiến tất cả cùng ướt nước như nhau.

Tiêu Kha Ái nhìn thở dài.

Không cần biết là lúc nào, cha mẹ ở chung không có mâu thuẫn gì lớn, chỉ cãi cọ những chuyện vặt vãnh không ngừng, nhưng khi ngồi lên bàn ăn thì lại vui vẻ cười đùa nói chuyện phiếm.

Đối với cô, nguồn gốc của xung đột, đôi khi Tiêu Kha Ái cảm thấy mình là người hòa giải tốt nhất cho mối quan hệ của cha mẹ, có cô thì ba mẹ luôn bắt tay nhau, thống nhất việc ép hôn, nòng súng chĩa ra ngoài.

Đôi khi cô tự hỏi, có phải tận thế tới thì ba mẹ cô vẫn có thể hỏi một câu: “Cậu trai trẻ này không tồi, hay là gặp thử một lần?”

Tất cả nỗi phiền muộn của Tiêu Kha Ái đều trút vào wechat, thậm chí chuyện của Lạp Lạp cũng bị vứt qua sau đầu.

Tiêu Kha Ái: “Tôi không thể tin nổi, lúc này là lúc nào mà họ còn có thể thúc giục chuyện cưới xin chứ!”

Bác sĩ Kiều: “Nếu không thì sao, rảnh rỗi không có việc gì làm, vấn đề lớn nhất là cô lại đang ở bên cạnh, chắc chắn là muốn túm cô nói cho đã.”

Tiêu Kha Ái: “Giờ tôi ghen tị với anh quá, không cần phải về nhà đối mặt với những chuyện này.”

Bác sĩ Kiều: “Cô chắc chứ? Bây giờ mấy hàng ăn đều đóng cửa, tôi không còn cách nào đành tự mình ra trận… xuống hết mấy kg rồi đây.”

Tiêu Kha Ái: “…”

Pappy lượn lờ cạnh chân cô, cào cào đùi cô. “Lạp Lạp với mấy đứa nhỏ…”

Tiêu Kha Ái mới nhớ ra, nhắn wechat nói tình hình.

Bác sĩ Kiều: “Cô nói chuyện này à, chủ của Lạp Lạp đã nói với tôi rồi, đến lúc đó thì tôi sẽ sang khám.”

Đọc thấy vậy, Tiêu Kha Ái xem như hiểu, coi cô là lốp xe dự phòng hả?

“Bên Lạp Lạp bác sĩ Kiều sẽ sang khám.” Tiêu Kha Ái để chân lên bụng Pappy, “Em đừng lo.”

Cô đang nói thì cửa phòng gõ vài tiếng, ba Tiêu bước vào bưng một bát trái cây.

“Ăn miếng trái cây đi.” Vừa nói ông vừa liếc nhìn màn hình di động của cô.

Thật ra chỉ là một hành động nhỏ, có lẽ chỉ là vô tình, nhưng Tiêu Kha Ái bỗng thấy lòng bừng lên tia lửa.

Ngay sau đó ba Tiêu hỏi: “Trò chuyện với cậu bác sĩ kia à?”

“Đủ chưa! Đã đủ chưa!” Cô đập bàn đứng lên, “Có thể đừng nói về chuyện này được không?”

Ba Tiêu lùi lại một bước, ngẩn người nhìn cô.

“Ba chỉ quan tâm con.”

“Thế này gọi là quan tâm con sao?” Tiêu Kha Ái chỉ vào điện thoại trong túi ông, “Đừng tưởng là con không thấy, cái gì mà nhóm 8090 tìm bạn đời, còn đem thông tin của con dán lên công viên Trung Sơn, mấy người môi giới gọi điện thoại cho con, tìm trong họ hàng thân thích không có thì bỏ tiền ra tìm người, con đã nói với hai người bao nhiêu lần, bao nhiêu lần rồi… Con không muốn, chết tiệt, con không muốn, tại sao hai người không thể nghe lọt tai, cứ phải ép chết con mới được sao?”

Một đề tài lặp đi lặp lại vô số lần, mỗi lần đều thế này.

Ba mẹ chỉ quan tâm con, chúng ta hy vọng con hạnh phúc, người đàn ông này điều kiện không tồi, tuổi con lớn rồi, sản phụ cao tuổi…

Cô đột nhiên cảm giác như không thể hít thở nổi, cô giống như một người chết đuối, không ngừng ngoi lên khỏi mặt nước, liều mạng muốn tự cứu mình, kêu gào thảm thiết, nhưng mà người cần nghe nhất lại không chịu nghe, có nghe cũng không chịu hiểu.

“Con đã làm nhiều như vậy… tại sao ba mẹ đều không muốn… chấp nhận?”

Ba Tiêu đứng lặng yên nhìn cô, mắt mở to lộ vẻ kinh ngạc lẫn không thể tin nổi, như thể ông nhìn thấy điều gì đó vượt ngoài tầm hiểu biết của mình.

“Con thay đổi.”

“Trước kia con không như thế này.” Ba Tiêu nói.

Tiêu Kha Ái há miệng thở dốc, khó nhọc cất tiếng hỏi: “… Con thay đổi thế nào?”

“Con sẽ không muốn mua nhà, cũng không cực đoan thế này…” Ba Tiêu nhìn cô, “Ba thấy con gái 30 độc thân quá lâu thì tâm lý sinh lý đều thay đổi, chờ khi con kết hôn…”

Lòng cô trầm xuống.

Tiêu Kha Ái: “Ba ra ngoài đi, bây giờ con không muốn nói chuyện.”

Ba Tiêu ngơ ngác nhìn cô, tựa như muốn nói gì đó nhưng chỉ há miệng, khom lưng mở cửa bước ra.

“Cái nhà này mình ở không nổi nữa.” Tiêu Kha Ái nắm tóc mình giật mạnh, mắt và cổ họng cô cay sè, “Cái nhà này mình thật sự không ở nổi nữa.”

“Bình tĩnh!” Pappy đặt chân lên mu bàn chân cô, “Cảm xúc chị đang rất tệ.”

“Chị thật sự không chịu nổi.” Tiêu Kha Ái che kín mặt, cô như một quả bóng bị bơm căng cứng đến nghẹt thở, “Đã nói suốt rồi, đã giải thích mãi rồi, chị đã làm nhiều như thế rồi, tại sao vẫn như thế này? Tại sao không thay đổi chút nào vậy?”

Pappy thở dài, chui vào lòng cô.

Tiêu Kha Ái lau nước mắt, một mặt cô cảm thấy vô cùng ngột ngạt, bức bối, một mặt khi nhìn thấy bát trái cây trên bàn, tấm lưng còng xuống của ba khi rời đi, cô lại thấy áy náy.

Hình như vừa nãy cô mới chửi thề, Tiêu Kha Ái nghĩ.

Cảm xúc phẫn nộ và đau khổ xen lẫn với chua xót, không đành lòng tràn ngập trái tim cô khiến nó thắt lại đau đớn.

Cô hít vào thở ra vài hơi, nước mắt không ngừng rơi xuống. Trong trạng thái này, cô cảm thấy như mình đang gục ngã, không còn sức lực, chỉ cảm thấy chết là chấm dứt mọi thứ.

“Chị mệt mỏi quá, Pappy!” Cô ôm chặt cổ Pappy, “Chị thật sự mệt mỏi rồi.”

*

Cảm xúc hừng hực này làm cô bồn chồn không yên. Mãi đến đêm khuya, ngọn lửa này bùng lên, cô thu dọn ít quần áo, dẫn Pappy vội vàng ra khỏi cửa.

Cô đeo khẩu trang, khi rời khỏi khu nhà là vừa đi vừa lau nước mắt.

Trên đường im ắng không một bóng người, mãi đến khi cô ra khỏi khu nhà, đi ngang qua một cái thùng rác thì bỗng có bóng người vụt qua.

Người đó cũng bị cô làm giật mình, hai người đồng thời lui lại mấy bước, Tiêu Kha Ái nhìn kỹ lại mới thấy đó là một phụ nữ ăn mặc thời trang nhưng không đeo khẩu trang.

Cảm xúc đau đớn tức giận của cô như bị dội một gáo nước lạnh, tắt ngúm. Bây giờ nhìn thấy một người không đeo khẩu trang thì không biết là người khỏe hay người bệnh. Người phụ nữ kia cầm một chiếc túi bẩn thỉu, bên trong có chứa bánh mì, thấy cô nhìn qua thì nghiêng đầu đi.

Trông cô ấy không giống người có bệnh thần kinh. Tiêu Kha Ái nghĩ nhưng không dám lại gần, vội vàng kéo dây xích Pappy lại gần mình, vội vã cách xa ra.

Đi được một đoạn, quay lại vẫn thấy người phụ nữ đứng đó, lấy khăn giấy lau túi bánh mì. Tiêu Kha Ái không biết nên làm gì, bỗng dưng thấy bứt rứt khó tả. Cô nghĩ nghĩ, lấy một cái khẩu trang trong túi xách ra, đặt bên bãi cỏ ven đường rồi gọi người phụ nữ kia.

“Tôi để khẩu trang ở đây nhé.”

Nói rồi cô không quay đầu lại, chạy một mạch đến chỗ đỗ xe của mình mới quay lại nhìn.

Người phụ nữ đó biến mất, khẩu trang trên bãi cỏ cũng không còn.