Thế Giới Của Tôi

Chương 4



Anh Trần ngồi bên giường bệnh suốt buổi sáng, giờ Sử Tiểu Nguyên mới tỉnh lại đã nhìn anh bằng ánh mắt oán trách, người ngoài sẽ tưởng anh là thủ phạm, "Cô làm gì mà nhìn tôi thế! " Anh còn chưa trách cô liều lĩnh suýt khiến Tân Vực bị thương, sao cô lại tỏ ra oan ức như vậy.

"Tân Vực đâu?"

Sử Tiểu Nguyên xuống giường tìm gương, muốn xem mình có bị xấu không, vì không thể quay lại thực tại, cô nên trân trọng bản thân ở không gian kia.

"Nhờ cô mà tối qua chúng tôi phải quay lại từ đầu. Sáng nay anh ấy phải quay lại." Anh Trần gọt cam đưa cô, thêm cái nhìn chỉ hận rèn sắt mãi không thành thép, "Thành thật mà nói, nếu tôi không phải cháu họ của cô của anh của bác của bạn thân, tôi sẽ không giữ cô gái tốt nghiệp Đông Phương chỉ biết làm bánh gấu Pooh, chỉ vì thương cô từ nhỏ mồ côi, cha mẹ bỏ rơi, mà sắp xếp công việc dễ dàng này cho cô! Vậy nên từ giờ trở đi hãy tập trung 120%, đừng gây thêm rắc rối và làm tôi xấu hổ nữa được không? Bà cô của tôi!"

Sử Tiểu Nguyên lập tức há hốc mồm kinh ngạc, cô đâu ngờ sự xuất hiện đột ngột của mình lại gây ra chuỗi phản ứng dây chuyền, dẫn tới nhiều hiện tượng bị lỗi như vậy. Tất cả những gì cô nghe thấy, cùng tình huống tối qua đều vượt ra ngoài sắp xếp của cô... Nghĩ kĩ lại... nếu thế giới này không đơn thuần chỉ là không gian ảo, vậy… nó có lẽ vốn là thế giới song song trùng hợp với cốt truyện cô viết...

Thôi, dù sao giờ cũng không thể đi, không bằng lấy lại quyền kiểm soát, tính kế lâu dài.

"Dù sao cha Trần vẫn tốt với con nhất, con nhớ kĩ lời dạy của cha, phục vụ chủ tử thật tốt!"

Nịnh bợ chu đáo thì tương lai không tồi, Sử Tiểu Nguyên nghĩ thế nên quyết định thu phục nhân tâm trước đã, về sau mọi chuyện tốt xấu phụ thuộc vào cô nói năng ngọt ngào hay không!

"Thôi, đừng quá thân mật, tôi sợ một ngày nào đó cô lại ăn mặc tang phục tiễn tôi đi..." Dù trông anh Trần nghiêm khắc, thực ra cũng có trái tim yêu thương con cái, chỉ là không bày tỏ ra thôi.

"Vậy?"

"Vậy mau đi bày tỏ, tình nguyện phục vụ chủ tử đi, hay còn đợi anh ta đuổi việc cô à!"

"Tôi hiểu rồi!"

Sử Tiểu Nguyên còn lấy luôn bao quýt của anh Trần trước khi đi, vào căn hộ sang trọng của Tân Vực nhờ mật khẩu anh Trần đưa, cô dọn dẹp căn hộ xong rồi cuộn tròn trên ghế sofa nghỉ ngơi, cho đến khi chuông cửa reo cô mới ngơ ngác đứng dậy.

"Xin chào, giao hàng Đại Minh..."

Chàng giao hàng ngẩng đầu thấy mặt Sử Tiểu Nguyên liền cười ồ lên, đợi cô phản ứng thì anh đã chạy mất dạng.

"Tân Vực, anh thật là..." từ 'đểu' còn chưa nói ra thì Tân Vực đã xuất hiện trước mặt cô chỉ quấn khăn tắm, Sử Tiểu Nguyên lập tức đổi sang nụ cười nịnh nọt, "Anh tốt quá, hả, lợi dụng lúc tôi ngủ say, vẽ hai chú heo đáng yêu trên mặt tôi..."

"Làm cô thất vọng à?"

Tân Vực nhìn cô với ánh mắt kì lạ...

"À... anh có lạnh không?"

Trong căn hộ sang trọng chỉ hai người nam nữ ở cùng, anh chàng chỉ quấn khăn tắm ở hông, rõ ràng mới tắm xong, trần truồng.

"Tôi nhớ ra còn việc, thôi tôi đi trước đây." Sử Tiểu Nguyên lúng túng, đứng tại chỗ xoay xoay, đối diện với cơ thể nóng bỏng của anh, nói không thèm thuồng là nói dối...

"Cô cố tình tiếp cận tôi chẳng phải vì chuyện này sao? Giờ không còn ai, cô còn định giả vờ đến bao giờ?"

Anh có vẻ mất kiên nhẫn, lời nói nghiêm túc chứ không đùa, Sử Tiểu Nguyên không hiểu sao anh lại đê tiện đến thế, người phụ nữ nào chủ động với anh, anh cũng đáp lại à?

"Tôi nói rồi, anh không phải sở thích của tôi!"

Không hiểu sao cô tức giận, vội vàng giật khăn tắm của anh rồi chạy ra ngoài, đóng sầm cửa lại, nhưng Tân Vực vẫn bình thản cúi nhặt khăn tắm ném vào thùng rác.

Tiếp theo một tiếng đồng hồ, Sử Tiểu Nguyên ngồi bệt dưới hành lang suy ngẫm nhân sinh, không tiếc vì không thấy gì, mà hoàn toàn vì quên balo chìa khóa bên trong không dám quay lại...

Ban đầu cô định gồng gánh qua đêm ở hành lang rồi tính tiếp, nhưng sợ bảo vệ tuần tra tưởng nhầm cô là kẻ biến thái, đành miễn cưỡng nhập mật khẩu quay lại xin lỗi, không ngờ Tân Vực đã nằm ngủ trên ghế sofa.

Vừa vặn, để sửa sai cho anh, cô cũng muốn vẽ heo lên mặt anh, dù sao sáng mai cũng phải xin lỗi, thêm nét vẽ này cũng được, tuy nhiên dù cô nghĩ thế nhưng không làm, vì thấy hộp cơm còn nguyên và anh đang sốt cao mê sảng.

"Đừng rời xa tôi, đừng rời xa tôi..." Tân Vực nửa mê nửa tỉnh nắm lấy một đôi tay, anh không biết đó là tay Sử Tiểu Nguyên đang lau mồ hôi cho anh, "Đừng rời xa tôi được không?" Trong mơ, người đó luôn gần gũi rồi xa cách, cho dù chỉ là ảo ảnh, anh vẫn muốn nắm chặt lấy.

"Anh yên tâm đi, tôi muốn đi cũng không đi được..." Sử Tiểu Nguyên bị anh nắm đau nhức, trời biết anh bệnh mà sao sức vẫn ghê thế, "Anh dậy uống nước rồi ngủ tiếp đi." Thấy bộ dạng anh, chắc lúc tắm xong còn khoác lác, ai bảo anh lúc đó không có ý tốt, thật là báo ứng...

Sử Tiểu Nguyên vừa thấy hơi mừng rỡ vì sự trừng phạt này, nhưng ngay sau đó là bi thảm...

Tân Vực lật người đè cô xuống ghế sofa, lặp lại mấp máy gì đó mơ hồ...

Trong nháy mắt, trời đất xoay chiều...

Nụ hôn nóng rực của anh in trên môi cô, Sử Tiểu Nguyên chắc là quên thở, lâu lắm mới nhớ ra việc đó.

"Sao lại là cô?!"

Một lúc sau, Tân Vực tỉnh dậy, mở mắt thấy là cô thì không vui, "Cô thật muốn làm chuyện đó với tôi à? Ngay cả khi tôi đang bệnh cũng không buông tha?"

Sử Tiểu Nguyên vẫn còn tức, "Chính anh ép buộc tôi... thế này!" Cô che mặt đỏ bừng không muốn anh thấy, "Tôi tốt bụng chăm sóc anh, muốn nấu cơm cho anh ăn, anh thì lấy oán trả ơn!"

Tân Vực duỗi người ra, nhìn đồng hồ, càng cho là cô nói dối, liền vạch trần, "3 giờ sáng, cô nấu cơm cho ma ăn à?"

Rầm!