Thế Giới Của Tôi

Chương 3



"Anh trai, chân anh dài thật đấy." Cô sợ ý đồ của mình quá rõ ràng nên muốn dùng trò chuyện linh tinh để che giấu, "Tuyệt lắm, anh còn có cơ bụng nữa..." Tất nhiên, trong lòng Sử Tiểu Nguyên chỉ coi Tân Vực giống hệt trong thực tế này là sản phẩm của không gian 4 chiều, không hề để ý tới anh.

Nhưng cô nghĩ thế, người khác chắc chắn sẽ không nghĩ vậy....

"Cô sắp lộ bản chất rồi à?"

Tân Vực bị cô sờ tới hết cả buồn ngủ, nhíu mày mở mắt ra tóm lấy tay cô.

Rồi không có gì nữa cả, vì điện thoại của anh Trần reo lên, cho biết điểm đến gần tới rồi.

Buổi tối hôm sau, ngoài đoàn làm phim và bảo vệ, không có fan nào tới xem quay, nhưng theo yêu cầu chương trình, tập này còn phần thử thách ngẫu nhiên kết đôi người lạ cùng vượt ải, nên tất nhiên các trợ lý sẽ đóng giả người may mắn đó, Sử Tiểu Nguyên cũng không ngoại lệ, khi cô rút lá thăm xấu nhất phải cùng Tân Vực cột tay vào nhau thì bị anh ghét bỏ.

"Chân cô phát triển kém à?"

Anh chạy nhanh, cô không theo kịp là bị chê, có đúng không? Cô là NPC mà! Thắng thua do cô quyết định cơ mà!

"Quan trọng là tham gia, đừng cố chấp thế!"

Sử Tiểu Nguyên quỳ xuống thở hổn hển, cứ để anh kéo đứt dây cô cũng không đứng lên, Tân Vực đành vô lực, đột nhiên đưa tay ra...

"Đây..."

Cô ngẩng đầu lên, thấy bóng mờ lờ mờ dưới ánh sáng ngược khiến tim đập nhanh không thể từ chối...

Sử Tiểu Nguyên hoàn toàn không lý do từ chối bàn tay Tân Vực đưa ra, dù sao hình tượng anh đã được định hình, cho dù biết là giả, trước ống kính vẫn phải diễn cho đúng.

"Cảm..."

Sử Tiểu Nguyên mới nói nửa chừng thì bị Tân Vực cắt lời lạnh lùng, ra là anh không định cứu cô mà chỉ muốn cứu mình?

Tân Vực không che giấu ý định, vội vàng đòi cô đưa phụ kiện, còn bảo cô có thể từ bỏ, nhường hết mạng cho anh hoàn thành nhiệm vụ...

Kết quả dĩ nhiên là khiến cô tức giận.

"Anh ngôi sao kia, đừng quá đáng! Từ đầu tới giờ anh lườm tôi 3 lần, than chân tôi ngắn 5 lần, ghét bỏ và lắc đầu vô số lần, anh tưởng tôi thích chơi trò trẻ con này à? Nếu không phải vì tiền, tôi mới..." Sử Tiểu Nguyên thấy có người lại gần liền thay đổi giọng điệu, "Tôi cản trở anh, xin lỗi anh trai..."

Tân Vực quay lại, thấy là Jorel tiến tới muốn liên minh, cùng là thành viên nhóm nam cũ, anh tất nhiên sẽ không từ chối, nhưng Sử Tiểu Nguyên đã ngăn lại trước khi anh kịp đồng ý.

"Này, chúng tôi không liên minh đâu!"

Cô không cho phép bất kì nhân vật nào có thể phá vỡ cốt truyện chính xuất hiện, cho dù là nam giới cũng không được!

Jorel chưa kịp nói gì, biểu cảm trên mặt anh ta khá khó tả, nhưng kì lạ hơn, Tân Vực lại gật đầu...

"Được rồi, hai người cố lên nhé!"

Anh đi rồi, Tân Vực lập tức cau mày, hỏi nhỏ cô có bị bệnh tâm thần không, "Cô có bệnh à?"

Sử Tiểu Nguyên xác định, "Lý do tôi cần nhiều tiền cuối cùng anh cũng nhận ra rồi."

Tân Vực thấy cô trả lời nghiêm túc không khỏi tự kiểm điểm bản thân, rốt cuộc anh đắc tội thần linh nào mà bị phái một cô gái kì quái như vậy đến trừng trị tính bất kham của anh, thấy cô may mắn kì lạ, chỉ trong vòng một tiếng đồng hồ đã loại 3 đội, còn 2 tiếng nữa thi đấu sẽ kết thúc, giờ lại kéo anh vào hành lang mê cung, tối om không nhìn thấy tay trước mặt, ép anh vào chật chội với cô...

"Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó, tôi sợ anh yêu tôi mất." Sử Tiểu Nguyên tuy không nhìn thấy biểu cảm của anh nhưng vẫn tự tin, cô đoán Tân Vực chắc tò mò lắm, tại sao cô luôn chọn đúng đồ không bị bẫy, "Hả? Anh quay phim đâu rồi?"

Cô không nhắc tới thì thôi, Tân Vực vốn dễ bị đen, giờ ngay cả quay phim cũng bỏ lại ngoài kia, chỉ sợ ngày mai lại có tít báo xấu về anh...

"Cô không suy nghĩ trước khi làm à?"

"Có chứ, trong khoảng lương hợp lý, tuy nhiên nếu anh muốn câu view cặp đôi nam thì phải trả thêm tiền." Cô rất biết cách đối phó với Tân Vực, bóp chỗ hiểm khiến anh tò mò.

"Sử Tiểu Nguyên, cô không chỉ bị bệnh tâm thần mà còn hoang tưởng." Tân Vực lấy xấp tiền từ ví ra nhét vào tay cô bảo đi chữa bệnh, không ngờ lại bị Sử Tiểu Nguyên từ chối, anh hơi tức giận, "Cô bán luôn cái thân cũng không đáng giá này, tôi trên người chỉ có nhiêu đây, cô muốn lấy không?"

"Tôi thích tiền, nhưng giờ tôi còn mục đích khác." Cô nói thẳng, "Tôi muốn nhìn anh hạnh phúc."

Tân Vực cảm thấy mình sắp bị cô làm điên, có vẻ anh mới là người cần chữa bệnh.

"Cô đang chơi trò dụ rồi khước từ à?" Giọng Tân Vực trầm xuống, "Cô đã lên kế hoạch từ trước phải không?"

Cô không trả lời, anh cũng không nói thêm gì, im lặng một lúc, bỗng trong bóng tối có một đôi tay lặng lẽ vòng qua eo Sử Tiểu Nguyên, trước khi cô kịp phản ứng thì bên kia cũng vươn tay kéo cô qua.

"Ai kéo tôi?"

Cô sờ thấy dây thừng mới biết là Tân Vực, nhưng người phía sau là ai...

"Trời ơi có biến thái!"

Sử Tiểu Nguyên đau khổ vì điện thoại bị tịch thu, giờ không có đèn pin gì để lột mặt tay khủng bố phía sau, nhưng người đó dường như không nhắm vào cô...

"Anh trai!"

Trời ơi! Tay khủng bố hóa ra là nam giới, trời ơi! Người đàn ông ấy gọi Tân Vực bằng anh trai!

"Này này, tôi cảnh cáo anh đừng tiến lại gần nữa, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát đấy!" Sử Tiểu Nguyên ngăn trước người Tân Vực cố gắng ngăn cản, nhưng vóc người nhỏ bé của cô có ích gì, tay khủng bố hình như là đàn ông tập thể hình, một tay đã bế bổng cô ném sang một bên.

Bị húc cho choáng váng, Sử Tiểu Nguyên ngất đi ngay lập tức, khi tỉnh dậy sau giấc mơ dài vô tận, cô lại thức dậy ở nơi xa lạ.

"May quá, tôi đã trở về?"

Cô tưởng mình chỉ xuyên thân nên cơ thể bị mẹ đưa vào bệnh viện, thực ra cô đúng là ở bệnh viện, nhưng người đưa cô tới không phải là người cô mong muốn gặp.