Thế Giới Này... Có Chỗ Nào Cho Chúng Ta?

Chương 10: Đài thái ngữ vào viện



Trời hửng sáng chiếc du thuyền xa hoa cũng trở lại bến, sau trận ái tình cuồng nhiệt đêm qua giờ này Đài Thái Ngữ vẫn còn say giấc.

Lập Viễn Sa từ ban công đi vào, ngồi trên mép giường, cô véo nhẹ chớp mũi của Đài Thái Ngữ mà dịu dàng:

- "Đến nơi rồi, dậy đi thôi."

Đài Thái Ngữ mắt vẫn nhắm chặt không ừ hữ một tiếng nào cho đến khi...

- "Như thế này là lại muốn tôi ăn em sao?"

...Lập Viễn Sa không ngại ngần mà buông ra một câu Đài Thái Ngữ mới giật mình mà ngồi nhỏm dậy kéo chăn kín mít lên tận cổ lắp bắp:

- "Sa...Sa đừng có làm bậy nha!"

- "Làm bậy? Là làm gì vậy a?"

Lập Viễn Sa bất ngờ tăng tông giọng tốc độ như thần kề sát trán mình lên trán Thái Ngữ dụ hoặc.

Trong lòng Đài Thái Ngữ lại trào dâng một cảm giác bồn chồn bất an, liền tay vung chăn bước xuống giường. Nhưng đời bạc bẽo nào cho con gái người ta tròn ý nguyện. Cơ thể vừa dồn lực vào chân mà chuyển động lập tức dưới thân đã truyền đến một cảm giác đau nhói dữ dội.

- "A!"

Đài Thái Ngữ không giữ được thăng bằng mà ngã trở lại giường. Lập Viễn Sa liền nhanh như tên phóng qua ân cần han hỏi:

- "Em sao vậy?"

- "Chẳng phải tại Sa hết sao?"

Đài Thái Ngữ trưng bày ra bộ mặt giận dỗi mà trách móc.

Thấy cô không nói gì Thái Ngữ tiếp tục:

- "Muốn giết người ta hay sao ấy!"

Lập Viễn Sa không nhịn được mà phì cười nhưng rồi vẫn là thái độ yêu chiều, sủng nịnh:

- "Ai kêu em đẹp quá làm gì? Tôi chỉ hận không thể nuốt trọn em vào bụng đây này."

Mới ban mai đã nghe những lời mĩ miều, ngọt đến khé cổ thốt ra từ miệng Lập Viễn Sa, Đài Thái Ngữ như muốn tan chảy luôn vậy. Hai tay bấu chặt vào vạt áo, cúi ghìm khuôn mặt đã đỏ ửng lên của mình. Lập Viễn Sa liền vòng tay qua eo Đài Thái Ngữ, tay còn lại đỡ lấy một bên của cô mà nghiêm giọng:

- "Tôi giúp em."

Hai cô chầm chậm bước ra, gần đến cửa như sựt nhớ lại chuyện gì đó Lập Viễn Sa liền khựng lại:

- "Sao vậy?"

Đài Thái Ngữ nghi hoặc, Lập Viễn Sa vẫn không nói không rằng lục tìm túi đồ trên tay lấy ra một chiếc áo khoác lông cao cổ tỉ mỉ mặc vào cho Thái Ngữ. Đài Thái Ngữ tròn xoe mắt ngạc nhiên, thừa biết cô định nói gì Lập Viễn Sa chỉ nhả ra vỏn vẹn 5 chữ xúc tích nhưng ý vị thâm trường:

- "Muốn người khác thấy sao?"

Nói rồi Lập Viễn Sa lại "dìu dắt" Thái Ngữ bước lên. Vừa rời khỏi tảng kim loại xa xỉ kia tất cả vệ sĩ của hai cô đã đứng chờ sẵn. Cả hai cũng không biểu lộ gì chỉ nhanh chóng lên xe để trở về khách sạn.

Vì đêm qua chỉ chợp mắt trọn 2 tiếng đồng hồ nên vừa đến nơi Đài Thái Ngữ đã ném toàn bộ sang một bên nằm vật ra chiếc giường lớn êm ái mà chìm sâu vào giấc ngủ. Ai khổ như Lập Viễn Sa phải đôn đáo chạy tận ba show lớn đến bốn giờ sáng hôm sau mới được nghỉ ngơi.

Mới đến giữa trưa Lập Viễn Sa và Đài Thái Ngữ lại phải ra sân bay để gấp rút trở về Đại Hoàng.

Đã hoạt động trong giới giải trí tuổi càng ngày càng tăng mà tên không ai biết đến thì là một nỗi bất hạnh nhưng một khi năng lực hơn người, tuổi trẻ tài cao, tiếng tăm vang vọng khắp lục châu ngũ bể thì lại là một nỗi khổ khác. Bởi từ lúc đặt chân về nước thì không còn một giờ nào dành riêng cho bản thân hai cô cả. Từ sáng tinh mơ của thứ hai đầu tuần cho đến quá đêm của ngày chủ nhật có ai được chóng về nhà. Không đi hát cũng là chụp hình quảng cáo, không phỏng vấn cũng tham gia gameshow,...vô vàn nhà sản xuất danh giá cả nội lẫn ngoại quốc đều tích cực săn đón. Phải nói tần suất xuất hiện của Đài Thái Ngữ và Lập Viễn Sa trên truyền hình báo giới còn nhiều hơn số lần giá cổ phiếu của công ty chủ quản các cô tăng giảm nữa. Cũng chính vì vậy mà vài phút rảnh rang để hít thở khí trời, có được một giấc mơ trọn vẹn lại trở nên quá xa vời.

Hôm nay cũng vậy, vẫn là một ngày bận bịu, dày đặc địa điểm đang chờ hai cô. Trong hậu trường chuẩn bị cho màn trình diễn bốc lửa tới đây. Ngoài ca sĩ, rapper Lập Viễn Sa còn là một dancer chuyên nghiệp đứng đầu thế giới nên khả năng ghi nhớ vũ đạo của cô là thần tốc. Vì thế trong khi Lập Viễn Sa vừa ăn vội một mẩu bánh mì vừa thay đổi kiểu tóc thì Đài Thái Ngữ phải tranh thủ ôn lại các động tác. Do là bài hát mới nên Thái Ngữ muốn mọi thứ phải thật chỉn chu và hoàn hảo.

Khi MC vừa giới thiệu tiết mục cuối cùng, hai cô gái xinh đẹp đã nhấc chân bước ra sân khấu. Nhưng!

"Phịch"

Vừa đến bậc thang đầu tiên Đài Thái Ngữ đã không còn chịu được nữa, toàn thân thả tự do xuống sàn lạnh lẽo. Lập Viễn Sa chóng xoay người lại vừa thấy Đài Thái Ngữ nằm vật bất động cô đã hốt hoảng nâng đầu lên, liên tục đánh nhẹ vào má Đài Thái Ngữ mà gọi:

- "Ngữ, Ngữ, Thái Ngữ..."

Toàn bộ nhân viên cũng liền chân chạy đến mà xem xét tình hình, quản lý Kim Túc giữ bình tĩnh gọi ngay cho xe cấp cứu.

Chẳng lâu, mọi người đã đến được bệnh viện. Lập Viễn Sa ngồi trên hàng ghế trắng lạnh băng, hai tay đan chặt vào nhau, cứ nhớ đến khoảnh khắc Đài Thái Ngữ khắp người toàn là mồ hôi phó mặc cho mảng nền mà cô xót xa khôn nguôi.

Kim Túc ngồi bên cạnh thấy rõ sự lo lắng ngự trị trong lòng cô mà nắm tay an ủi:

- "Thái Ngữ sẽ không sao đâu."

Dù trước mọi người cách xưng hô vẫn như cũ, nhưng Kim Túc không phải ngốc gì mà không nhìn ra được sự mập mờ bất thường trong mối quan hệ của hai cô thời gian gần đây, chỉ là việc cá nhân riêng tư của Thái Ngữ và Viễn Sa nên không tiện chen vào. Huống hồ Kim Túc cũng làm quản lý của cặp đôi này 5 năm rồi, hai cô đối với Kim Túc không khác gì chị ruột cả. Dù là người dưng đi nữa cũng ít nhiều mà dao động. Nay không bảo vệ thì thôi Kim Túc nỡ lòng nào phơi bày ra ánh sáng.

Vừa ngậm môi, cánh cửa trước mặt cũng lập tức mở toang, Lập Viễn Sa không đợi được nữa mà sải bước đến gần, cô gấp gáp:

- "Cô ấy thế nào rồi?"

- "Do quá lao lực, ăn uống không đúng bữa cộng với nghỉ ngơi không đủ giấc nên dẫn đến kiệt sức mà ngất đi. Cô Lập đừng quá lo, tôi đã kiểm tra kĩ rồi, hiện đang truyền nước cho ấy."

Nghe đến đây Lập Viễn Sa mới có thể thở phào, tảng băng lênh đênh trong lòng tự nãy đến giờ, lúc này như bị tia nắng gay gắt của Mặt Trời làm cho tan chảy vậy. Nhẹ nhõm vô cùng.

- "Vậy tôi có thể vào không?"

- "Chúng tôi đã chuyển cô Đài sang phòng VIP.1 ở cuối dãy. Cô có thể đến đó."

Bác sĩ bừa nói vừa hướng tay đến căn phòng cuối cùng của hành lang. Lập Viễn Sa có chút yên tâm, khách sáo:

- "Vâng! Cảm ơn bác sĩ."