Thế Giới Này... Có Chỗ Nào Cho Chúng Ta?

Chương 12: Chuyến đi bất đắc dĩ



- "Hôm nay bác gái không vào với em sao?"

Lập Viễn Sa diện bộ vest xám thanh lịch trở vào.

- "Mới vừa về thì Sa đến."

Đài Thái Ngữ cong môi đáp lại. Thấy có thứ gì đó bất thường Thái Ngữ liền nheo mi tâm nghi hoặc:

- "Sa đi đâu à?"

- "Geneva, Thụy Sĩ."

- "Để làm gì?"

- "Ký hợp đồng làm đại sứ cho Rolex."

Lập Viễn Sa vừa pha sữa cho Đài Thái Ngữ vừa trả lời.

- "Vậy...Sa đi bao lâu?"

- "2 ngày. 2 ngày sau tôi sang Trung Quốc để ghi hình tập tiếp theo của chương trình còn đang dở dang."

- "..."

Nói hết câu bỗng không khí trở nên im bặt lạ thường. Lập Viễn Sa liền ngẩng mặt lên nhìn, thấy Đài Thái Ngữ ỉu xìu buồn bã cô liền nhẹ giọng an ủi:

- "Tôi sẽ về mà. Có đi luôn đâu."

Đài Thái Ngữ chợt vòng tay ôm chặt Lập Viễn Sa, dúi mặt vào bụng cô mà lặng thinh. Lập Viễn Sa cũng đau lòng không kém, Đài Thái Ngữ chưa xuất viện hỏi sao cô yên tâm cho được. Nhưng đây là công việc vả lại còn là thương hiệu lớn, Giám đốc của cô đã nhận rồi thì còn cách nào để từ chối được chứ.

Lập Viễn Sa đặt cốc sữa nóng lên bàn vuốt ve lưng Đài Thái Ngữ cẩn thận dặn dò:

- "Phải ăn nhiều vào. Không được thức khuya. Biết chưa?"

- "..."

- "Được rồi. Uống hết cốc sữa này đi."

Lập Viễn Sa với tay cầm lại cốc sữa. Lúc này Đài Thái Ngữ mới chịu buông cô ra mà há miệng làm nũng. Có lẽ vì yêu chiều quá mức nên thỏ con của cô đã sinh hư luôn rồi. Nhưng coi như bù lại mấy ngày tới xa cách nên Lập Viễn Sa đành từ tốn mà đút từng muỗng vậy.

Chẳng mấy chốc cũng đã hết, Lập Viễn Sa đưa đôi mắt ôn nhu về phía Thái Ngữ dịu dàng:

- "Mỗi tối tôi sẽ gọi về cho em."

- "Bên đó cũng đang vào giữa mùa thu, nhiệt độ đã bắt đầu hạ dần. Sa nhớ giữ ấm cơ thể."

Đài Thái Ngữ lúc này mới nói ra được thành câu trọn ý. Lập Viễn Sa liền treo lên môi một nụ cười hạnh phúc nắm tay Thái Ngữ nhoài người nhẹ nhàng đặt lên mái tóc của cô một nụ hôn rất lâu mới chịu rời đi.

Nhìn theo bóng lưng thân thuộc ấy dần rời khỏi tầm mắt chợt Đài Thái Ngữ lại cảm thấy trống trãi, quạnh quẽ đến tận cùng. Màn đêm buông xuống không gian chìm vào tĩnh lặng Đài Thái Ngữ đảo mắt một vòng xung căn phòng rộng lớn mà chợt thấy mình bé nhỏ đến nhường nào. Cô lại lê bước đến bên khung cửa sổ, nhìn ra bên ngoài mà Thái Ngữ lại thèm thuồng khó tả. Cô thèm được tự do hàng quán ven đường, thèm được hòa mình vào dòng người tấp nập dưới phố và...thèm được như những cặp tình nhân kia, ung dung tự tại nắm tay nhau dạo mát dưới ánh đèn sáng rực, được ngồi tựa lưng vào nhau thả hồn theo làn nước mát lạnh bên dòng sông êm ả trôi. Không ưu không lo không phiền không não. Nhưng với hai con người thân thế không tầm thường, danh tiếng lại phi thường thì đây lại là một nhiệm vụ bất khả thi. Có đôi lúc Đài Thái Ngữ còn phải tự hỏi không biết con đường mình kiên định bước đi là đúng hay không? Đã lầm hay chính xác? Bởi có những thứ mình sở hữu trong lòng bàn tay mà vạn người phải mơ ước nhưng lại chỉ một thứ giản đơn vạn người có được mà bản thân lại phải ngày đêm khao khát.

Đang cô đơn trôi nổi trong dòng suy nghĩ miên man thì phía cửa lại vang lên tiếng gõ. Đài Thái Ngữ nhấc chân đến bàn không nhanh không chậm mà lên tiếng:

- "Mời vào!"

Lập tức, một người phụ nữ độ trung niên, ăn mặc sang trọng tiến vào. Vừa nhìn thấy Đài Thái Ngữ đã cúi đầu lễ phép:

- "Giám đốc Giang, cô mới đến ạ!"

- "Cháu đã khỏe hơn nhiều chưa?"

Giang Thụy Khuê mỉm cười vui vẻ.

- "Dạ tốt hơn rồi, sáng mai có thể xuất viện. Mời cô dùng nước."

Miệng Thái Ngữ lảnh lót đáp lại tay cũng đồng điệu đẩy cốc nước về phía Giang Thụy Khuê.

Vừa nghe cô nói Giang Thụy Khuê đã hớn hở ra mặt:

- "Vậy thì may quá."

- "Là sao ạ?"

Đài Thái Ngữ có chút không hiểu liền hỏi lại. Giang Thụy Khuê cũng không dong dài mà vào thẳng vấn đề:

- "Trưa nay, Đài Truyền hình Udo liên hệ với cô nói muốn mời cháu tham gia một chương trình thực tế. Cô cứ lo cháu chưa thể đi được nhưng bây giờ thì có câu trả lời cho họ rồi."

- "Chỉ một mình cháu thôi ạ?"

- "Họ nói sẽ có ba ngôi sao cùng góp mặt trong số này. Một là nam tài tử Kiều Nhâm Lượng và hai nữ Idol của Giang Thụy chúng ta."

- "Nhưng Lập Viễn Sa đã bận lịch trình rồi ạ, sao có thể về kịp?"

Trái ngược với vẻ lo lắng của Đài Thái Ngữ, Giang Thụy Khuê vẫn giữ nét bình thản, hớp một ngụm nước thấm giọng mà buông lời:

- "Ai nói là lần này cháu và Lập Viễn Sa?"

- "Vậy..."

- "Là Cư Cửu Hoan."

- "Cư Cửu Hoan? Cô ấy trở lại công ty khi nào ạ?"

Đài Thái Ngữ tròn mắt bất ngờ.

- "Hôm cháu vào đây. Sao vậy? Không vui sao?"

- "Không phải. Chỉ là hơi ngạc nhiên."

- "Đây là yêu cầu của họ cũng không còn cách nào khác. Cô mong cháu chỉ dẫn cho con bé. Dù gì nó cũng chưa có nhiều kinh nghiệm."

Nét mặt Đài Thái Ngữ bỗng dưng tối sầm u uất, ép mình trình ra một nụ cười gượng gạo, miễn cưỡng mà gật đầu:

- "Vâng! Con sẽ cố gắng."