Thế Giới Ngầm

Quyển 3 - Chương 31



Nhắc lại gã Tống Điền, ngay tối hôm phế đi hai cánh tay của Tài khi đã hoàn thành được mục đích thì hắn trở về phòng khách sạn, liên lạc với Beo:

- Alo, bên tôi đã làm xong.

Beo hỏi:

- Anh dám chắc chứ?

Tống Điền nói với giọng tức giận:

- Chính tay tôi thực hiện mà anh còn dám nghi ngờ sao?

- Ha ha, tôi chỉ đang đùa với anh thôi. Được rồi, việc ngoài lề đã hoàn thành, giờ chúng ta bắt tay vào việc chính.

Trao đổi giữa tên Beo và Tống Điền hóa ra chỉ là việc thứ yếu, thế việc chính của bọn chúng là gì đây? Giọng Beo lại vang lên:

- Khi nào đám người Liệt Hỏa Giáo sẽ qua đi qua?

Liệt Hỏa Giáo trong câu nói của Beo là tên gọi của băng đảng lớn nhất của nước R, chẳng ngờ bọn chúng lại đến đây. Beo nghe Tống Điền đáp:

- Tôi vừa nghe được tin là khoảng hai hoặc ba ngày nữa.

Beo hỏi tiếp:

- Theo như tôi biết, lần này Liệt Hỏa Giáo chỉ đi ngang qua đây rồi chuyển trạm để đến nước P giao dịch với Thiên Ma Bang, Bạch Hổ Bang các vị tính làm gì đây?

Thì ra Liệt Hỏa Giáo chỉ mượn đường trung gian để thông qua, Thiên Ma Bang lại là băng đảng lớn nhất của nước P. Tuy rằng tin tức hai băng đảng Liệt Hỏa Giáo và Thiên Ma Bang có giao dịch với nhau nhưng trong các băng đảng đều có nội gián nên Hắc Báo và Bạch Hổ Bang đều nhận được tin này, Tống Điền cũng không ngạc nhiên:

- Mục đích của chúng tôi không khác với các người. Bọn Liệt Hỏa Giáo sắp tới có khi có cả Nhật Sứ và Nguyệt Sứ cùng đi, các người liệu nắm chắc được thành công hay không?

Tin tức này không khiến Tống Điền giật mình, hắn nói

- Không có vấn đề gì, đến lúc đó tự khắc chúng tôi đối phó được, bên anh hãy tập trung ngăn bọn Thiên Ma Bang, không cần quan tâm chuyện khác.

Beo nói:

- Cứ yên tâm, chúng tôi sẽ cử người chờ ở chốt chặn đó.

- Nhớ lấy lời đó của anh, đừng để xảy ra chuyện bất ngờ giữa đường. Tôi còn có việc không thể nói tiếp với anh được nữa, tôi cúp máy đây.

Nói xong Tống Điền ngắt luôn cuộc gọi mà không đợi hồi đáp từ Beo. Kế tiếp Tống Điền ngồi xuống vận công trị thương. Hai chưởng của anh em Hùng và Linh rất mạnh, cho dù hắn có công lực ghê gớm cũng không thể chịu nổi, chỉ trong vòng nửa tháng mà ba lần nội thương đã khiến hắn xuống sức rất nhiều, hắn biết mình phải tĩnh dưỡng cẩn thận, nếu không e là võ công cũng bị thụt lùi theo.

Phía bên Beo, vốn dĩ Beo không xem Tống Điền vào đâu nên Beo chẳng tức giận trước những câu châm chọc của Tống Điền. Beo võ công bình thường nhưng hắn có cái đầu rất thông minh và kẻ mà Beo coi trọng là gã Phong hộ pháp của Bạch Hổ Bang. Beo và gã ta từng đấu trí nhiều lần những không ai giành được phần thắng, kết quả của tất cả các lần đều là lưỡng bại câu thương.

Beo nghĩ bụng: “Nếu hai, ba ngày nữa bọn Liệt Hỏa Giáo đi qua thì chắc chắn hai tên Nhật Sứ và Nguyệt Sứ đã đến đây rồi, lần này tự thân bọn chúng xuất mã thì bọn chúng đâu thể để xảy ra bất trắc gì.” Beo lại tính đến bọn Bạch Hổ: “Bạch Hổ Bang và Liệt Hỏa giáo tranh chấp nhiều năm nay, giờ Liệt Hỏa Giáo có động tĩnh lớn thì Bạch Hổ Bang cũng không thể cử hai gã cấp trung như Tống Điền và Kim đường chủ sang đây phá hoại, hơn tám mươi phần trăm sẽ có ít nhất một trong bốn gã hộ pháp có mặt. Vậy thì những kẻ kia sẽ âm thầm đột kích tổng bộ của Liệt Hỏa Giáo hòng kiếm lợi, một kế hoạch hầu như hoàn hảo.”

Beo quay sang bảo tên đàn em:

- Mày và mấy thằng nữa ra các bến tàu, bến xe, cả sân bay nữa, theo dõi những người ngoại quốc cho tao, nhất là những người này...

Beo bấm điện thoại gửi hình cho đám đàn em và nói:

- Nếu thấy bọn chúng xuất hiện thì thông báo lại cho anh, bắt đầu theo dõi ngay từ tối nay, khi nào anh bảo rút thì bọn mày mới được rút.

- Dạ vâng đại ca.

Đám đàn em của Beo nhận lệnh xong thì lập tức rời đi.

Qua buổi sáng hôm sau, ở bến xe số một xuất hiện hai người đàn ông châu Á. Hai người mặc áo vét đen, quần đen, cà vạt cũng theo tông đen cùng một chiếc sơ mi trắng mặt trong. Một người ngăm đen bước xuống xe trước, một người có vẻ trắng hơn bước xuống sau, người này lên tiếng:

- Nguyệt Sứ, tôi thật sự không thích đi bằng phương tiện này, dù rằng nó tốt cho chúng ta.

Người da ngăm đen nói:

- Đây là kế hoạch đã dừng lên trước rồi, tôi cũng đâu thể làm gì được.

Hai đại diện của Liệt Hỏa Giáo đã xuất hiện, hai người này dùng ngôn ngữ của nước R để giao tiếp với nhau. Nhật Sứ nhìn quanh nhìn quất và nói:

- Đây có thể xem là địa bàn Hắc Báo, làm gì thì làm chứ cũng nên tránh đánh động cho họ biết chúng ta đã đến.

Nguyệt Sứ liếc mắt một cái rồi đáp:

- E là bọn Hắc Báo đã biết rồi, mà thật ra cũng không đáng lo ngại, hai chúng ta cùng đi, bọn chúng không dám gây sự đâu.

Nhật Sứ gật đầu đáp:

- Chúng ta nên đi thôi, đừng đứng đây quá lâu.

Hai người rời khỏi bến xe và tiếp tục đi bộ đến trạm kế sau đó.

Trong lúc này thì tại khu công viên phía Nam của thành phố A, Tống Điền đang nói chuyện với một người đàn ông trên dưới bốn mươi tuổi:

- Phong hộ pháp, ông dự định sẽ làm gì để ngăn chặn bọn Liệt Hỏa Giáo đây?

Quả đúng như suy tính của Beo, tên Phong hộ pháp của Bạch Hổ Bang cũng đã đến, và hắn đang lên kế hoạch với Tống Điền. Xét về tuổi tác, Tống Điền ngang bằng Phong hộ pháp, nên lời nói hầu như chả có chút tôn kính nào dù Tống Điền kém hơn về cấp bậc ở Bạch Hổ Bang. Phong cảm thấy bực bội vì cách nói chuyện của Tống Điền, gã không muốn nói kế hoạch cho đối phương:

- Hiện tại tôi chưa nghĩ ra, đến khi nào có tôi sẽ nói cho ông biết. À phải, lần này bên Hắc Báo cử ai đến?

- Là tên Beo.

Phong hộ pháp cười ba tiếng:

- Hắn đến à? Thú vị đấy?

Tống Điền ngạc nhiên khi thấy biểu hiện khác thường của gã Phong hộ pháp. Bản thân Phong hộ pháp cũng rất hứng thú với những màn đấu trí với Beo. Quyết tâm đánh bại Beo của Phong hộ pháp, Tống Điền chắc chắn không thể nào hiểu được. Tống Điền biết Phong hộ pháp sẽ không tiết lộ thêm điều gì nên Tống Điền nói cáo từ. Gã định rời đi thì Phong hộ pháp hỏi:

- Hình như ông đang bị nội thương đúng không?

Nghe câu nói của Phong hộ pháp, Tống Điền hơi mất tự nhiên.

Nhìn sắc mặt của Tống Điền thì Phong hộ pháp đã dễ dàng khẳng định mình đã đúng, gã nghĩ bụng: “Võ công Tống Điền cao cường, đánh bại được hắn thì chắc hắn đã vướng vào chuyện không đơn giản rồi.” Gã lại nói tiếp:

- Là người của một trong các gia tộc ở đây phải không?

Tống Điền chưa kịp trả lời thì lộ vẻ kinh hãi, Phong hộ pháp tò mò nhìn theo hướng nhìn của Tống Điền thì cũng vô cùng kinh ngạc. Bọn chúng đã phát hiện ông Vinh xuất hiện ở đằng xa, và ông đang tiến tới công viên này. Phong hộ pháp lẩm bẩm trong miệng:

- Là hắn?

Ông Vinh chính là người đánh một trận bất phân thắng bại với gã Phong hộ pháp sáu năm trước (Quyển 3 - chương 12). “Xem chừng hắn ta đã đánh cho Tống Điền bị nội thương, không ngờ võ công của tên đó lại thăng tiến đến mức ghê gớm như thế. Mình còn việc phải làm với bọn Liệt Hỏa Giáo, không thể để tên đó bắt gặp.” Phong hộ pháp tự hiểu cần ưu tiên việc nào trước, hắn nói với Tống Điền:

- Đi thôi, chúng ta còn nhiều thứ phải làm, không nên để xao nhãng nhiệm vụ.

Tống Điền thầm hít một hơi thu lại tâm trạng bất ổn của mình, nhanh chóng cùng gã Phong hộ pháp rời khỏi công viên.

Chừng mười giờ tối vào hai ngày sau, khi đã đảm bảo không có hình cảnh nhảy vào phá chuyện của mình, hai gã Nhật Sứ và Nguyệt Sứ đi đến bến xe để đi thẳng sang nước Q rồi kết thúc ở nước P. Có điều hai gã chẳng ngờ Phong hộ Pháp và Tống Điền đã đứng đợi sẵn ở đó. Phong hộ pháp cười nói:

- Chào hai anh, đã lâu không gặp.

Nhật Sứ và Nguyệt Sứ vốn đã lường trước Bạch Hổ Bang sẽ cho người qua phá hoại, chỉ là không ngờ đối phương có thể ngang nhiên xuất hiện, bởi vậy hai gã khá bất ngờ. Nhật Sứ nói:

- Hai người to gan đấy, hai người cứ nghĩ có thể cản được chúng tôi hay sao? Hay là muốn đánh một trận ở đây?

Giờ này ở bến xe đã chẳng có mấy ai, giữa màn đêm không một cơn gió mà hai bộ quần áo của Nhật Sứ và Nguyệt Sứ bay phần phật, hiển nhiên họ đã vận công toàn thân đề phòng đối phương ra tay. Còn gã Phong hộ pháp chỉ cười khẩy:

- Ầy, hai người nóng nảy thật, bạn bè lâu ngày không gặp nhau chả lẽ không mời nổi một chai nước ư?

Nhật Sứ im lặng giây lát rồi mới đáp:

- Thì ra hai người muốn đánh lạc hướng để kéo quân sang đánh Liệt Hỏa Giáo chúng tôi, tiếc rằng là mọi việc các người làm đều nằm trong dự tính của chúng tôi rồi, e rằng quân của Bạch Hổ Bang các người không có ngày về nữa.

- Vậy thì chưa chắc.

Một giọng nói khác vang lên làm Nhật Sứ giật mình. Nhật Sứ nhìn qua thì thấy Beo vừa đi tới vừa bỏ mũ xuống, thì ra nãy giờ Beo giả làm hành khách bắt xe. Beo nói:

- Còn phải xem Thiên Ma Bang đối phó với Hắc Báo như thế nào đã.

Nhật Sứ tỏ ra tức giận:

- Bạch Hổ Bang bắt tay với Hắc Báo, thú vị đấy.

Hai bàn tay Nhật Sứ nắm lại kêu rôm rốp. Phong hộ pháp cười khẩy:

- Sao? Muốn đánh hả? Tôi không ngán đâu.

Mọi việc đang biến chuyển đúng theo ý muốn của bản thân nên gã Phong hộ pháp chả ngán đánh nhau ngay tại đây, gã đưa tay phải lên, ngón trỏ búng tới phía hai gã Nhật Sứ và Nguyệt Sứ. Sau đó một luồng kình lực rất mạnh bắn thẳng về phía hai người Nhật Sứ và Nguyệt Sứ.

Bên Bạch Hổ Bang có âm mưu thì bên Liệt Hoả Giáo cũng có quỷ kế, Nhật Sứ và Nguyệt Sứ chỉ nghiêng người thì đã tránh thoát Âm Phong Chỉ Pháp của gã Phong hộ pháp. Ở giữa khoảng trống sau lưng của Nhật Sứ và Nguyệt Sứ đột nhiên lộ ra một ông lão đang đi ngang qua chỗ bọn chúng. Kình lực của Âm Phong Chỉ Pháp xuyên qua khoảng không giữa hai gã đánh thẳng vào người ông lão làm ba người Phong hộ pháp, Tống Điền và Beo giật mình; phen này có người mất mạng rồi, Nhật Sứ và Nguyệt cười khẩy. Hóa ra hai gã đã biết có một ông lão sắp ngang đi qua chỗ bọn chúng nên mới dẫn dụ Phong hộ pháp ra tay; đến khi Âm Phong Chỉ Pháp đến gần hai gã thì hai gã tránh ra để chỉ lực đánh trúng người ông lão. Sau đó bọn chúng mượn thời gian hỗn loạn ở bến xe vì có người bị chết hòng trốn đi.

Nhưng mọi chuyện lại không như dự tính, kình lực Âm Phong Chỉ Pháp khi đến gần ông lão chừng trên dưới ba tấc thì bỗng dưng tiêu biến không thấy tăm tích. Phong hộ pháp thấy vậy càng thêm kinh hãi. Ông lão chuyển hướng đi, vừa đến Nhật Sứ và Nguyệt Sứ vừa đẩy hai tay thẳng tới người hai gã. Theo bản năng của người luyện võ, hai gã vội vung tay ra đón đỡ, lập tức nhận thấy hai luồng kình lực hùng hậu như thủy triều ập đến, thế không sao chống đỡ hay tránh né được. Kế đó, Nhật Sứ và Nguyệt Sứ loạng choạng bước lùi về ba bốn bước, cánh tay hai gã đau đớn cùng cực, tựa như muốn gãy xương luôn rồi, miệng đều có cảm giác ngòn ngọt, hai gã đều bị thương.