Thế Nào Là Nhân Vật Phản Diện?

Chương 141: Mạt thế vua xác sống (11)



Trịnh Du Nhiên hoảng hốt mở mắt, liền nhìn thấy một người đàn ông, là người đàn ông lúc trước đã cứu cô.

Cô không biết vì sao hắn bị mắc kẹt tại đây, nhưng ngay thời khắc nguy cấp nhất hắn đã xông ra cứu cô mang cô vào bên trong lẩn trốn khỏi xác sống biến dị đáng sợ kia.

Trước khi hôn mê cô chỉ lờ mờ thấy hắn kéo cô vào một căn phòng, còn xác sống biến dị vẫn bị nhốt ở ngoài kia, không hiểu vì sao nó không phá được căn phòng này, nhưng ít ra thật may mắn vì cô vẫn chưa chết.

"Cảm ơn anh, vì đã cứu tôi", Trịnh Du Nhiên lên tiếng cảm ơn người đối diện, đồng thời chợt nhớ ra đây là ai trước kia hệ thống từng cho cô xem ảnh của hắn, chính là nam chủ Hạ Triết.

"Cũng chỉ tiện tay thôi", Hạ Triết nhàn nhạt nói.

Trịnh Du Nhiên len lén nhìn, người đàn ông này tên là Hạ Triết, 27 tuổi, con trai của Hạ Đình Húc, trụ cột căn cứ M, tính cách trầm ổn, chu toàn, có khả năng lãnh đạo mạnh mẽ.

Lý do hắn mắc kẹt tại đây cũng khá giống cô, toàn đội của hắn biết tin tức của căn hầm, liền đến lấy đồ, nhưng lại gặp xác sống biến dị ở ngoài kia.

Không may mắn như nhóm của cô, toàn đội của hắn đều bị xác sống biến dị kia giết chết, chỉ có hắn may mắn trốn tại đây, hôm nay cũng tròn 3 ngày hắn mất tích.

Trịnh Du Nhiên trong lòng rất lo lắng, ngay lúc nguy cấp nhất hệ thống lại không đáp lại cô làm cô suýt chút nữa tưởng rằng mình sẽ bị xoá xổ.

Hơn nữa càng kéo dài thời gian lòng cô càng nặng, bởi vì cho đến bây giờ cô không thể liên hệ được với hệ thống, cô có một dự cảm rất xấu về việc này.

Miên man suy nghĩ, Hạ Triết đã bước đến bên cạnh: "Cô có đồ ăn gì không? Nếu có chút lương thực, chúng ta sẽ có thêm thời gian để suy nghĩ cách đối phó với thứ ngoài kia"

Trịnh Du Nhiên ánh mắt sáng rỡ, thực may mắn là lúc trước cô đã đổi điểm thưởng lấy một cái không gian, là loại vô cùng hữu dụng trói buộc trực tiếp với thân thể này giống như dị năng vậy.

Cô hí hửng nhìn hắn, dù sao hắn cũng là nam chủ, trước sau đều sẽ là người của cô, Trịnh Du Nhiên hào sảng nói: "Tôi có không gian, hơn nữa khi nãy chúng tôi vừa mới thu thập nhu yếu phẩm về"

Nói xong cô cũng liền lấy ra bánh ngọt, lương khô, cùng vài thứ khác bày trước mặt hắn.

Hạ Triết nhìn vào đống đồ trước mặt, ngẩng lên nhìn vào đôi mắt cô gái đối diện, híp nhẹ mắt lại.

Đây là lần đầu tiên hắn gặp một người ngốc nghếch như cô ta, lúc đầu hắn cứu cô ta căn bản cũng vì chút lương thực, nhưng xem ra thậm chí cô ta còn khai ra mình có một không gian.

Rốt cuộc thì mạt thế đã nổ ra rất lâu rồi, mà còn sinh ra loại người không chút đề phòng như thế này sao? Vẫn còn chưa chết trong mạt thế?

Hạ Triết thu lại dòng suy nghĩ, xé bỏ lớp vỏ, ăn một chút bánh.

Trịnh Du Nhiên thấy hắn chỉ ăn một chút, liền có lòng hảo tâm nhắc nhở hắn: "Ăn nhiều vào, tôi còn nhiều đồ lắm, hơn nữa anh còn phải ăn mới có sức nghĩ cách chiến đấu với thứ ngoài kia"

Trịnh Du Nhiên như lấy lại tinh thần, nam chủ ở đây cô cũng bớt sợ dù sao cũng có hào quang nhân vật chính sẽ không lo thứ ngoài kia giết chết.

"À phải rồi, anh có dị năng không? Tôi có dị năng lôi, nếu cả hai chúng ta đều có dị năng thì sẽ có thêm cơ hội thoát ra đúng không?"

Hạ Triết liếc nhìn cô phấn khởi vui mừng, lông mày hơi nhíu lại thầm nghĩ lại thật sự ngây thơ đến mức nói ra cả dị năng của mình.

Hạ Triết trầm tư, nhìn sâu vào đôi mắt cô, hơi suy nghĩ một chút mới nói: "Dị năng hệ hoả"

————————

Hoa Y nhàm chán nằm bò trên sàn nhà, tay cầm lên viên tinh thạch khẽ miết, ánh sáng từ đèn treo bên trên yếu ớt đến nỗi còn chẳng đủ để soi rõ góc cạnh của nó.

Hoa Y nằm dài trong căn hầm đã lâu khái niệm thời gian xung quanh liền đảo lộn mờ mịt, rốt cuộc hôm nay là ngày bao nhiêu rồi, mấy giờ rồi cô cũng chẳng biết nữa.

Mặc dù cô vẫn có thể biết được thông tin từ đám xác sống và thường xuyên sử dụng xác sống thay cô thu thập tinh thạch thăng cấp, nhưng mà dù sao bị nhốt lâu quá cũng sinh ra nhàm chán buồn tẻ.

Hoa Y khá đau đầu về vấn đề này, căn bản cũng là vì cô chiều hắn, cho nên mới chấp nhận bị nhốt tại đây, dù sao cũng có một lý do chính đáng cho một xác sống như cô tiếp cận được hắn.

Nhưng mà...cô sắp hết chịu nổi rồi, cứ nghĩ đến cái cảnh, bất đồng giao tiếp, mắt to trừng mắt nhỏ u ơ qua lại thật phiền lòng khôn cùng.

Tiếng cửa mở trên lầu, là hắn trở lại sớm ngày ở chung có đã thuộc lòng thời gian hoạt động của hắn rồi, cứ y như một cỗ máy chưa hề sai lệch một phút nào.

Hoa Y bất giác rùng mình, đúng là hơi đáng sợ.

Tiếng bước chân vang lên trên cầu thang, Úc Duy liếc đến xác sống lười biếng nằm bò trên sàn nhà, cô vẫn ngoan ngoãn như vậy, không có hành động gì lạ.

Hắn bước từng bước xuống, kéo ra cái ghế, chân dài vắt chéo lại, cứ ngồi như thế lẳng lặng nhìn cô.

Hoa Y bị nhìn đến không được tự nhiên, cô ngồi bật dậy, từ trong túi quần lấy ra tập giấy cùng cái bút, là hôm nay cô sai vài tên xác sống đi lấy.

Úc Duy híp nhẹ đôi mắt, mọi hành động của cô đều lọt vào trong mắt hắn.

Hắn thấy một xác sống nho nhỏ, đang khom người trên sàn nhà, ngón tay linh hoạt, hí hoáy viết chữ...

Một cảnh tượng khá là thần kì...

Sau xác sống đột ngột ngẩng đầu dùng đôi mắt đục ngầu vô hồn ấy nhìn hắn không biết vì sao hắn lại đọc ra được tia trông đợi trong đó.

Úc Duy đứng lên, bước từng bước về phía trước, nhìn dòng chữ trên tờ giấy thông qua lớp tường băng.

Chữ viết trên mẩu giấy...cực kì xấu, xấu đến nỗi người khác cũng khó lòng có thể đọc hiểu được...

Nhưng không biết vì sao hắn lại hiểu đại khái, cô nói rằng hắn thả cô ra, cô sẽ không làm gì hắn.

Hoa Y lòng như lửa đốt, không biết hắn có đồng ý đề nghị của cô không.

Hắn đứng đó chỉ nhìn một chút, liền bình tĩnh xoay người, bước trở lại ngồi vào vị trí ban đầu, ngay cả đồng tác cũng y nguyên không có gì thay đổi.

"Không được" hắn nhàn nhạt nói.

Hoa Y bực bội có khổ mà chẳng thể nói ra, cô lại cúi xuống, lia bút roèn roẹt viết chữ, đập mạnh tờ giấy lên mặt băng, thể hiện rằng cô đang sinh khí.

Úc Duy suy luận chữ viết trên đó, đại khái là "Nếu anh không thả em ra, em sẽ bỏ trốn đấy"

Hắn nhíu mày đứng lên xoay người, bước về phía chiếc bàn làm việc, bắt đầu công cuộc tẩy rửa tinh thạch, không thèm để ý đến cô.

Hoa Y bực bội không có chỗ trút, chỉ có thể nằm sõng soài trên nền đất khuôn mặt buồn tủi khóc nhiều chút trong lòng.

Úc Duy xa xỉ dùng nước khoáng để rửa tinh thạch, sau khi rửa sạch, hắn liền cất vào một cái hộp.

Tay hắn sau khi làm xong, cũng dùng 2 lần nước khoáng cùng xà phòng tẩy sạch sau đó sát khuẩn qua bằng thuốc sát trùng.

Hoa Y không mở mắt ra cũng biết hắn đang làm gì, chu trình một ngày của hắn đều như thế, còn có cái bệnh sạch sẽ kia cực kì nặng, cả thân thể tẩy đến trắng sáng, quần áo luôn sạch sẽ không một hạt bụi.

Sau mấy ngày chung sống cô còn phát hiện ra tên này có rất nhiều vấn đề không chỉ bệnh sạch sẽ giai đoạn cuối, cơ mặt còn bị liệt, cô chưa từng thấy khuôn mặt hắn biểu hiện cảm xúc gì khác cả, còn có bệnh ám ảnh cưỡng chế, nhìn xem dụng cụ sau khi được sử dụng đều được hắn đặt lại nguyên si như ban đầu, đến mức độ không lệch một cm nào.

Hoa Y liếc hắn liền thở dài não nề, lắm bệnh thì khó nuôi, lại còn có tính khí thích nhốt người, lần này xem ra cô ăn đủ khổ đây, Hoa Y thầm chết lặng trong lòng.