Thế Nào Là Nhân Vật Phản Diện?

Chương 179: Dao trì tiên tử (11)



Lãnh Hoa Y cầm theo điểm tâm mới làm bước vào điện Nguyên Tiêu, nhưng bên thư án lại chẳng có bóng dáng người nào.

Suy nghĩ chắc Hàn Thiên Vũ chưa hạ triều, nàng liền bước vào giường trong định bụng ngủ một giấc chờ hắn quay lại.

Dạo gần đây không biết vì sao nàng rất thèm ngủ, có lẽ hôm nào đó nàng phải triệu thái y đến xem thử.

—————————

Tiếng động ngoài màn trướng khiến nàng tỉnh lại, nàng hơi dụi mắt ngồi dậy.

Là tiếng của hai nam nhân, một là Hàn Thiên Vũ, một là Nghê Thường.

Nghê Thường giọng nói đanh lại, ánh mắt chẳng có bao nhiêu cung kính nhìn người trước mặt.

"Bệ hạ vết thương mấy hôm trước trên người A Miên là do người gây ra?"

Hàn Thiên Vũ ngồi xuống án thư, nâng lên bút lông không để tâm nhàn nhạt trả lời: "Nàng ta tự làm"

Nghê Thường híp mắt, giọng nói nửa thật nửa đùa: "Bệ hạ thỉnh xin người giữ trữ tín, người đã tặng A Miên cho ta, tuyệt cũng đừng động tay vào nàng"

Hàn Thiên Vũ không mặn không nhạt nói: "Vậy phải hỏi thê tử của ngươi"

Nghê Thường kéo lên khoé miệng giống như bị khiêu khích, giọng nói hơi trầm xuống: "Nam nhân ôn nhuận như ngọc, thật được nhiều người yêu thích, nhưng vị kia liệu có biết, nam nhân ôn nhu dịu dàng tâm địa lại cùng rắn rết như nhau"

Hàn Thiên Vũ ngừng bút, giọng nói mang nguy hiểm cảnh cáo: "Nghê Thường khiêu khích Trẫm ngươi không gánh nổi hậu quả đâu"

Nghê Thường không để lời đe doạ của hắn trong lòng, người thì hơi cúi xuống thỉnh tội, nhưng mặt lại vẫn bình chân như vại.

Hắn thở dài ánh mắt nhìn thẳng khiêu khích: "Nếu để vị bên gối của người biết những chuyện người đã làm, chỉ sợ..."

Hàn Thiên Vũ đạp mạnh xuống bàn, tấu sớ lăn lóc rơi dưới chân, nghiên mực đổ tung toé nhiễm bẩn cả vạt long bào vàng kim của hắn.

Ánh mắt hắn sắc lạnh từ trên cao nhìn xuống, giọng nói uy áp như một bậc cường giả chân chính.

"Nghê Thường đừng tưởng trẫm không thể giết ngươi"

Nghê Thường nhìn hắn nổi cơn thịnh nộ, hơi chậc lưỡi hành lễ bước ra ngoài.

Lãnh Hoa Y từ sau màn trướng nắm tay bất giác hơi siết lại, trong lòng có muôn nỗi ngổn ngang.

Trong thâm tâm nàng không ngừng thét gào, đừng cố gắng tìm kiếm, hãy tin tưởng hắn, chỉ một lần cuối cùng, tin rằng hắn không dối gạt nàng.

—————————

Nàng gác xuống đôi đũa, nước mắt theo khoé mi lăn xuống, tin chiến tử từ biên cương mới báo đến, Tây Ngô nguyên soái Phó Hằng, bị Khả hãn Hung Nô chém đầu, quất xác treo trên đầu thành.

Hàn Thiên Vũ vừa bước vào liền thấy mắt nàng đỏ quạch hẳn là vừa khóc xong, khuôn mặt tái xám, hắn bước tới ngồi xuống bên cạnh giang tay ôm nàng vào lòng.

Nàng khóc mệt trong vòng tay hắn xong liền ngất đi.

Hàn Thiên Vũ ngồi bên giường, nàng ánh mắt xuất thần, sau chỉ còn yêu thương xót xa vuốt nhẹ đôi mắt sưng đỏ của nàng, khẽ đặt nụ hôn trên đó rồi xoay người rời đi.

—————————

Lãnh Hoa Y ngẩn ngơ một ngày cứ ngồi ngắm lá phong trong viện.

Liễu Nhứ không đành lòng, khuyên can nàng nghỉ ngơi nhưng nàng không nghe.

Chợt nàng phun ra một ngụm máu, sắc mặt trắng bệch không chút huyết sắc ngã xuống, Liễu Nhứ vội vàng mang nàng vào phòng.

Hôm đó Hàn Thiên Vũ sau khi tan triều liền chạy nhanh đến, sắc mặt hắn cực kì không tốt, xen lẫn giận dữ cực độ.

"Người chết thì cũng đã chết rồi, nàng lại hành mình đến dạng này, có nghĩ đến cảm nhận của trẫm không?"

Nàng quay đầu nhìn hắn, ánh mắt nàng nhìn hắn giống như khoảng thời gian ấy vậy, giống như lúc nàng giận hắn vì đã giết đi hài tử.

Hàn Thiên Vũ mạc danh lo sợ, tất cả mọi thứ đều được hắn kiểm tra kĩ càng rồi nên việc hắn lo sợ là không có khả năng xảy đến.

Hắn ép lại nộ khí bước về phía nàng, vươn tay ôm nàng vào lòng khẽ vuốt nhẹ mái tóc nàng có ý hối lỗi.

"Xin lỗi, là trẫm to tiếng với nàng"

Nàng dựa vào vai hắn dịu ngoan lặng im chẳng nói gì.

Nỗi bất an trong lòng Hàn Thiên Vũ càng lớn, hắn cởi ra áo ngoài, leo lên giường ôm chặt nàng vào lòng, ánh mắt sâu thẳm tăm tối.

—————————

Liễu Nhứ đi vào mang theo một bát thuốc màu đen, mùi hơi nồng khiến nàng phải nhăn lại hàng lông mày.

Lãnh Hoa Y đặt xuống quyển sách trên tay, nhàn nhạt hỏi: "Thái y nói gì về bệnh của ta?"

Liễu Nhứ quay đầu, đặt bát thuốc đen trên bàn cùng mứt hoa quả bên cạnh nàng: "Tâm bệnh lâu ngày tích tụ, máu ứ đọng mới từ đó trào ra"

Lãnh Hoa Y đưa mắt nhìn bát thuốc đen trước mặt: "Còn gì nữa không?"

Liễu Nhứ dứt khoát trả lời: "Không ạ"

Nàng cầm lên bát thuốc đen, ánh mắt mê man vô định, vẫn hỏi tiếp: "Thái y gặp ai đầu tiên?"

Liễu Nhứ khó hiểu vì câu hỏi của nàng nhưng vẫn thật thà trả lời: "Gặp Bệ hạ ạ"

Lãnh Hoa Y lông mi khẽ run, nàng không nói gì nữa uống xong bát thuốc, ăn một miếng mứt hoa quả rồi leo lên giường nằm xuống.

Đêm đó nỗi đau từ bụng dưới dồn lên như cấu xé thân thể nàng, đau đớn chết lặng, mồ hôi lạnh thấm ướt lưng.

Nỗi đau về thể xác cuối cùng lại chẳng đau bằng trái tim nàng, nó nhiều lần lặp đi lặp lại giống như bị người giày xéo, lăng trì xử tử.

Một cái chết thống khoái chẳng đến, lại cứ lay lắt mà sống, sống để bị người hết lần này đến lần khác phản bội, tin tưởng những lời rõ ràng là giả dối từ đầu cho tới cuối.

Lãnh Hoa Y cười nở nụ cười nhưng nước mắt lại không ngừng rơi, thấm vào trong lòng nàng, đến triệt để lạnh lẽo.

————————

Lãnh Hoa Y nhìn màn mơi bụi bay lất phất, nàng vươn tay ra ngoài ô, cảm nhận sự lãnh lẽo của nước mưa.

Tay che lên miệng khẽ ho, nàng kéo lại áo choàng bước nhanh về phía trước.

Hàn Thiên Vũ từ xa nhìn thấy thân ảnh đơn bạc của nàng, hắn nhíu mày đặt xuống bút lông bước nhanh ra ngoài.

Đứng trước mặt nàng hắn cầm lấy tay nàng dắt vào trong điện, ủ ấm đôi tay nàng trong lòng bàn tay hắn, khẽ lên tiếng trách móc.

"Sao lại đến đây, còn một mình đi đến, đám hạ nhân đâu hết rồi"

Lãnh Hoa Y nhẹ kéo tay hắn lắc đầu, đôi mắt dịu dàng nhìn hắn: "Là thiếp tự muốn đến, chàng đừng trách họ"

Hàn Thiên Vũ mày nhíu càng chặt, lúc sau liền thở dài khuôn mặt không biết làm sao với nàng, hắn ôm nàng bước về án thư, đặt nàng ngồi trong lòng mình, mới bắt đầu cầm lên bút lông tiếp tục phê duyệt tấu chương.

Nàng nằm gọn trong lòng hắn đầu áp lên vị trí ngực trái, lặng lặng nghe tiếng tim đập trầm ổn của hắn.

Hàn Thiên Vũ phê duyệt xong tấu chương liền cúi đầu nhìn nàng, những tưởng nàng đã ngủ nhưng đôi mắt nàng lại mê man mờ ảo chăm chú nhìn hắn.

Hắn nở nụ cười gập ngón tay vuốt nhẹ sống mũi nàng: "Sao thế? Ngắm trẫm?"

Nàng gật đầu, vòng tay ôm chặt eo hắn mặt úp tại ngực hắn hơi dụi nhẹ, giọng nàng lý nhí thoát ra.

"Thiên Vũ, chàng có sợ cái chết không?"

Hắn ngạc nhiên vì câu hỏi của nàng, nhưng lâu lâu xác thực nàng lại có vài suy nghĩ rất chi là độc đáo, hắn coi như không có gì thoải mái trả lời nàng.

"Không sợ, ai rồi cũng phải chết, sớm hay muộn mà thôi"

Lãnh Hoa Y từ trong ngực hắn ngẩng đầu lên nhìn hắn: "Vậy chàng sợ cái gì nhất?"

Hàn Thiên Vũ chẳng thèm suy nghĩ, đáp luôn: "Sợ nàng rời xa trẫm"

Nàng im lặng nhìn hắn, từ từ nói: "Chàng lại gạt ta"

Hàn Thiên Vũ nghiêm túc nhìn nàng hắn đổi lại xưng hô, đôi mắt xoáy sâu nhìn vào mắt nàng, trong đó chẳng có một tia do dự: "Ta không gạt nàng, ta chưa bao giờ suy nghĩ đến việc sống mà không có nàng, điều đó không nằm trong sự lựa chọn của ta"

Nàng cụp mắt không nhìn vào đôi mắt hắn nữa, nàng quay đầu chôn tại ngực hắn, miệng lẩm bẩm rất nhỏ: "Đây sẽ là lần cuối cùng ta tin chàng..."