Thế Nào Là Nhân Vật Phản Diện?

Chương 180: Dao trì tiên tử (12)



Lãnh Hoa Y nhìn màn mơi bụi bay lất phất, nàng vươn tay ra ngoài ô, cảm nhận sự lãnh lẽo của nước mưa.

Tay che lên miệng khẽ ho, nàng kéo lại áo choàng bước nhanh về phía trước.

Hàn Thiên Vũ từ xa nhìn thấy thân ảnh đơn bạc của nàng, hắn nhíu mày đặt xuống bút lông bước nhanh ra ngoài.

Đứng trước mặt nàng hắn cầm lấy tay nàng dắt vào trong điện, ủ ấm đôi tay nàng trong lòng bàn tay hắn, khẽ lên tiếng trách móc.

"Sao lại đến đây, còn một mình đi đến, đám hạ nhân đâu hết rồi"

Lãnh Hoa Y nhẹ kéo tay hắn lắc đầu, đôi mắt dịu dàng nhìn hắn: "Là thiếp tự muốn đến, chàng đừng trách họ"

Hàn Thiên Vũ mày nhíu càng chặt, lúc sau liền thở dài khuôn mặt không biết làm sao với nàng, hắn ôm nàng bước về án thư, đặt nàng ngồi trong lòng mình, mới bắt đầu cầm lên bút lông tiếp tục phê duyệt tấu chương.

Nàng nằm gọn trong lòng hắn đầu áp lên vị trí ngực trái, lặng lặng nghe tiếng tim đập trầm ổn của hắn.

Hàn Thiên Vũ phê duyệt xong tấu chương liền cúi đầu nhìn nàng, những tưởng nàng đã ngủ nhưng đôi mắt nàng lại mê man mờ ảo chăm chú nhìn hắn.

Hắn nở nụ cười gập ngón tay vuốt nhẹ sống mũi nàng: "Sao thế? Ngắm trẫm?"

Nàng gật đầu, vòng tay ôm chặt eo hắn mặt úp tại ngực hắn hơi dụi nhẹ, giọng nàng lý nhí thoát ra.

"Thiên Vũ, chàng có sợ cái chết không?"

Hắn ngạc nhiên vì câu hỏi của nàng, nhưng lâu lâu xác thực nàng lại có vài suy nghĩ rất chi là độc đáo, hắn coi như không có gì thoải mái trả lời nàng.

"Không sợ, ai rồi cũng phải chết, sớm hay muộn mà thôi"

Lãnh Hoa Y từ trong ngực hắn ngẩng đầu lên nhìn hắn: "Vậy chàng sợ cái gì nhất?"

Hàn Thiên Vũ chẳng thèm suy nghĩ, đáp luôn: "Sợ nàng rời xa trẫm"

Nàng im lặng nhìn hắn, từ từ nói: "Chàng lại gạt ta"

Hàn Thiên Vũ nghiêm túc nhìn nàng hắn đổi lại xưng hô, đôi mắt xoáy sâu nhìn vào mắt nàng, trong đó chẳng có một tia do dự: "Ta không gạt nàng, ta chưa bao giờ suy nghĩ đến việc sống mà không có nàng, điều đó không nằm trong sự lựa chọn của ta"

Nàng cụp mắt không nhìn vào đôi mắt hắn nữa, nàng quay đầu chôn tại ngực hắn, miệng lẩm bẩm rất nhỏ: "Đây sẽ là lần cuối cùng ta tin chàng..."

—————————

Khụ khụ tiếng ho tê tâm liệt phế vang lên, nàng lần nữa phun ra một ngụm máu.

Toàn bộ thái y của thái y viện đều quỳ rạp xuống dưới đôi hài sắc vàng ánh kim kia, mà hắn toàn thân rét lạnh đến cực điểm, ánh mắt tràn ngập sát khí quét đến một vòng thái y đang quỳ rạp dưới đất.

Lãnh Hoa Y vươn tay, đôi tay run rẩy kéo lấy tay áo hắn.

Hàn Thiên Vũ liền quay đầu nhìn nàng, hắn ngồi xuống đỡ nàng ngồi dậy, ánh mắt vẫn chưa thu lại sát khí bức người kia.

Nàng nhìn hắn lắc đầu, nâng tay chạm lên sườn mặt hắn, giọng yếu ớt, vừa nói vừa thở: "Đừng trách họ...là do thân thể ta không tốt chàng biết mà..."

Hàn Thiên Vũ cúi đầu đặt lên trên vai nàng, thân mình hắn lạnh lẽo, đến đôi tay nắm lấy nàng cũng phát lạnh.

Nàng nở nụ cười hạnh phúc, nâng tay khẽ xoa đầu hắn, ít ra đến cuối cùng hắn vẫn không gạt nàng, thế là đủ nhỉ? Con người nàng thực dễ thoả mãn...

—————————

Tấu chương gần đây đều được chuyển đến Tĩnh An cung, Hoàng đế vì yêu thương Hoàng hậu nên quyết định cho đến khi Hoàng hậu hết bệnh mới quay trở lại điện của mình.

Lãnh Hoa Y nằm trên ghế dựa, chẳng mấy khi nàng thấy thân thể tràn đầy sinh lực, cho nên nàng lật ra chăn, chạy qua ngự thiện phòng ý định làm mấy món ăn cho hắn.

Hàn Thiên Vũ mới từ ngoài trở về tìm khắp Tĩnh An cung đều không thấy thân ảnh của nàng, hắn vội vàng sai người lật tung mọi ngóc ngách trong cung tìm nàng.

Đến khi nàng nhìn thấy hắn, liền sững sờ, long bào hắn xốc xếch, mũ cung lệch, mồ hôi sớm ướt áo, còn lấm tấm trên mặt hắn.

Khuôn mặt hắn hoang mang tuột độ tràn ngập sợ hãi, là biểu hiện lần đầu tiên nàng được nhìn thấy.

Hắn sải dài chân hai bước chập một chạy về phía nàng, siết chặt nàng ôm vào lòng khiến cho đồ ăn nàng vừa làm cũng theo lực đạo của hắn rơi xuống đất.

Nàng cúi đầu hơi tiếc thành quả của mình song liền cong cong khoé miệng, không nhịn được nở nụ cười khúc khích.

Hàn Thiên Vũ sắc mặt đen lại, cúi người bế ngang nàng lên, bước chân vội vã hướng về phía Tĩnh An cung.

Cho đến khi chân Lãnh Hoa Y chạm đất thì sắc mặt của hắn cũng đã vơi đi phần nào.

Nàng chống tay lên cằm nở nụ cười tràn đến cả khoé mắt nhìn hắn.

Hàn Thiên Vũ bóp bóp trán, cũng nở nụ cười theo nàng: "Nàng cứ cười đi, giống như trẫm thực ngốc vậy"

Lạnh Hoa Y ngừng cười miệng phun ra một búng máu, ho đến tê tâm liệt phế, như muốn nôn ra cả lục phủ ngũ tạng.

Hàn Thiên Vũ nhanh chóng chạy qua, hắn quát to: "Truyền thái y!!!"

Nàng cảm thấy sinh mệnh giống như bị trút dần đi, ngay cả cảm giác khoẻ mạnh hoạt bát lúc nãy chỉ là để đánh lừa nàng.

Đôi mắt dần mờ đục còn chẳng nhìn rõ người trước mặt, nàng ngừng ho, cố gắng áp chế nó xuống, nhưng máu lại chẳng chịu ngừng, cứ thế nôn ra.

Hàn Thiên Vũ đôi tay run rẩy, hắn chỉ biết ôm nàng thật chặt, vuốt nhẹ lưng nàng lại chẳng biết làm gì tiếp theo.

Chân tay lóng ngóng vụng về bán đứng nội tâm rối loạn của hắn lúc này.

Ánh sáng trong đôi mắt gần như sắp chuyển thành màu đen tăm tối, trước khi ánh sáng hoàn toàn biến mất nàng đưa tay, chạm lên sườn mặt hắn, giống như muốn dùng cảm giác của đôi tay khắc ghi bóng hình hắn vào trong lòng, chẳng muốn quên đi.

Hơi thở nàng mỏng manh, đứt quãng, nhưng vẫn cố nói ra lời trong lòng: "Thiên Vũ...tình yêu của chúng ta có quá nhiều toan tính...ngay từ đầu chàng lấy ta cũng là vì Trì quân một đội binh lính tinh nhuệ, mà Phụ thân ta...bí mật nuôi dưỡng"

Hàn Thiên Vũ lắc đầu cầm tay nàng cố gắng siết thật chặt tay nàng, nắm lấy nàng không bao giờ để nàng ngã xuống.

"Không phải! Ta lấy nàng vì chính bản thân nàng, ta yêu nàng là rất yêu nàng"

Lãnh Hoa Y khẽ nở nụ cười, nụ cười mãn nguyện, hạnh phúc, giống như trút đi rất nhiều gánh nặng, buông bỏ.

Nàng nhẹ nhàng trần thuật: "Chàng nhất định phải vãn hồi lòng ta...sau đó hạ độc Phụ thân ta...lấy sự tín nhiệm của người, thu Trì quân về tay mình...kế hoạch vẹn toàn đến hoàn hảo"

Hàn Thiên Vũ lắc đầu thật mạnh, ánh mắt hắn đen lại, trong đó như vực sâu tăm tối: "Không phải, nàng đừng nói linh tinh, nghe ta điều khiển hơi thở, thái y đến bây giờ"

Nàng lại tiếp tục ho, lần này ho ra cả một chút mảnh vụn nội tạng không còn đơn thuần là máu nữa.

Hơi thở nàng dồn dập, dần trở nên hít thở khó khăn, nàng tiếp tục nói: "Chàng lợi dụng muội muội ta...dùng nó để giao dịch với Nghê Thường...chàng còn giết chết Phó Hằng...dùng...dùng...quyền lực mà chàng đạt được giết chết huynh ấy"

Lần này hắn lặng im chẳng nói gì, chỉ là bàn tay nắm lấy nàng siết càng chặt như muốn khảm nàng vào thân thể.

Nàng thở hắt ra một hơi: "Nếu...ta đoán không sai...thì Nghê Thường...cùng A Miên có lẽ...cũng bị chàng diệt trừ rồi..."

Người bên cạnh vẫn sít sao ôm nàng, chẳng nói lấy một lời, giống như dung túng nàng lại giống như cam chịu.

Lãnh Hoa Y thở dài, sống nửa đời người cuối cùng đều cảm thấy mệt mỏi, nàng điều chỉnh hô hấp của mình, ngăn lại cỗ đau đớn trong lòng, tiếp tục nói hết ra, lần cuối cùng chấm dứt tất cả đoạn tình cảm này.

"Nhưng mà...cuối cùng điều ta hận nhất...không phải là bàn tay chàng...dính máu quá nhiều người...mà là...bàn tay đó hai lần...giết chết con chúng ta..."

Hàn Thiên Vũ sững người lại, toàn thân lạnh lẽo đến cực điểm, đôi tay nắm lấy nàng bất giác run rẩy dữ dội.

Hắn nhìn nàng, giọng nói giải thích: "Không phải, bởi vì thân thể nàng yếu ớt không thích hợp để sinh con, ta là sợ hãi nàng rời xa ta, cho nên...nàng tin ta, ta cũng muốn có con chúng ta, nhưng ta lại cần nàng hơn tất cả, chỉ cần có nàng mà thôi"

Nàng ho lên, lần đầu lộ ra tức giận, cố dùng sức lực mỏng manh giật khỏi tay hắn.

"Hàn Thiên Vũ! Ta thà ra rằng chàng vứt bỏ ta...cũng muốn...con chúng ta lành lặn...cất tiếng khóc chào đời...Hàn Thiên Vũ! Ta đã từng rất hận chàng...hận chàng...lừa dối ta...hận chàng tính kế ta...nhưng bây giờ ta chẳng còn hận chàng nữa...bởi vì...cuối cùng ta cũng trả thù được chàng...dùng chính độc của chàng...để giết chính mình...dùng cách ngu ngốc nhất...để trả thù chàng!"

————————

Chỉ sau khoảnh khắc tiểu thư trút đi hơi thở cuối cùng, Hàn Thiên Vũ liền điên rồi, hắn ôm xác nàng bước ra khỏi hoàng cung, mang nàng trở lại phong viện tại phủ Tĩnh vương.

Hắn cứ điên dại như thế ôm nàng, mấy ngày không ăn không ngủ, thân thể gầy ruộc đi chỉ còn da bọc xương, đôi mắt vô thần không có tiêu cự, giống như người mù chỉ dừng lại tại không trung.

Đến ngày thứ 5 khi ta gặp hắn thì hắn đã chết, hắn trông giống như một ông lão già nua, gầy đến đáng sợ, đôi mắt đục mờ, chảy ra hai hàng huyết lệ, mà xác tiểu thư bên cạnh không biết hắn làm cách gì mà không bị phân huỷ, thối rữa.

Tiểu thư vẫn mang cung trang Hoàng hậu, khuôn mặt trắng bệch nhưng lại dừng ở tuổi 28 xinh đẹp, nàng giống như đang say ngủ, ngủ một giấc mộng dài.