Thế Nào Là Nhân Vật Phản Diện?

Chương 202: Dao trì tiên tử



(Đây là phần nối tiếp của Quyển 1 nhé, bạn nào không hiểu thì tìm Quyển 1 giúp mình nha)

Nguyệt lão cầm theo ly rượu từ xa bước đến, ánh mắt mười phần ý cười nhìn nàng: "Sao rồi, ngươi đã hỏi tinh quân chưa?"

Hoa Y nhâng mày nhìn ông, nhẹ nói: "Nguyệt lão có vẻ rất có hứng thú với chuyện của ta nhỉ?"

Nguyệt lão cười cười, hơi nâng ly rượu trong tay lên hướng cô mời: "Sống lâu một tý con người cũng trở nên bát quái chút thôi mà"

Hoa Y nhìn lướt qua chúng tiên có mặt hôm nay nhưng không thấy người mình kiếm tìm, cô nở nụ cười lạnh xem ra hắn cũng không hẳn là lòng nóng như lửa đốt như cô nghĩ.

Quay đầu chợt bắt gặp ánh mắt Ti Mệnh nhìn mình, nàng ta vừa chạm ánh mắt cô liền như con thỏ nhỏ cuống quít quay đầu đi, Hoa Y chẳng mấy khi hứng thú bước qua.

Ti Mệnh lại càng giống như chân được bôi trơn cố ý lẩn trốn trong đám người.

"Mọi người ổn định chỗ ngồi, lễ tẩy trần sắp bắt đầu rồi"

Lời vừa dứt một nữ tử đoan trang quý phái kéo theo áo bào vàng kim thêu điểu phượng tiến vào, đằng sau nàng là Thiên Đế Trúc Quân, hắn không phe phẩy quạt gấp như mọi ngày, thay vào đó là dáng vẻ nghiêm chỉnh, tôn quý.

Cả hai tiến tới ghế vàng ròng quên đài cao ngồi xuống, chúng tiên cũng đã ổn định tại chỗ của mình, ánh mắt hướng lên trên.

Thiên Đế nở nụ cười, nâng lên chén rượu hướng xuống bàn của Hoa Y: "Dao trì tiên tử lịch kiếp quay lại, tu vi tăng tiến là phúc của thiên đình ta, nay ta mời chúng tiên đến đây cùng nhau chia sẻ vui mừng, ly này mời Dao trì tiên tử cùng ta cạn"

Hoa Y nâng ly cũng hướng hắn sau tay áo rộng vòng qua che miệng, uống cạn, cô hơi gật đầu hướng hắn: "Đa tạ Thiên Đế, vì ta mà người cất công rồi"

Thiên Đế như có như không hướng về phía cửa lớn, ánh mắt loé lên ý giảo hoạt: "Không cất công là dịp hội họp của Thiên đình ta, cũng lâu rồi ta không được gặp các vị tiên nhân, chỉ là đáng tiếc đế quân lại không đến, cũng không trách được người"

Hoa Y nở nụ cười khoé mắt lông mày đều lạnh hướng hắn, chợt hồ điệp đập cánh bay qua, cô không phản ứng kịp sững sờ nhìn.

Toàn đại điện xuất hiện hồ điệp trắng, giống như mang màu trắng nhưng khi nhìn kĩ, đôi cánh nó phát sáng mang ánh sáng bạc, cánh trên cong tròn cánh dưới có một cái đuôi dài, nó đập cánh bay lên giống như mang theo dải sao ngân hà đẹp không kể xiết.

Nó bay lượn trên không trung vài vòng rồi từ từ phai nhạt tan biến, để lại những tinh thể trong suốt ánh bạc tản ra trong không khí.

Cùng lúc nam tử xuất hiện, từng bước chân khinh phiêu nhẹ tựa lông hồng đi vào, áo bào ngân bạch khoác trên người hắn lung linh duy mỹ, lại giống như đôi cánh của hồ điệp, theo từng bước chân hắn khẽ lay động.

Chúng tiên nhìn hắn đều đồng dạng thả chậm nhịp thở như không muốn bỏ lỡ khoảnh khắc này.

Bước chân nam tử dừng lại, hắn hơi ngẩng đầu lên, khuôn mặt không chỉ dùng khuynh quốc khuynh thành để hình dung, cái trán cao rộng anh minh thần võ, mày kiếm khẳng khái uy dũng vô song, mắt phượng hẹp dài nhìn thấu hồng trần, mũi cao thẳng đứng kiêu ngạo sừng sững mà đôi môi mỏng nhạt màu kia lãnh tình lãnh bạc.

Hắn giống như một vị thượng thần toại vị trên cao không thể khinh bạc, giơ tay nhấc chân đều tràn ngập tiên khí mờ ảo.

Hắn nâng tay lên, tay áo lay động hơi trượt xuống, lộ ra ngón tay thon dài cùng các khớp xương tinh xảo ngón tay nhẹ động một cái, chén rượu đã bay vào tay hắn, môi mỏng khẽ mở, chất giọng lại đối lập trầm khàn mang theo thanh sắc ấm áp dịu dàng.

"Đã đến, không kính rượu?"

Thiên Đế lúc này mới kịp hồi thần, vội vàng nâng lên chén rượu trong tay, ánh mắt như phát sáng: "Đế quân ghé qua thật là vinh hạnh, vậy ly này ta kính đế quân trải qua lịch kiếp, tu vi càng thâm cao thâm vững vàng"

Thích Thiên gật đầu nâng lên ly rượu trong tay, rượu chảy qua đôi môi mỏng, khiến nó nhiễm lên một tầng ánh nước, hoạt sắc minh diễm hơn ban đầu.

Hoa Y nhìn đến xuất thần sau cụp mắt nâng lên ly rượu, trong lòng thầm tính toán hàng trăm phương thức nhốt lại giấu đi.

Yêu nghiệt tu đạo, quả không thể chống cự, cái dáng vẻ kia quá bắt mắt đến hơn một nửa chúng tiên còn chưa hồi thần từ trong cơn mê man, nam tiên còn đỡ ít ra là kinh diễm, nữ tiên thì thảm rồi, si mê không lối thoát.

Thiên Đế vội vàng tạo một bộ bàn ghế cũng là loại vàng ròng tinh xảo ngay cạnh bên bàn mình, nâng tay mời: "Đế quân xin mời ngồi, lát phải phiền đế quân tham gia một vài nghi thức nhỏ rồi"

Thích Thiên không nói gì, bước đến đài cao, vị trí bên cạnh Thiên Đế ngồi xuống, trên bàn xuất hiện rất nhiều đồ ăn song hắn cũng không nhìn đến, đặt xuống ly rượu, ánh mắt như có như không liếc về phía nàng.

Hoa Y dĩ nhiên cảm nhận được, cô kéo lên khoé miệng, nhấm nháp ly rượu trong tay.

Thiên Đế vẫn luôn là người rất ồn ào, chuyện này Hoa Y biết nhưng là chúng tiên lại không biết, thế nên chúng tiên rất tò mò cứ nhìn Thiên Đế lát lát lại xoay qua vẻ mặt phấn khởi hào hứng nói chuyện với đế quân.

Nhưng không ngoài dự đoán, Thiên Đế nói được mười câu thì đế quân sẽ "ừ" hoặc "ừm" để đáp lại, ấy vậy mà Thiên Đế của bọn họ vẫn như đứa trẻ phấn khích miệng nói không ngừng, đến giờ cử hành nghi lễ cũng quên mất.

Thiên Hậu hơi nhíu mày, lúc này mới lên tiếng nhắc nhở: "Bệ hạ đến giờ rồi"

Thiên Đế nghe xong mới nhớ ra chính sự, hơi cười ngại ngùng, lại quay qua đế quân: "Vậy mời đế quân ra ngoài đón ánh sương tẩy trần, nhân tiện ban chút phước lành cho chúng tiên"

Thích Thiên gật đầu, bước xuống, đến gần bàn Hoa Y ngồi còn cố ý đi chậm lại giống như đợi nàng.

Hoa Y bình tĩnh đứng lên song hành cùng hắn đi ra ngoài.