Thế Nào Là Nhân Vật Phản Diện?

Chương 99: Nhà có hầm băng di động (24)



Hoa Y bước ra khỏi quán cafe, che đi ánh mặt trời chói chang, cô quay đầu nở nụ cười nhẹ nắm tay người bên cạnh.

Trầm Cẩm Thanh nhìn những ngón tay đan vào nhau, ánh mắt nhu hoà, nở nụ cười ấm áp, bước theo cô.

Hoa Y dắt tay hắn, chậm rãi thả bước trên đường phố tấp nập, cả hai cứ lặng im, sóng vai bên nhau.

Chợt hắn thấy cô quay lại nhìn hắn, ánh mắt quan sát từ đầu cho đến chân, hơi hơi loé sáng, hắn tò mò hỏi: "Nàng nhìn gì vậy?"

"Cẩm Thanh, em hỏi anh này, mặc dù trang phục của anh rất là đẹp, mặc lên người anh cũng vô cùng cân xứng, nhưng mà, nó không phù hợp với thời đại bây giờ lắm, liệu em đốt cho anh quần áo, thì anh có mặc được không?", Hoa Y đôi mắt phát sáng hỏi hắn.

Hắn nhìn ánh mắt cô, liền biết cô lại đánh chủ ý gì đó lên hắn rồi, lập tức đưa tay, cốc nhẹ vào trán cô: "Ngốc, ta là quỷ, không phải âm hồn, không giống chúng có thể đốt quần áo là mặc được"

Hoa Y ánh mắt ủ rũ đi xuống, cô thực sự muốn hắn mặc những bộ quần áo cô nghĩ ra thôi mà, mỗi ngày mấy bộ, thực vui mắt, nhưng mà ý nghĩ liền bị bóp chết từ trong trứng nước rồi.

Thấy ánh mắt cô, hắn dở khóc dở cười, thật không biết phải làm sao.

Cả hai nắm tay nhau, đi trên con đường dài, bóng lớn chồng lên bóng nhỏ ấm áp dịu dàng đến lạ thường.

Chợt thấy bước chân cô khựng lại, hắn ngẩng đầu đôi mắt cô đang nhìn hắn, chỉ đứng đó, nghiêm túc nhìn hắn, ánh mắt đôi khi lại ánh lên mờ mịt, mông lung, gần đây cô luôn nhìn hắn bằng ánh mắt xuất thần như thế, làm hắn đoán không ra rốt cuộc cô đang suy nghĩ điều gì.

"Vì sao lại có ánh mắt như vậy?", lời cũng đã lên đến miệng, hắn hỏi.

Hoa Y nhìn hắn, chỉ xoáy sâu, tập trung nhìn hắn, sâu trong lòng lại dâng lên một cỗ ưu thương: "Em sắp phải rời khỏi"

Trầm Cẩm Thanh từ sau khi chung sống với cô, cũng liền biết, bọn họ vốn không có một cái gì chi giao, mặc dù hắn biết cô không phải người thế giới này.

Có lẽ hắn cũng không phải, nhưng trong tiềm thức của hắn, hắn là Trầm Cẩm Thanh là thái tử Trầm quốc, hắn không biết thực sự đó có phải là hắn không, nhưng có một điều hắn có thể chắc chắn, nơi nào có cô, cũng sẽ có hắn, giống như một đời này, hắn điên cuồng đi tìm cô, cho dù không sinh cùng thời, cùng triều đại, nhưng hắn vẫn tìm thấy cô.

Trầm Cẩm Thanh nâng tay, chạm vào khuôn mặt cô, mắt đan phượng đong đầy nhiều tình cảm phức tạp: "Cho dù nàng đi tới đâu ta cũng có thể tìm thấy nàng, cho dù nàng là ai ta đều có thể nhận ra nàng đó không chỉ là suy nghĩ đó là bản năng, chỉ cần người đó là nàng, cho nên hãy cho phép ta đi tìm nàng, xin nàng hãy cho phép ta được ở bên nàng có được không?"

Hoa Y nhìn sâu vào đáy mắt hắn, ẩn dưới đó mang vô vàn cảm xúc, có tình cảm đong đầy, có chấp niệm sâu sắc.

Một người có một nỗi chấp niệm cực kì sâu với cô, sâu tới nỗi khiến cô trở nên nghẹt thở gò bó, nó như một thứ xiềng xích muốn trói buộc cô, chú định cô ở lại bên cạnh hắn.

Một thứ cảm xúc, một loại tình cảm vô cùng tiêu cực, lần đầu tiên trong cuộc đời cô cảm thấy do dự, là do dự quyết định của mình sẽ đưa ra những kết quả không thể lường trước được.

Nhưng có một điều cô thừa nhận rằng bản thân cô cũng đồng thời có một loại cảm xúc nhen nhóm, mặc dù rất nhỏ bé ít ỏi nhưng cô không biết thứ cảm xúc ấy gọi là gì...

Chỉ là sau khi nhìn thấy sự cuồng loạn chấp niệm của hắn đối với mình sâu nặng đến vậy...lại không nỡ lần nữa đẩy hắn ra xa.

Là không nỡ...

Trầm Cẩm Thanh thấy cô im lặng hồi lâu cả khuôn mặt hắn đều căng chặt bất an sợ cô từ chối hắn.

Chợt hắn thấy cô ngẩng đầu nở nụ cười, ánh mặt trời vương trên làn tóc đen cả người cô như mang vầng sáng ấm áp đẹp như tinh linh xuất trần.

"Được" đôi môi đỏ mọng khẽ nói.

Trầm Cẩm Thanh nín thở đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một thứ cảm xúc khác lạ trong đôi mắt cô, chỉ một chút nhỏ bé nhưng hắn nhìn thấy thứ cảm xúc đó đồng điệu với hắn.

——————————

Gần đây Cẩn Ngôn buổi tối đi ngủ luôn gặp những giấc mơ lặp đi lặp lại, trong mơ hắn vẫn còn là thầy trừ tà, diệt gian trừ ác, vực lại được đạo giáo cùng gia tộc, đi lên đỉnh cao của giới đạo pháp, khẳng định chính bản thân.

Việc có những giấc mơ như vậy khiến tâm trạng của hắn trở nên rất tốt, nhưng dù sao, mơ cũng vẫn chỉ là mơ, lần nào thức dậy, hắn cũng đều thấy không thỏa mãn cùng mờ mịt.

Ước mơ của hắn, tại hiện thực vẫn chưa thực hiện được, mà hắn lại chỉ có thể thuận theo số phận, trở về con đường làm ăn của cha hắn, mặc kệ truyền thống gia tộc có thể suy bại.

Nhưng nhiệt huyết trong hắn chưa bao giờ bị dập tắt, chỉ cần là chuyện thần bí, hắn đều vô cùng hứng thú, làm sao có thể dùng thời gian 1-2 năm lại dễ dàng dập tắt được lý tưởng luôn theo hắn mấy chục năm, nó đều đã ăn sâu, bám rễ trong tư tưởng của hắn.

Cho đến khi, hắn thực sự mơ một giấc mơ, một giấc mơ, liền mãi không tỉnh dậy...