The Old Memories (Những Kỷ Niệm Cũ) (Quá Khứ Của Riftan)

Chương 37: Bắt giam



"Cố gắng giao nhiệm vụ của mình cho người khác... có vẻ như ông ta không biết xấu hổ!"

Uslin đang đắm mình trong hơi ấm của đống lửa, thốt lên đầy khinh bỉ.

"Làm lớn chuyện với vinh dự được cưới con gái của ông ta và đưa ra một đề nghị ngạo mạn như vậy. Tên kh*n kiếp kiêu ngạo..."

"Công tước đã lớn tuổi, vì vậy ông ta chắc hẳn đang có ý định để con rể tiếp quản nhiệm vụ của mình."

Gabel Laxion, người đang ngồi bên cạnh chàng trong khi nhấp một ngụm rượu, thở dài.

"Nhưng tại sao ông ta không chọn các chứ hầu của mình mà đưa ra đề nghị như vậy với Ngài Calypse?"

"Ông ta muốn tránh bị các chư hầu khinh thường."

Ruth đang im lặng nhìn đống lửa với vẻ mặt trầm ngâm, nói.

"Lòng trung thành tuyệt đối của các hiệp sĩ chư hầu là yếu tố sống còn để bảo vệ các vùng lãnh thổ rộng lớn ở phía Đông. Sẽ không có lợi gì khi tạo ra phản ứng dữ dội cho họ. Hơn nữa, vẫn còn một số lãnh chúa ở miền Tây Dristan đang để mắt đến lãnh thổ của Công tước. Nó sẽ mang lại bất lợi cho lực lượng quân sự của Công tước khi suy yếu."

"Vậy... ông ta sẽ nhờ Đội Hiệp sĩ Remdragon giải quyết nó cho ông ta?"

Hebaron gầm gừ như một con gấu giận dữ.

"Có một giới hạn khi giễu cợt người khác."

"Ngài nghĩ ông ta sẽ làm gì bây giờ?"

Elliot hỏi, nhìn Riftan đang ngồi im lặng đến đáng sợ.

"Bây giờ chỉ huy đã từ chối lời đề nghị, ngài có nghĩ rằng ông ta sẽ thử và đưa ra đề nghị cho một lãnh chúa khác không?"

"Bảo ông ta lùng sục khắp các vùng đất ở Whedon và xem! Loại ngu ngốc nào có thể vui vẻ đi và mất một chi cho ông ta?"

Hebaron khịt mũi khó nghe.

Môi của Riftan cứng lại. Kẻ ngốc đó sẽ là chồng của Maximillian Croix. Chỉ nghĩ đến việc có một người đàn ông khác đứng bên cạnh nàng đã khiến trái tim chàng đau như dao cắt. Riftan lạnh lùng lẩm bẩm lời nói của mình.

"Ông ta không còn lựa chọn nào khác nên có lẽ sẽ chuyển giao nhiệm vụ của mình cho một trong những hiệp sĩ chư hầu."

Không ai nghĩ rằng bất kỳ người đàn ông nào sẽ bắt tay vào chiến đấu với con rồng và Riftan cũng nghĩ như vậy. Chàng tiếp tục nói khi chọc vào đống lửa với một cành dài.

"Khi đó, Công tước xứ Croix sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phụ thuộc vào quân đội hoàng gia hơn bao giờ hết, điều này sẽ khiến sức mạnh của Công tước ở phía Đông suy yếu theo như mong muốn của nhà vua".

Vua Ruben đã gây sức ép với các quý tộc phương Tây và phương Bắc. Không có lãnh chúa nào muốn đi thám hiểm thay mặt cho Công tước Croix, ngay cả khi họ không ủng hộ nhà vua. Riftan cười nhạt. Công tước xứ Croix rõ ràng đã nhận thức được sự thật đó, đó là lý do tại sao ông ta chọn đưa ra lời đề nghị như vậy với Riftan, nhưng chàng đã thẳng thừng từ chối nó. Người đàn ông chắc đã nghĩ rằng một hiệp sĩ xuất thân khiêm tốn sẽ bị lời đề nghị hào phóng của ông ta dụ dỗ và liều mạng.

'Mình gần như đã nhận lời đề nghị của ông ta...' Riftan chế giễu bản thân và đứng khỏi chỗ ngồi.

"Nói chuyện này đủ rồi. Dù Công tước đang lên kế hoạch gì, chúng ta phải tiếp tục làm những gì đã được giao."

"Ngài muốn chúng tôi ngậm miệng sau tất cả sự sỉ nhục đó ư?"

Hebaron giận dữ hỏi.

"Ông ta đưa ra một đề nghị vô lý và đe dọa ngài như thể ông ta là người bị xúc phạm! Ngài muốn chúng tôi chịu đựng nó sao?"

"Vì vậy, nếu ta chịu đựng nó thì sao?"

Riftan hung hăng trừng mắt nhìn cậu ta.

"Ta phải làm gì đây, tập hợp một đội quân và phát động một cuộc tấn công chống lại Công tước?"

Mọi người trở nên im lặng trước phản ứng của chàng. Chỉ sau đó chàng mới nhận ra rằng chính chàng là người đã kìm nén sự tức giận nhất trong số họ. Riftan đứng dậy và bỏ đi trước khi bất kỳ ai trong số họ có thể nói thêm. Bầu trời đêm đen rải rác ánh sáng yếu ớt từ những vì sao lên người chàng.

Nhìn lên vầng trăng tròn nhàn nhạt, Riftan lê bước về phía doanh trại. Một điềm xấu chạy qua trong suy nghĩ của chàng, có lẽ chàng sẽ không thể nào ngủ ngon được. Tuy nhiên, một ngày nào đó, tình cảm mà chàng đang cảm nhận có lẽ sẽ mất dần đi. Dù sao, chàng cũng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tin rằng chúng sẽ biến mất.

***

Chuyến viếng thăm của sứ giả của Công tước nhanh chóng biến mất khỏi tâm trí của các hiệp sĩ, họ phải đối mặt với một vấn đề lớn hơn thế. Phép thuật của con rồng trở nên mạnh mẽ hơn theo thời gian và số lượng quái vật xuống núi tăng lên hàng ngày.

Thật khó để chấp nhận sự trơ trẽn của Công tước trong tình huống họ phải cắm trại trước khu rừng mù sương cả ngày lẫn đêm và chiến đấu chống lại lũ quái vật. Hơn hết, họ còn phải giải quyết tình trạng thiếu vật tư và nhân lực, đồng thời thu thập thông tin từ dãy núi Lexos.

Riftan xoa bóp thái dương đau nhói của mình khi viết báo cáo gửi nhà vua. Nếu đoàn thám hiểm không được gửi đi sớm, việc đánh bại con rồng sẽ ngày càng trở nên khó khăn. Các linh mục được cử đến để điều tra các lá chắn xung quanh Dãy núi Lexos đều xác nhận rằng sức mạnh phép thuật của con rồng đang hồi phục với tốc độ nhanh hơn nhiều so với dự kiến. Nếu họ không hành động ngay lập tức, một thảm họa lớn chắc chắn sẽ ập đến với họ. Riftan đã viết như vậy trong bản báo cáo và yêu cầu thêm quân tiếp viện và tiếp tế, trước khi đánh dấu bằng con dấu của đội hiệp sĩ.

Thành thật mà nói, chàng muốn tự thuyết phục mình rằng đây không phải là lúc để tham gia vào một cuộc đấu trí phù phiếm với Công tước Croix, nhưng chàng lo sợ sẽ gây ra một vụ náo động trong các phụ tá của nhà vua. Riftan thở dài và cuộn báo cáo lại, buộc chặt nó bằng một sợi dây. Khi đang đứng dậy để gửi báo cáo cho sứ giả, chàng nghe thấy giọng của Elliot Caron đột ngột gọi từ bên ngoài doanh trại.

"Thưa Ngài Calypse, chúng tôi đã tìm thấy một kẻ lang thang trốn trong doanh trại... chúng tôi phải làm gì với cậu ta?"

Riftan nhướng mày. Không có gì lạ khi những kẻ lang thang ẩn náu trong doanh trại vì muốn lấy trộm thức ăn, cậu ta có thể đối phó với người đó theo quy định của quân đội mà không cần phải thông báo cho chàng.

Riftan kêu lên một cách khó chịu.

"Bây giờ cậu đang yêu cầu ta đưa ra quyết định bởi vì cậu không thể tự mình xử lý một tên trộm sao?"

"Nhưng... cậu bé đang gây náo loạn đòi gặp Ngài Calypse..."

Đôi mắt của Riftan nheo lại.

"Tìm ta sao?"

"Cậu bé nói hãy nói với Ngài Calypse rằng cậu ấy là con trai của Novan và ngài sẽ biết."

Riftan sải bước ra khỏi doanh trại, sống lưng lập tức lạnh đi.

"Cậu bé ở đâu?"

"...ở đằng kia."

Caron ngay lập tức dẫn đầu và bắt đầu bước đi. Riftan cau mày khi thấy cậu bé đang quỳ gối gần một bức tường làm bằng gỗ. Dù chỉ mới nhìn thấy cậu bé một lần cách đây vài năm, chàng đã nhận ra ngay đó là con của cha dượng. Cậu bé trừng mắt nhìn những người lính với vẻ thách thức, như thể để cố che đi nỗi sợ hãi của mình. Sau đó, khi thấy chàng đến, cậu bé đứng lên khỏi mặt đất.

"Đó là anh ấy! Em đến đây để tìm anh ấy!"

"Sao nhóc dám chỉ trỏ ngón tay!"

Người lính hét lên và ấn cậu xuống đất bằng một tay. Riftan ngay lập tức khống chế người lính.

"Ta biết nhóc này. Hãy buông ra đi".

Khi người lính lùi lại một bước, cậu bé phủi quần áo và đứng dậy, nâng cằm lên nhìn chàng. Riftan cay đắng nhìn vào khuôn mặt tái nhợt, bầm tím của cậu.

"Em đang làm cái quái gì ở một nơi như thế này vậy? Khi đến đây em có biết rằng em sẽ bị bắt như thế này nếu bị phát hiện trốn trong doanh trại không?"

"Em, em chỉ muốn gặp anh..."

Cậu bé ngay lập tức khom vai như thể bị đe dọa bởi thái độ uy hiếp của chàng và ngay sau đó hét lên đầy thách thức. "Em không chịu được! A-anh là lý do tại sao cha em phải vào tù!"

"Nhóc con này, sao mày dám lớn tiếng!"

Người lính đánh vào đầu cậu bé một cách không thương tiếc và đẩy cậu quỳ xuống đất. Riftan trừng mắt nhìn người lính đầy giận dữ. Cậu ta nao núng và vội vàng lùi lại. Riftan giúp cậu bé đứng dậy và thúc giục bằng những câu hỏi.

"Ý em là gì? Hãy giải thích chi tiết xem."

"Bởi vì những đồng tiền vàng mà a-anh đã đưa cho em... cha em đã bị vu khống tội ăn cắp..."

Cậu bé không thể nói rõ ràng vì quá đau khổ và bật khóc. Riftan thốt ra những lời nguyền rủa bên trong. Ngay cả khi không nghe được toàn bộ câu chuyện, chàng cũng đã có thể biết có chuyện gì đã xảy ra.

"Ai là người đã buộc tội cha em?"

"Em không biết. Đột nhiên, những người đàn ông mặc áo giáp bước vào nhà chúng em và kéo cha đến Lâu đài Croix. Cha sẽ bị treo cổ trong vòng một tháng".

Cậu bé tiếp tục nói trong tuyệt vọng, nuốt nước mắt xuống. "Nếu anh không làm chứng, cha em sẽ chết."

Lưng của Riftan cứng lại trước nỗi kinh hoàng - đã được dự đoán, ngay lập tức xảy ra với chàng.

"... Làm thế nào mà em có thể đến được đây?"

"Chuyện đó thì có vấn đề gì chứ! Cha em.... "

Cậu bé đang khóc lớn, nao núng trước ánh mắt khắc nghiệt của chàng. "Một người đàn ông mặc áo giáp đưa em đến đây."

Riftan quay lại nhìn những người lính, nhưng tất cả đều lắc đầu. "Chúng tôi không thấy ai khác ngoài cậu bé này."

"Em đang nói s-sự thật! Ông ấy nói với em rằng em sẽ tìm thấy anh nếu đến đây... ông ấy đưa em vào rừng và sau đó rời đi".

Cậu bé ngước nhìn chàng cầu xin. "Anh sẽ cứu cha, phải không? Cha em không ăn trộm thứ gì cả, anh cũng biết điều đó mà."

Hai tay Riftan siết chặt thành nắm đấm, có cảm giác như bụng chàng đang lộn ngược vì tức giận. Lời cảnh báo mà sứ giả của Công tước để lại cho chàng cứ vang lên trong đầu. Riftan đứng thẳng người và gật đầu với người lính đang đứng phía sau chàng.

"Hãy đưa đứa trẻ này đi ngay lập tức và chữa lành vết thương cho nó."

"Em không sao! Đầu tiên, cha...! "

"Sẽ không có chuyện gì xảy ra với cha em. Anh sẽ xử lý ngay, vì vậy em nên đi để được điều trị."

"Th-thật không? Em có thể thực sự tin tưởng anh không?"

Cậu bé lấy tay quệt đôi mắt đỏ ngầu, hỏi đi hỏi lại. Riftan không thể nhìn thẳng vào mắt cậu bé và gật đầu, sau đó sải bước về nơi chàng đã buộc ngựa của mình. Elliot Caron nhanh chóng đuổi theo chàng.

"Đứa trẻ đó là ai? Cái quái gì đang diễn ra vậy?"

Riftan liếc nhìn lại cậu ta và ngồi lên yên được đặt trên lưng ngựa. Chàng không thể rời trại mà không đưa ra bất kỳ lời giải thích nào. Chàng thú nhận bằng một giọng nặng nề.

"Cậu bé đó là con trai của cha dượng của ta."

"Cha dượng?"

Elliot hỏi trong sững sờ.

Riftan thẳng thắn gật đầu.

"Đúng vậy, ta nghĩ cha dượng của ta đã bị sắp đặt và sau đó bị tống vào tù. Ta sẽ đến Lâu đài Croix trong thời gian này, vì vậy hãy giải thích tình hình cho những người khác."

Sau đó, khuôn mặt của Caron trở nên nghiêm túc như thể cậu ta vừa hiểu ra tình hình. "Có phải là kế hoạch của công tước không?"

"...có lẽ."

Riftan nghiến răng và ngồi thẳng trên yên ngựa.

Caron cản đường chàng.

"Ngài không nên đi một mình. Chúng tôi sẽ đồng hành cùng ngài."

"... Đây là vấn đề cá nhân."

"Ngài Calypse là chỉ huy của Đội Hiệp sĩ Remdragon. Vấn đề của ngài cũng là vấn đề của chúng tôi ". Elliot phản bác với biểu hiện tức giận bất thường.

Riftan nắm lấy dây cương và trừng mắt nhìn cậu ta dữ dội. "Tránh ra, ngay lập tức."

Elliot khoanh tay trước ngực, nhất quyết không đi. "Nếu các thành viên khác của đội hiệp sĩ gặp phải vấn đề, liệu Ngài Calypse có ngồi yên không?"

Riftan nắm chặt dây cương và nghiến răng. Chàng không thích ý tưởng đó, nhưng tốt hơn là nên có người đi cùng chàng để bảo vệ cha dượng và gia đình ông ấy. Cuối cùng, chàng đã gạt sự bướng bỉnh của mình sang một bên.

"Được rồi. Hãy cùng đi"

Caron thở phào nhẹ nhõm. "Tôi sẽ thông báo cho những người khác."