The Old Memories (Những Kỷ Niệm Cũ) (Quá Khứ Của Riftan)

Chương 38: Công tước xảo quyệt



Khi nghe về tình hình, tất cả các hiệp sĩ đều hăng hái đến và muốn đi cùng Riftan. Sau khi khống chế các hiệp sĩ đang nổi cơn thịnh nộ, chàng rời đi đến Croix cùng với Uslin, Elliot, Ruth và ba hộ vệ khác.

Sự tức giận và lo lắng bùng lên trong chàng khi chàng phi ngựa nhanh qua vùng đất băng giá. Riftan thúc và cưỡi không ngừng cho đến khi tất cả những con ngựa đều kiệt sức và đến một con lạch để chúng nghỉ ngơi.

"Nghĩ lại thì... Làm thế nào mà Công tước xứ Croix tìm thấy cha dượng của Ngài Calypse?"

Elliot hỏi với giọng cẩn thận khi hạ yên ngựa xuống. Riftan lấy bình nước ra và làm ẩm môi, sau đó trả lời bằng một giọng u ám nặng nề.

"Ông ta chắc hẳn đã điều tra quá khứ của ta."

Công tước xứ Croix có một mạng lưới thông tin rộng rãi, không chỉ trải dài ở các vùng phía Đông mà còn cả phía Tây. Nếu ông ta đào thông tin từ những người từng giao dịch với các gia đình nông dân, ông ta sẽ tìm ra quá khứ của chàng mà không gặp khó khăn gì. Hơn nữa, mọi người đều biết chàng từng là thành viên của Đội đánh thuê Black Horn và có nhiều khả năng là ông ta bắt đầu thăm dò từ họ.

'Không khó để tìm gia đình của một đứa trẻ đa chủng tộc đã từng chạy trốn khỏi lãnh thổ của Công tước.'

Riftan nghiến răng trước những âm mưu thâm độc của Công tước và hối hận vì sự tự mãn của mình.

"Ngài có nghĩ rằng có người nào đó chỉ đơn giản rình mò đống tiền vàng đó và đã vu khống ông ấy không?"

"Nếu đúng như vậy, không có lý do gì để ông ta mang cậu bé ồn ào đó vào doanh trại của chúng ta và để nó ở đó."

Uslin phản bác thẳng thắn khi ngồi một bên và làm đầy bụng bằng thịt khô. Elliot lặng lẽ cắn chặt môi. Họ ăn nhanh trong sự im lặng nặng nề và sau đó lại tiếp tục leo lên lưng ngựa. Họ đi trong năm ngày cho đến khi đến được trang viên của Công tước, hầu như không có đủ thời gian nghỉ ngơi cho những con ngựa.

Riftan đến nhà cha dượng trước. Khi chàng bước vào cánh cửa đổ nát, những mảnh vỡ của nồi đất sét, đồ gia dụng, lò than bị lật úp, và chiếc chăn đen mắc trong góc nhà đập vào mắt chàng. Riftan nhìn quanh căn chòi lạnh lẽo và ra lệnh cho các hiệp sĩ đi cùng chàng.

"Đi xuống làng và tìm xem những người sống ở đây đã đi đâu. Chắc hẳn vợ của cha dượng ta đang mang theo một bé gái".

"Vâng thưa ngài."

Riftan quan sát khi những hộ vệ chạy về phía ngôi làng và sau đó dẫn những người còn lại của mình lên đồi. Những người gác cổng của Lâu đài Croix đã mở cánh cổng như thể họ đang mong đợi sự xuất hiện của chàng. Chàng đi qua cánh cổng và nhìn xung quanh một cách sắc bén. Có những hiệp sĩ mặc áo giáp kim loại đứng gác ở tường thành, và thậm chí nhiều lính canh đang đứng ở hai bên của con đường rộng dẫn đến đại sảnh. Đây rõ ràng là một lời đe dọa.

"Điều gì đã đưa lãnh chúa đến đây?"

Quản gia tiến tới chào đón họ khi họ đến trước lâu đài chính. Riftan xuống ngựa và nói ra những lời lạnh lùng.

"Ta muốn gặp Công tước."

"Sẽ rất khó để làm được điều đó nếu ngài đến đây mà không thông báo trước cho chúng tôi."

Trước câu trả lời thẳng thắn của quản gia, Uslin trở nên tức giận và bước về phía trước. Riftan đưa tay ra để khống chế cậu ta và lặp lại yêu cầu của chàng.

"Hãy nói với Công tước rằng ta đang yêu cầu gặp mặt ông ta."

Quản gia đứng thẳng người, ngạo nghễ nhìn bọn họ sau đó chậm rãi quay đi. "Hãy chờ ở đây một chút."

Sau đó, ông ta đi vào sảnh, để lại họ đứng ngây ngốc ở lối vào. Khuôn mặt của Uslin nhăn nhó dữ dội bởi sự thiếu tôn trọng trắng trợn đối với họ.

"Đây không phải là cách đối xử với chư hầu của Vua!"

Người hiệp sĩ đang đứng gác cửa ra vào, khịt mũi để đáp lại sự phản đối của cậu ta. "Ngài đến đây mà không báo trước, ngài lại mong nhận được sự hiếu khách? Lâu đài Croix là quán trọ mà ngài có thể ra vào tùy tiện sao?"

"Chúng tôi là chư...!"

"Đủ rồi, Uslin."

Uslin nghiến chặt hàm trước mệnh lệnh lạnh lùng của Riftan. Chàng cũng đang tức giận hơn cả tưởng tượng, nhưng sẽ không có gì tốt nếu trở nên hung hăng khi chàng đang ở trong tình huống có thể phải thương lượng với Công tước về mạng sống của cha dượng. Riftan kiên nhẫn đợi quản gia quay lại.

Croix chỉ cho phép chàng gặp mặt sau khi để họ đợi ở cổng trong nửa ngày.

"Vui lòng đi lối này."

Quản gia dẫn họ đến phòng tiếp khách mà không hề đưa ra một lời xin lỗi chính thức vì đã để họ đợi. Riftan cố hết sức để không thể hiện sự thiếu kiên nhẫn của mình ra bên ngoài.

"Những người còn lại phải đợi ở đây."

Quản gia đứng trước cửa phòng và dẫn Riftan về phía phòng khách. Chàng liếc nhẹ các hiệp sĩ rồi đi theo quản gia vào phòng. Công tước mặc lụa trang nhã và ngồi giữa căn phòng sang trọng được thắp sáng rực rỡ bởi những ngọn nến. Các hiệp sĩ có vũ trang đứng thẳng như tượng ở hai bên căn phòng và ba người hầu bưng rượu và khay thức ăn chờ sẵn ở một bên tường.

Riftan đi ngang qua họ và tiến về phía trước của chiếc bàn gỗ gụ phủ sáp bóng. Vào lúc đó, Công tước xứ Croix từ từ ngẩng đầu lên khỏi tập giấy da mà ông ta đang đọc.

"Phải rồi..."

Công tước lướt đôi mắt xanh nhạt đầy khinh bỉ trước khuôn mặt bụi bặm và lấm tấm mồ hôi của chàng rồi tiếp tục nói. "Vì lý do gì mà chỉ huy của Đội Hiệp sĩ Remdragon lại đến lâu đài của ta?"

Riftan nghiến răng trước sự ngây thơ tự phụ của người đàn ông. "Lý do tôi ở đây, Công tước thực sự không biết sao?"

"Ta không phải là một nhà tiên tri. Làm sao mà ta biết được lý do cậu đến lâu đài của ta?"

Công tước đáp lại một cách cay đắng và đưa chiếc ly rỗng của mình cho người hầu. Một người hầu trẻ tuổi ngay lập tức chạy đến rót rượu vào ly. Riftan trừng mắt nhìn ông ta và nói ra một cách gay gắt qua hàm răng nghiến chặt.

"Tôi nghe nói rằng Công tước đã nhầm một nông dân là ăn trộm và bỏ tù ông ấy."

Công tước làm ẩm môi bằng rượu và nhướng một bên lông mày rậm. Riftan tiếp tục nói một cách bình tĩnh nhất có thể.

"Tôi là người đã đưa những đồng tiền vàng tìm thấy trong nhà ông ấy. Xin hãy thả ông ấy ra ngay lập tức".

Công tước tiếp tục giả vờ ngây thơ. "Hơn một trăm người bị giam giữ trong ngục của ta. Ta không biết cậu đang nói đến ai, nhưng tất cả đều đã được xét xử trước khi chúng bị giam giữ. Ta không biết cậu đang bảo ta thả tù nhân nào."

"Ông ấy là một nông dân nghèo tên là Novan."

Riftan mất một lúc hít thở, lấy lại sự bình tĩnh của mình.

"Hãy tổ chức một phiên tòa khác. Tôi sẽ làm chứng cho người đó. Tống đạt bản án treo cổ mà không có đủ bằng chứng cũng như lời khai... "

"Chỉ huy của Remdragon thực sự có rất nhiều thời gian."

Công tước cắt lời và nhếch đôi môi mỏng lên một cách mỉa mai.

"Ý ta là, tất cả những nỗ lực đó đều dành cho một người nông dân nghèo."

Riftan nuốt ngược những lời tục tĩu đang dâng đến cổ họng. Công tước tiếp tục nói trong khi lắc ly rượu một cách nhàn nhã như một con mèo đang vờn con chuột bị dồn vào đường cùng.

"Ta xin lỗi, nhưng ta không có ý định làm điều đó. Ta không phải là người dành thời gian của mình để dạo chơi như cậu. Sau khi phán quyết được đưa ra, ta không nghĩ đến việc lật ngược nó. Nếu ta làm vậy, tôi sẽ phải ngồi trước ban thẩm đoàn cả ngày. Khi đó sẽ không ai tôn trọng phán xét của ta. Tại sao ta phải chịu rủi ro như vậy?"

"Vậy thì đức ngài định hy sinh mạng sống của một người vô tội vì lợi ích của bản thân sao?"

"Chính ta là người quyết định ai vô tội và ai không! Thần dân của ta phải tuân theo sự phán xét của ta với tư cách là lãnh chúa của họ. Bệ hạ thậm chí không thể can thiệp vào quyền lực độc nhất mà ta có với tư cách là lãnh chúa của lãnh thổ này! Cậu thì có quyền gì để can thiệp?"

"Người đó...!"

Riftan lên tiếng nhưng đột nhiên ngừng lời. Những từ mà chàng chưa bao giờ thốt ra trước đây thoát ra khỏi miệng một cách lúng túng.

"Người đó... là cha tôi. Nếu không có ý định tổ chức một phiên tòa khác, thì tôi sẽ trả tiền bảo lãnh cho người đó. Nếu thấy cần thiết, tôi cũng sẽ trả tiền bồi thường. Xin hãy trả tự do cho cha tôi".

"Ôi trời, thật không may."

Công tước thản nhiên trả lời, không tỏ ra một chút kinh ngạc.

"Thật sự rất không may. Tuy nhiên, mọi tù nhân phải được đối xử công bằng. Người được gọi là cha của cậu không nên có bất kỳ ngoại lệ nào. Bất cứ ai ăn trộm đều phải bị treo cổ".

Riftan không kìm được cơn thịnh nộ nữa và đập tay xuống bàn, để lại vết lõm trên mặt gỗ gụ. Các lính canh rút kiếm ra trước hành động đe dọa của chàng, nhưng Riftan gầm gừ dữ dội với Công tước, thậm chí không thèm liếc nhìn họ.

"Ngài muốn gì ở tôi?"

Nụ cười trên khuôn mặt của công tước biến mất. Ông ta tựa lưng vào chiếc ghế lót nhung và lạnh lùng hỏi.

"Cậu thực sự không biết sao?"

"Vậy... nếu tôi không thay mặt ngài đi chinh phục rồng, ngài sẽ giết cha dượng của tôi?"

"Nghe có vẻ không ổn lắm."

Công tước giận dữ trừng mắt nhìn chàng.

"Cậu đã từ chối đề nghị hào phóng của ta, xúc phạm ta và gia tộc ta. Và bây giờ, cậu xông vào lâu đài của ta và ngạo mạn yêu cầu ta trả tự do cho tù nhân của ta! Ta phải chịu đựng sự táo bạo của cậu đến mức nào chứ?"

"Đừng phun ra những lời nhảm nhí nữa! Ông bỏ tù người cha dượng vô tội của tôi để uy hiếp tôi!"

"Tên xấc xược!"

Các hiệp sĩ chĩa lưỡi kiếm của họ vào cổ họng chàng như thể không còn đảm bảo được tình hình. Riftan trừng mắt nhìn Công tước khi đôi mắt rực lửa, phớt lờ lưỡi kiếm thô thiển đang chĩa thẳng vào động mạch của mình. Khuôn mặt của công tước Croix cũng nhăn lại vì tức giận. Tuy nhiên, vẻ mặt của ông ta nhanh chóng trở nên chua chát, nghĩ rằng việc trút cơn thịnh nộ của mình lên một chim bị sa lưới là vô ích.

"Cậu nói gì không quan trọng. Người cha nông dân của cậu sẽ bị treo cổ vào ngày mai".

Riftan đập tay vào bàn một lần nữa. Mặc cho hành động tàn bạo, Công tước xứ Croix không hề chớp mắt. Ông ta dường như không nghĩ rằng có ai đó dám làm hại mình, và nói một cách uể oải.

"Nếu cậu không muốn điều đó xảy ra, hãy cho ta một đề nghị có thể thay đổi quyết định của ta".

"Nếu tôi... đi chuyến thám hiểm thay mặt ông, ông sẽ thả cha dượng của tôi?"

"Nếu cậu làm vậy..."

Croix nhấp một ngụm rượu trước khi tiếp tục lời nói của mình.

"Không gì mà ta không thể làm để ân xá cho một tù nhân. Đối với một đứa con rể, ta ít nhất cũng có thể làm điều đó, phải không?

Riftan nhắm chặt mắt. Tận sâu đáy lòng chàng, một con quỷ đang thì thào và thúc giục chàng hãy chấp nhận, 'không còn lối đi nào khác'. Riftan cảm thấy kinh tởm với bản thân và nắm chặt tay đến mức máu chảy ra khỏi lòng bàn tay. Đầu tiên, chàng nghĩ rằng sẽ khôn ngoan nếu có thể kéo dài thời gian.

"Tôi không thể đưa bất kỳ quyết định nào trong trường hợp này. Tôi đã được lệnh của Bệ hạ để cắm trại ở biên giới. Ít nhất tôi phải hỏi ý kiến ​​của Bệ hạ trước khi... "

"Hãy làm những gì cậu thích."

Công tước nghiêm giọng đáp lại.

"Tuy nhiên, cuộc hành quyết sẽ diễn ra theo lịch trình. Ta không có lý do gì để chờ đợi cậu".

Riftan trừng mắt nhìn ông ta đầy sát khí nhưng ông ta lại tiếp nhận điều đó một cách thờ ơ.

"Hãy quyết định ngay tại đây và ngay bây giờ. Sẽ không có cơ hội nào khác. Ngày mai, người cha nông dân của cậu sẽ bị treo cổ, sau đó ta sẽ trao vinh dự được cưới con gái ta cho một lãnh chúa khác. Không nhất thiết phải là cậu, người sẽ làm điều đó."

Vai của Riftan run lên. Sự tức giận, sỉ nhục và đủ loại cảm xúc phức tạp không thể diễn tả thành lời dâng lên trong chàng. Hình bóng cha dượng nức nở trong bóng tối và gương mặt khiếp sợ của Maximillian Croix lần lượt hiện lên trong tâm trí chàng. Chàng tiếp tục run rẩy như một con thú bị sập bẫy.

"Được rồi."

Công tước nheo mắt nhìn chàng đầy hoài nghi. "Ý cậu là, cậu chấp nhận lời đề nghị của ta?"

Lần đầu tiên trong đời Riftan cảm thấy muốn xé ai đó ra từng mảnh một cách tàn nhẫn.

"Đúng vậy."

Chàng khinh bỉ nhìn xuống Công tước khi thốt ra từng âm tiết với sức lực căng thẳng. "Tôi sẽ chấp nhận rủi ro và đi thay mặt ông. Bây giờ ông đã hài lòng chưa? "

"Cậu đã nghĩ đúng lắm. Chúng ta sẽ sớm trở thành gia đình, vì vậy ta sẽ đặc biệt bỏ qua thái độ xấc xược của cậu."

Sau đó, Công tước ra lệnh cho quản gia đang đứng ở cửa.

"Đưa khách về phòng. Chắc cậu ấy đã mệt lắm, hôm nay đến đây thôi, nghỉ ngơi chút đi."

"Trước tiên hãy thả người đó ra khỏi nhà tù."

"Ta sẽ ân xá cho ông ấy sau lễ cưới. Sẽ không có sự thỏa hiệp nào khác đối với điều đó". Công tước tuyên bố chắc nịch.

Riftan lườm ông ta và quay người đi, lẩm bẩm những câu tục tĩu trong hơi thở.