Thế Thân Hoàn Mỹ: Cố Tổng Theo Đuổi Vợ

Chương 12: Lừa anh đấy!



Nét lạnh lùng thường ngày trên gương mặt tuấn lãng của Cố Mặc Thâm tiêu biến hoàn toàn, chỉ còn lại một màu u ám khiến người ta khiếp sợ. Anh cười, nụ cười trông còn khó coi hơn cả khóc: “Nếu như em không yêu anh thì vì sao lại lựa chọn kí hợp đồng với mẹ của anh?”

Sở Tranh cúi đầu, né tránh ánh mắt sắc như dao của Cố Mặc Thâm: “Vì mẹ em bị bệnh, phải nằm trong CPU, một ngày phải tốn rất nhiều tiền, một diễn viên nhỏ như em, có cày cuốc đến cạn máu cũng kiếm không đủ một số tiền lớn như thế!”

Cố Mặc Thâm hỏi lại: “Tại sao em chưa từng nói với anh về chuyện của mẹ em?”

“Lừa anh đấy! Anh đúng là dễ tin người mà…” Sở Tranh đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh, nở nụ cười đầy giễu cợt.

Cố Mặc Thâm gần như mất hết bình tĩnh: “Sở Tranh… em rốt cuộc là vì cái gì hả?”

“Vì tiền đó.” Sở Tranh điềm nhiên đáp.

Ba chữ đó của Sở Tranh tựa như một lưỡi dao cùn đâm vào tim Cố Mặc Thâm.

Những năm qua anh cứ tưởng cô si tình lắm cơ, hoá ra lại vì tiền nên mới ở cạnh anh.

Thất vọng tràn trề, Cố Mặc Thâm run rẩy buông tay Sở Tranh ra, đứng im bất động trong một góc.

“Vậy còn món bánh đậu xanh đêm giao thừa cũng chỉ là một trong những điều khoản hợp đồng thôi sao?” Cố Mặc Thâm đau lòng hỏi.

Kể từ sau khi mẹ anh mất, cô là người đầu tiên làm bánh đậu xanh cho anh ăn, giây phút ấy khiến anh có chút cảm giác ấm áp.

Nhưng bây giờ cô lại nói với anh tất cả đều là giả, khiến anh hoài nghi món bánh đậu xanh đó phải chăng cũng không phải xuất phát từ tấm lòng của cô?

“À phải… anh không nói tôi cũng quên mất, tiền mua nguyên liệu làm bánh và cả tiền viện phí nhớ thanh toán cho tôi đầy đủ nhé!” Sở Tranh cố cười nhưng trong lòng có chút đau đớn. Nhưng dù sao cũng cắt đứt, cứ tàn nhẫn một chút cũng tốt, để không cho bản thân không còn chút ảo tưởng nào về anh nữa.

Cố Mặc Thâm dường như phát điên, anh hét lớn: “Sở Tranh… có phải em mê tiền đến phát điên rồi hay không hả?”

“Tiền ai mà chẳng mê chứ!” Sở Tranh ngắn gọn đáp, khiến anh hoàn toàn cạn lời.

Hai mắt Cố Mặc Thâm đỏ hoe, chất chứa rất nhiều tâm tình không đếm xuể, tức giận có, đau đớn có, tuyệt vọng có, thất vọng cũng có.

Anh đứng ngẩn người chừng ba giây, sau đó điên cuồng lao tới túm chặt lấy hai bả vai cô, như thiêu thân dồn chặt cô vào trong tường.

Hai người đứng đối diện nhau, anh hơi cúi thấp đầu để mặt đối mặt, chớp mắt một cái, anh cuồng bạo hôn lên môi cô, tựa như mãnh thú đang cấu xé con mồi thành nhiều mảnh, hung tợn nhưng cũng dịu dàng. Dường như anh đang cố gắng trút bỏ hết những cơn giận dữ đầy u ám trong lòng mình.

Hơi thở của anh lúc nóng bỏng lúc lại lạnh tanh, quyện cùng mùi son môi tươi mới trên bờ môi mỏng mềm của cô, giống như anh muốn cưỡng ép hai linh hồn hoà làm một, không bao giờ tan ra.

Mãi tới khi Sở Tranh liều mạng cắn một miếng khiến môi anh chảy máu thì anh mới ngừng hôn.

Anh nhìn cô, ánh mắt giống như lưỡi cưa đang cố gắng đục khoét sâu vào linh hồn của cô vậy: “Sở Tranh… em thật sự không có chút tình cảm nào là thật lòng ư? Mọi thứ đều là em diễn cả thôi sao?”

Sở Tranh đã rưng rưng nước mắt, nhưng vẫn cố ngăn bản thân không được khóc thành tiếng, cô cười một cách đầy miễn cưỡng: “Anh đã từng thấy người nào ngu đến mức yêu người đàn ông chỉ xem mình là thế thân chưa?”

Vẻ mặt lạnh tanh của Cố Mặc Thâm lúc này càng trở nên đáng sợ, anh hung hăng đẩy Sở Tranh một cái, khiến cả người cô đập mạnh vào tường, sống lưng cô đau như bị ai đó bẻ gãy.

“Cút… Mau cút đi cho khuất mắt tôi.” Thanh âm u ám và lạnh lẽo như vọng về từ âm phủ: “Đừng để tôi nhìn thấy cô lần nào nữa.”

Cơn đau truyền tới khiến hai cặp chân mày của Sở Tranh nhíu chặt vào nhau, nhưng cô vẫn cố gắng yếu ớt nói tiếp: “Muốn tôi cút xa anh cũng được thôi, vậy thì anh thanh toán tiền viện phí, tiền nguyên liệu làm bánh,… còn có cả tiền lần trước tôi mua thuốc dạ dày giúp anh nữa…”

“Đủ rồi…” Cố Mặc Thâm run rẩy móc di động từ trong túi quần ra, chuyển thẳng năm triệu vào tài khoản của Sở Tranh: “Năm triệu đủ rồi chứ!”

“Đủ rồi… cảm ơn… không hẹn gặp lại…” Sở Tranh cười như mếu, mau chóng thu dọn đồ đạc rồi rời khỏi nhà Cố Mặc Thâm. Chân cô bước đi, đầu không hề ngoảnh lại, điều đó càng khiến anh chết lặng.

Trở lại nhà Thẩm Mạn, Sở Tranh mở toang vali ra, khoác vai Thẩm Mạn nói lớn: “Chị em… thích món đồ nào tớ tặng cậu. Mau chọn đi, toàn là hàng hiệu cả đó.”

Thẩm Mạn nhíu mày nhìn Sở Tranh: “Cậu không suy nghĩ lại sao?”

“Suy nghĩ cái gì?” Sở Tranh nghi hoặc hỏi.

“Chuyện giữa cậu và Cố Mặc Thâm đó.” Thẩm Mạn có chút lo cho Sở Tranh, ai có thể không biết, nhưng cô ấy biết Sở Tranh đã có tình cảm với anh. Sự vui vẻ ngoài mặt của cô vô cùng giả tạo.

“Chuyện đó thì có gì phải suy nghĩ.” Sở Tranh khua tay bác bỏ những gì Thẩm Mạn vừa nói.

Thẩm Mạn bất lực thở dài, đi vào bếp bê dĩa bánh đậu xanh ra: “Cậu muốn ăn bánh đậu xanh không?”

Sở Tranh ủ dột lắc đầu: “Không muốn…”

“Đây chẳng phải là món mà cậu thích nhất sao?” Thẩm Mạn thắc mắc.

Đúng thế, bánh đậu xanh đã từng là món mà Sở Tranh thích nhất, cũng là món bánh ngọt duy nhất mà cô biết làm, nhưng chẳng hiểu vì sao tại giờ phút này cô lại chẳng muốn ăn nó, thậm chí còn có chút ghét bỏ.

Thở một hơi thật dài, Sở Tranh đảo mắt nhìn Thẩm Mạn: “Chị em… tối nay mình đưa cậu đi quẩy…”