Thế Thân Hoàn Mỹ: Cố Tổng Theo Đuổi Vợ

Chương 13: Chưa từng nhìn thấy dáng vẻ đó của em



8 giờ 30 phút tại Nguyệt Sắc…

Cố Mặc Thâm một mình ngồi trong góc liên tục uống rượu, càng nghĩ tới Sở Tranh trong lòng anh càng cảm thấy mất mát. Rõ ràng anh từng ghét bỏ cô nhiều như thế, bây giờ cô khi rời đi rồi anh phải vui mới đúng, tại sao anh lại đau đớn thế này?

Trước kia, cho dù anh đuổi cô bao nhiêu lần, làm tổn thương cô nhiều ra sao, cô cũng không rời bỏ, vậy tại sao lần này cô lại dứt khoát như thế, thậm chí không thèm ngoái đầu lại nhìn anh lấy một lần.

Khoé môi Cố Mặc Thâm khẽ nhếch lên, như cười như không. Dưới ánh đèn mờ ảo, đôi mắt anh hiện lên một tia uỷ khuất mơ hồ.

Dường như Cố Mặc Thâm đã dần quen với sự xuất hiện của Sở Tranh bên cạnh mình, từ lâu đã không cảm thấy những cuộc gọi nhắc nhở về nhà sớm của cô là phiền phức nữa, thậm chí lúc này đây anh lại có chút hi vọng chuông di động sẽ vang lên, chỉ đáng tiếc dù cho anh có ngóng chờ điện thoại bao lâu thì màn hình vẫn không sáng.

Cố Mặc Thâm cười nhạt, thầm nghĩ: “Sở Tranh… em tuyệt tình thật đó…”

Tay lắc lắc ly rượu sóng sánh, thần trí mơ hồ nghĩ tới những khoảnh khắc khi vẫn còn bên Sở Tranh, khiến Cố Mặc Thâm không biết rằng Châu Khải đã tới từ lúc nào.

Thấy anh thất thần, Châu Khải liền vỗ vai gọi: “Mặc Thâm… cậu sao thế? Giang Tuyết Mạt về rồi mà sao trông cậu vẫn không vui vẻ gì vậy?”

Cố Mặc Thâm chỉ thở dài một tiếng, không đáp lại lời Châu Khải, chỉ cúi đầu nhấp một ngụm rượu.

Một lúc sau, Giang Tuyết Mạt cùng Giang Ninh đi tới.

Sự xuất hiện của hai người họ khiến tâm trạng của Cố Mặc Thâm càng tệ hơn, anh nhíu mày nhìn Châu Khải: “Cậu bị bệnh à? Gọi hai người họ tới làm gì?”

“Không phải người cậu muốn gặp nhất lúc này là Giang Tuyết Mạt ư? Tôi tạo điều kiện cho hai người đó…” Châu Khải mặt mày hớn hở giống như chiến thần vừa lập được đại công đang chờ vua trao thưởng.

Thế nhưng Cố Mặc Thâm lại lãnh đạm liếc anh ta một cái: “Ai mượn cậu lo chuyện bao đồng…”

“Tôi…” Châu Khải thật sự không hiểu nổi Cố Mặc Thâm đang nghĩ gì trong đầu nữa.

Ba năm trước, bởi vì sự ra đi của Giang Tuyết Mạt khiến Cố Mặc Thâm suy sụp trong một khoảng thời gian, những năm qua, chẳng phải anh vẫn luôn đợi cô ấy sao, vậy vì gì mà lại nổi cáu như thế?

Châu Khải sợ quá chỉ đành tránh xa tên mặt lạnh Cố Mặc Thâm, nhường chỗ lại cho Giang Tuyết Mạt.

“Mặc Thâm… em về rồi, lần này dù có chuyện gì xảy ra thì em cũng sẽ không rời xa anh nữa đâu! Em cho anh thời gian một tuần để chia tay với cô ta, sau đó chúng ta sẽ quay lại.” Giang Tuyết Mạt sà tới, nhẹ nhành vuốt ve gương mặt tuấn lãng của Cố Mặc Thâm, khoảng cách rất gần, rất ái muội.

Nhưng Cố Mặc Thâm lại chẳng nghe lọt tai một chữ nào, bởi vì ánh mắt anh đang chằm chằm nhìn theo một cô gái đang nhảy nhót giữa đám đông.

Cô mặc sét váy jean phối cùng một chiếc áo trễ vai màu trắng, tóc tết thành nhiều bím nhỏ, chân đi giày thể thao hãng bình dân. Dường như trên người cô không hề có một món đồ hiệu nào cả, cũng không còn dáng vẻ thanh thuần thuỳ mị ngày trước, mà hình ảnh đó toát lên một phong thái đĩnh đạc đầy tự tin.

Cả người cô lắc lư theo điệu nhạc, dưới ánh đèn mờ ảo, chiếc eo của cô mềm mại như một sợi tơ đang đung đưa trước gió, trên đầu môi cô hiện lên nụ cười đầy sự tự do, điều đó anh chưa từng nhìn thấy trước đây.

Cô gái ấy tựa như nam châm hút mất hồn Cố Mặc Thâm đi mất, những tiếng ồn xung quanh anh đều không cách gì bỏ lọt tai, bởi vì trong mắt anh chỉ nhìn thấy một mình cô ấy.

Khi anh nhìn thấy một người đàn ông xa lạ ôm vào eo cô, không kìm được lửa giận trong lòng, anh hung hăng đứng dậy, đi thẳng về phía sân khấu chính, nắm chặt lấy tay cô, kéo ra ngoài.