Thế Thân Hoàn Mỹ: Cố Tổng Theo Đuổi Vợ

Chương 2: Đêm say



Sở Tranh vừa ra khỏi cửa, Châu Khải liền đi tới khoác vai Cố Mặc Thâm, ghé sát tai anh nói: “Sở Tranh này đúng thực là không cần mặt mũi thì phải. Bị đuổi bao nhiêu lần rồi mà vẫn mặt dày bám lấy cậu không chịu buông.”

Giang Ninh khinh khỉnh cười nhạt: “Cô ta làm sao so được với chị gái em chứ! Một thế thân như cô ta thì xứng đáng bị dẫm đạp dưới chân thôi!”

Những người khác cũng buông ra không ít lời tục tĩu để nói về Sở Tranh, người qua tiếng lại biến cô trở thành trò cười cho bọn họ.

Chỉ mình Cố Mặc Thâm không nói gì, lạnh lùng liếc nhìn Châu Khải một cái, rồi lại ngồi xuống uống một hớp rượu.

Suốt ba năm qua, bất luận Cố Mặc Thâm có nói cô thế nào, có đuổi ra sao, thì Sở Tranh vẫn một mực không chịu rời đi, cố chấp bám rễ bên cạnh anh.

Mặc dù anh không đánh đập mắng nhiếc nhưng những lời anh nói có tính sát thương cực cao, người bình thường tuyệt đối không chịu nổi. Vậy mà Sở Tranh đã nghe những lời đó suốt ba năm dài đằng đẵng, chưa từng cãi lại, cũng không hề oán trách, chỉ lặng lẽ đau lòng, trốn tránh ở nơi không ai biết tới.

Cố Mặc Thâm chỉ cho rằng Sở Tranh rất biết nghe lời, và cô cũng chưa từng làm trái ý anh.

Nhưng anh lại không hề hay biết, thứ cô muốn ở anh là tiền, chỉ có tiền.

Đối với Sở Tranh mà nói, tiền tài quan trọng hơn tất cả mọi thứ.

Khi con người ta bị dồn vào đường cùng ngõ cụt thì mới biết được liêm sỉ tự trọng chẳng đáng một xu. Chỉ cần moi được tiền từ anh, cô chấp nhận làm một thế thân, nhẫn nhục chịu đựng ở bên anh, chưa từng dám đòi hỏi thứ gì khác, càng không hi vọng tình yêu của anh.

Sở Tranh ra khỏi cửa Nguyệt Sắc, bờ vai khẽ run run, bước đi cũng chao đảo, cứ ngỡ là cô đang khóc thầm, nhưng thực ra cô đang cười một cách sảng khoái.

Cô vừa đi vừa hôn lên tấm thẻ, miệng không ngừng cảm thán: “Tiền ơi là tiền… tao yêu mày lắm! Chỉ có mày mới khiến tao vui thôi!”

Đêm hôm đó, Cố Mặc Thâm uống say bí tỉ, lúc trở về đã không còn biết trời đất gì nữa cả. Anh loạng choạng lao tới ôm lấy Sở Tranh, đặt cằm trên cổ cô, ghé miệng sát tai cô thều thào: “Đừng đi…”

Sở Tranh chỉ có thể lắc đầu ngán ngẩm, trên đời này còn có mấy ai chung tình đến ngu ngốc như anh nữa. Đã xa nhau ba năm, vậy mà anh vẫn không thể nào quên được mối tình đầu, mỗi lần say xỉn đều sẽ ôm cô nói đúng hai chữ “đừng đi”.

Một thế thân như cô không có tư cách để phán xét tình cảm của anh, nhưng nhìn thấy anh như thế này trong lòng cô cũng nảy sinh tia thương cảm.

Vì thế mỗi khi anh tỉnh lại đều sẽ quên sạch sẽ chuyện ban tối, chỉ một mình cô là không cách gì xoá khỏi tâm trí, thỉnh thoảng còn trăn trở về mối tình khắc cốt ghi tâm của anh.

Cô cẩn thận đỡ anh về phòng, tháo giày giúp anh, đắp chăn lên người anh, sau đó ngồi xuống cạnh giường nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt anh: “Rốt cuộc cô ấy có điểm gì khiến anh lưu luyến tới thế? Đã ba năm rồi mà anh vẫn chẳng thể quên đi. Con người anh thật cố chấp, cứ mãi ôm khư khư quá khứ để làm gì.”

Lúc cô định rời đi, bất ngờ Cố Mặc Thâm lại nắm chặt lấy cổ tay cô kéo lại, khiến cô ngã sỏng soài lên giường, eo cũng bị anh ôm chặt lấy, không cách gì đứng dậy nổi.

Sau một nhoáng vùng vẫy thấm mệt, Sở Tranh chỉ đành bỏ cuộc, ngoan ngoãn nằm yên bên cạnh Cố Mặc Thâm rồi ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay biết.