Thế Thân Hoàn Mỹ: Cố Tổng Theo Đuổi Vợ

Chương 3: Không thể cho em tình yêu



Sáng hôm sau, Cố Mặc Thâm thức dậy trong tình trạng đầu đau như búa bổ, chân tay tê cứng rã rời, hơi thở còn nồng nặc mùi rượu.

Anh chậm rãi trườn người ngồi dậy, dựa lưng đầu giường, hai tay liên tục day day huyệt thái dương, trong đầu hiện lên những kí ức mơ hồ của buổi tối ngày hôm qua.

Hình như Sở Tranh đã ở bên cạnh anh suốt cả đêm, nhưng anh lại không hề ghét bỏ cô giống như trước, mà ngược lại sâu trong tiềm thức anh len lói một tia dục tình khó diễn tả bằng lời.

Ngày trước, anh luôn có tính cảnh giác cao, không bao giờ để Sở Tranh tiếp xúc gần cơ thể mình nửa bước, vậy mà lần này lại chủ động sà tới ôm cô, hơn nữa còn đánh một giấc ngon lành.

Không lẽ trong cơn say anh đã tưởng nhầm Sở Tranh thành Giang Tuyết Mạt ư?

Lắc đầu đánh bay mọi suy nghĩ, Cố Mặc Thâm vén chăn sang một bên, xuống khỏi giường, xỏ nhanh dép lê, mon men ra cầu thang, đi thẳng tới nhà bếp.

Ở trong căn bếp nhỏ, Sở Tranh mặc chiếc đầm ngủ màu đen khá mỏng manh, khoe trọn thân hình nuột nà gợi cảm, bên ngoài khoác thêm tấm áo choàng bằng lụa, thỉnh thoảng theo động tác tay mà tung bay lất phất, lúc che đậy, lúc phơi bày ra chiếc eo cong cong hình chữ S của cô.

Bất ngờ Cố Mặc Thâm tiến tới ôm chầm lấy Sở Tranh từ phía sau, khiến cô thoáng giật mình thảng thốt, động tác cũng theo đó mà ngừng lại.

Cô hơi nghiêng đầu, ngoảnh mặt nhìn về sau, đặt ánh mắt trên chiếc cần cổ thon dài của anh. Mà anh lại áp má sát trên đỉnh đầu cô, cọ cọ nhẹ với vẻ đầy âu yếm.

“Đang làm gì thế?” Thanh âm trầm khàn vang lên từ đỉnh đầu cô.

Vẻ mặt Sở Tranh lúc này rất phức tạp, lòng căng như dây đàn, thầm nghĩ trong bụng: “Anh ta hôm nay uống lộn thuốc à? Hay là uống rượu nhiều tới mức hư não luôn rồi…”

Cô len lén liếc mắt nhìn lên, quan sát từng biểu tình trên mặt Cố Mặc Thâm, bị anh bắt gặp, lại chột dạ thu tầm mắt về, chuyển dời sự chú ý lên nồi canh đang sôi sùng sục trên bếp: “Tối qua em thấy anh uống hơi nhiều rượu nên mới dậy sớm nấu một ít canh giải rượu, cũng sắp xong rồi, anh chờ một lát.”

Cố Mặc Thâm không nói không rằng bắt lấy hai vai cô, trực tiếp xoay người cô lại, ép cô nhìn thẳng vào mắt mình: “Sở Tranh… anh không thể cho em nhiều tình yêu, nhưng anh có thể cho em rất rất nhiều tiền.”

Sở Tranh cắn chặt môi nhịn cười, cụp sâu mi mắt xuống, che đậy cặn kẽ biểu tình bên trong đó, rồi mới ngẩng ánh mắt đượm buồn lên nhìn anh, dáng vẻ uỷ khuất như chú mèo con bị thương bơ vơ không nơi nương tựa: “Mặc Thâm… chúng ta đã ở bên nhau nhiều năm như thế, không lẽ anh không biết thứ em cần là gì ư? Tại sao lần nào anh cũng đem tiền ra để đối phó với em như thế hả? Trong mắt anh, em là một người ham hư vinh tới vậy à?”

Trong lòng Cố Mặc Thâm nổi lên tia áy náy, nhưng bản mặt lạnh tanh vẫn không một chút thay đổi nào, giọng nói của anh càng lạnh lẽo hơn thế: “Sở Tranh… ngay từ đầu anh đã nói với em rất rõ ràng rồi mà, anh có thể cho em tất cả mọi thứ mà em muốn, ngoại trừ tình yêu. Nếu như em không thích tiền thì em cứ chọn bất cứ thứ gì, chỉ cần trong khả năng anh đều sẽ cố gắng đáp ứng em.”

Thở dài một tiếng, lặng lẽ cúi đầu, giả vờ quệt nước mắt, sau đó Sở Tranh lại ngẩng mặt lên nhìn Cố Mặc Thâm, trong đáy mắt ẩn hiện tia u sầu không thể diễn tả thành lời: “Như thế thì làm khó cho anh quá! Vì anh… em đành nhận tiền vậy… chỉ cần anh đừng đuổi em đi làm được.”

Cố Mặc Thâm mỉm cười mãn nguyện, vươn tay xoa nhẹ trên tóc cô: “Chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời thì anh sẽ không đuổi em đi.”

Nói rồi, anh rút một tấm thẻ đen không giới hạn đưa cho cô.

Sở Tranh trong lòng như nở hoa nhưng vẫn cố diễn dáng vẻ uỷ khuất, tay run run nhận lấy tấm thẻ, mím môi thốt lên một câu đầy khó khăn: “Yên tâm… em sẽ ngoan ngoãn nghe lời…”

Chỉ cô mới biết tại giờ phút này cô vui vẻ biết bao.

Cuối cùng cô cũng có thể trải nghiệm cảm giác mua sắm thoả ga mà không cần nhìn về giá.