Thế Thân Phải Có Dáng Vẻ Của Thế Thân

Chương 52



Minh Dao có chút hờn giận.

Đàn ông gì thế này, tại sao lúc thì thâm tình ghê gớm, lúc thì chơi mất trí nhớ giống như tâm thần phân liệt?

Một câu bận bịu công việc chạy trốn sạch sẽ, bỏ lại một mình mình, đối mặt với hàng đống câu hỏi linh tinh thượng vàng hạ cám.

Cũng may lần này mọi người không mắng chửi, đó là điều mà Minh Dao cảm thấy may mắn nhất.

Có thể vì Kỳ Tự không phải ngôi sao trong giới giải trí, cho nên mọi người cũng không có nhiều ác ý đối với chuyện “ven đường” bị phơi bày dưới ánh sáng này, hơn nữa mọi người còn bàn tán chuyện này nhiều hơn với tâm lý muốn ăn dưa giới nhà giàu nữa.

Cứ tưởng rằng ít nhất vẫn còn hai nữ nghệ sĩ cùng bị nghi ngờ, Minh Dao sẽ không đến mức phải chiến đấu một mình. Ai ngờ không bao lâu, chỉ ngày hôm sau, hai nữ minh tinh kia lần lượt lên tiếng tuyên bố giải thích, bác bỏ có liên quan đến chuyện này qua một bên.

Ba đối tượng bị nghi ngờ, trong nháy mắt chỉ còn một mình Minh Dao.

Nhỏ yếu đáng thương lại bất lực.

Ngày nào cư dân mạng cũng để lại lời nhắn trên Weibo của Minh Dao:

[Minh Dao là cô à là cô à? Càng nhìn dáng người này càng thấy giống cô, he he, thừa nhận tình yêu ngọt ngào không tốt sao?]

[Hãy nhìn vào mắt những đứa bé đang muốn ăn đường nè!]

[ Ôi, gần đây xem Lâm Vân Vân và Cố Viễn tức gần chết, cô có thể cho chúng tôi ăn chút đường ngoài phim không?]

Không chỉ như thế, trên các tài khoản chính thức của tập đoàn SG và khách sạn Châu Dật cũng có rất nhiều bình luận của người hâm mộ, mọi người đều sôi nổi gõ một câu bảo trì đội hình:

[Khuyên Kỳ Tổng đừng làm Cố Viễn]

Trên Weibo của hai bên đương sự chẳng những đủ các loại ăn dưa ngắm cảnh, mà nhóm Holmes hung hãn còn đào xuống 3 thước đất, càng đào càng khui ra những manh mối ác liệt hơn.

Làm lá gan nhỏ Minh Dao cứ run lên run lên.

[Tôi có một phỏng đoán to gan, lần đó Minh Dao và Sơ Nguyệt lên hot search đấu đá, không hiểu tại sao Kỳ Tự lại bị lộ ra có vợ sắp cưới đã quen nhau 2 năm, theo lý thuyết thì Thái tử ngành khách sạn và giới giải trí không dính líu gì với nhau, vậy tại sao hôm đó lại trùng hợp bị khui ra cùng 1 ngày? Mọi người không cảm thấy lạ sao?]

[đúng đúng đúng, quan trọng nhất là tấm hình bóng đen kia giống như đưa lên đại vậy, tới bây giờ vẫn chưa đoán được là ai, tôi nghi là dời sự chú ý cho bạn gái, he he]

[Xâu chuỗi lại như vậy hình như là thật đó, a a a ngọt quá ngọt quá]

[Không cần suy đoán như vậy, bữa đó có rất nhiều dưa mà, còn có Giang Mẫn Nguyệt tuyên bố tái xuất, cũng đâu thể nói Giang Mẫn Nguyệt biết Minh Dao và giúp cô ấy dời sự chú ý được? Tôi cảm thấy chỉ là trùng hợp mà thôi]

[Tôi có người bạn tiết lộ rằng trong buổi tiệc đóng máy <<When I Love You>>, Minh Dao cố ý ngồi lên đùi của Kỳ Tự, sẽ không phải là mập mờ từ lúc đó chứ?]

[Để tôi nói vài câu coi, <<When I Love You>> là do giải trí Á Thịnh đầu tư, ông chủ của Á Thịnh là Tưởng Vũ Hách, bạn thân nhất của Tưởng Vũ Hách ở trong giới là Kỳ Tự, cho nên Thái tử ngành khách sạn Kỳ Tự đi đến tiệc đóng máy của đoàn phim người ta làm gì? Chắc chắn là âm thầm đi nhìn bạn gái rồi ha ha ha]

[tôi điên rồi điên rồi, nhiều chi tiết nhỏ như vậy, nhưng mà có chắc không đó]

……….

Trong khoảng thời gian ngắn, Minh Dao trở thành người nổi tiếng ở đầu ngọn sóng, độ hot cũng đạt đến đỉnh cao, ratings của <<When I Love You>> cũng từng bước tăng mạnh.

Nhưng quan trọng nhất, vẫn là chất lượng bộ phim được bảo đảm, cả Minh Dao lẫn Kỷ Mộc Dương đều khắc hoạ được tan hợp vui buồn của cặp đôi ân oán Lâm Vân Vân và Cố Viễn một cách sâu sắc (1).

**(1): từ gốc: nhập mộc tam phân, hình dung sức bút viết mạnh mẽ, sau này dùng để tỉ dụ với kiến giải và nghị luận sâu sắc

__

Minh Dao ở nhà của Điền An Ni một tuần.

Lúc trước chưa tự mình trải qua, bây giờ cùng một mái nhà, Minh Dao cũng trải nghiệm được cảm giác bị bắt xem phim tình cảm mỗi ngày.

Tay của Điền An Ni bị gãy xương, bó thạch cao nên không thể tự mình nấu ăn. Thế là ngày nào Lâm Kế Huy cũng tới đây nấu ba bữa cơm cho chị ấy, có đôi khi sẽ giúp chị ấy xem sách vở gì đó, và đưa ra ý kiến.

Hai người giống như những người bạn đời đã sinh sống bên nhau nhiều năm vậy, có lẽ đã từng trải qua oanh oanh liệt liệt, bây giờ ở chung càng thêm ăn ý và nhẹ nhàng hơn, có đôi khi chỉ một ánh mắt cũng có thể hiểu được tâm ý của đối phương.

Minh Dao rất hâm mộ bọn họ.

Tốt hơn nhiều so với cái tên bạn trai biến mất một tuần kia, mỗi ngày chỉ dựa vào Wechat để báo cáo chuyện thường ngày.

Hôm nay, cuối cùng cuộc sống nhàm chán của Minh Dao cũng nghênh đón một chuyển biến tốt đẹp hơn.

Điền An Ni bất ngờ nói với cô rằng phải tới nơi khác để quay một quảng cáo.

“Lần này chính quyền thành phố H đã mời đạo diễn Lâm đề nghị hợp tác, họ định quay video quảng cáo cho một danh lam thắng cảnh 5A, chị để cử em đi. Đây là việc mang tính chất phúc lợi công cộng, tiền thì không nhiều, nhưng là cơ hội tốt để biểu hiện trước mặt đạo diễn Lâm”.

Thành phố H?

Minh Dao nghi hoặc nói: “Không phải là núi Thanh Vân chứ chị?”

Điền An Ni cũng ngạc nhiên: “Em biết chỗ đó?”

Hừm, đâu chỉ là biết.

Sau khi chuyện tình cảm bị lộ ra ánh sáng thì tên đàn ông chết tiệt kia trốn đến đó ngay, đến bây giờ vẫn chưa trở về đó.

Minh Dao nghĩ, có thể đây là gợi ý của ông trời, muốn cô cũng đi theo đến núi Thanh Vân một chuyến, nhìn xem rốt cuộc tên đàn ông khốn kia bận cái gì mà cả tuần vẫn chưa trở về.

Lâm Kế Huy đưa kịch bản gốc và ý tưởng buổi quay cho Minh Dao.

Kỳ lạ, rõ ràng là quay phim tuyên truyền cho núi Thanh Vân, sao lại có cảnh của khu resort trong đó?

Về vấn đề này, Lâm Kế Huy giải thích: “Khu resort cũng là một trong những điểm thương mại đặc sắc của núi Thanh Vân, quay cảnh trong đó là tất nhiên”.

“Vậy đến lúc đó chúng ta ở đâu?”

“Để xem phía chính quyền sẽ sắp xếp, nhưng có khả năng sẽ ở trong khách sạn của resort”.

Minh Dao nghĩ nghĩ, thấy cũng phải, đạo diễn Lâm Kế Huy nổi tiếng quốc tế là ai kia chứ, lên núi kia còn có thể ở chỗ khác sao.

Cho nên vì vậy, chẳng phải trăm phần trăm mình sẽ gặp được Kỳ Tự à?

He he, đột nhiên có chút phấn khích là sao đây?

Minh Dao suy nghĩ một lát, âm thầm kéo Điền An Ni sang một bên: “Chị, chuyện chúng ta đi quay ở núi Thanh Vân, chị đừng nói cho Kỳ Tự biết nha”.

Điền An Ni nhíu mày: “Tại sao?”

“Em…..em muốn cho anh ấy một sự ngạc nhiên”.

Tuy rằng tên đàn ông đáng ghét kia đã bận rộn một thời gian dài như vậy, Minh Dao có chút không vui, nhưng có lẽ mấy cặp đôi không bao giờ cảm thấy chán với loại trò chơi gây bất ngờ này.

Minh Dao vẫn muốn cho anh một sự ngạc nhiên.

Đền bù cho nỗi sợ hãi vừa hát vừa bước ra từ phòng tắm lần trước.

Điền An Ni cười cười, gật đầu: “Được rồi, người trẻ tuổi như cô cậu lắm chiêu thật”.

Minh Dao lập tức trở nên vui vẻ: “Khi nào thì chúng ta đi ạ?”

“Ngày mai”.

Thế là vào đêm tối, Minh Dao lén về nhà mình một chuyến, soạn cho mình một valy hành lý đầy ắp.

Còn Điền An Ni thì gửi một tin nhắn đến Wechat của Kỳ Tự.

[Xong rồi, ngày mai lên đường]

Đối phương nhắn lại: [được]

__

Ngày hôm sau, Minh Dao đi theo ekip quay phim, bước lên chuyến bay đến thành phố H.

Vai diễn Ngọc Phục Linh vẫn chưa có quyết định cuối cùng, nhưng trước mắt có thể hợp tác quay phim quảng cáo với Lâm Kế Huy thì cũng không tệ.

Lần quay này là hình thức hợp tác với chính phủ, không công bố ra bên ngoài, nên hầu như không ai biết động tĩnh gì của Minh Dao.

Khi trên mạng còn đang nhiệt tình tìm xem công chúa ven đường là ai, nhóm Minh Dao và Điền An Ni đã đến khu resort của núi Thanh Vân rồi.

Quả nhiên đúng như lời Điền An Ni nói, các cô sẽ ở tại khách sạn trong giai đoạn 1 của khu Resort.

Đây là nơi mà Minh Dao cực kì quen thuộc.

Đoàn làm phim được sắp xếp ở tầng 16, hầu như là bao hết cả tầng.

Thời điểm làm xong thủ tục nhận phòng đã là hai giờ chiều, tuy rằng cũng giống với lần trước, bôn ba một đường mệt đến kiệt sức, nhưng Minh Dao vẫn gấp không chờ nổi muốn gây ngạc nhiên cho Kỳ Tự.

Minh Dao còn nhớ rõ phòng đặc quyền dành riêng cho Kỳ Tự là phòng 3202, thế là khẽ lẻn lẻn lên lầu, đến trước cửa phòng Kỳ Tự, lấy gương trang điểm ra soi lại lần nữa, dặm một chút son môi, vuốt lại tóc, bảo đảm mình thật xinh đẹp, lúc này mới ấn chuông cửa.

Ai ngờ, một tiếng, hai tiếng, ba tiếng, không ai mở cửa.

Một nhân viên dọn phòng đi ngang qua, hỏi cô: “Cô tìm Kỳ tổng sao?”

Minh Dao “a” một tiếng, hỏi cậu ta: “Anh ấy không có ở đây sao?”

“Kỳ tổng không có ở đây, đang bận ở giai đoạn 2 bên kia”.

“……….”

Đi tay không một chuyến.

Không phải, Minh Dao cũng khá tò mò, anh ấy đường đường là Tổng giám đốc, sao lại giống như nhà thầu vậy, còn tự mình đi giám sát hử?

Minh Dao cúi đầu quay về phòng của mình.

Vẫn là không nhịn được, gửi tin nhắn cho Kỳ Tự.

Ấm a ấm ức: [anh đang làm gì?]

Kỳ Tự: [dự án chưa kết thúc, vẫn đang bận, sao vậy?]

Trước giờ hai người chưa từng xa nhau lâu như vậy, Minh Dao siêu nhớ anh.

Ấm ức thăng cấp: [dự án gì mà bận rộn tới vậy?]

Kỳ Tự: [ngoan, sẽ xong nhanh thôi]

[nhưng mà em nhớ anh, anh lại giống như không nhớ em một chút nào. Có phải anh ở trên núi kim ốc tàng kiều (1) không, có phải cất giấu một tiểu tiên nữ khác không, nếu đúng thì anh cứ nói, em tuyệt đối sẽ không bám dính anh TvT]

**(1): nghĩa là “nhà vàng cất người đẹp”, dùng để chỉ ngôi nhà đẹp, sang trọng, bên trong cất giấu giai nhân hoặc người tình.

Đại khái là Kỳ Tự cũng không nói nên lời sau khi đọc xong, trực tiếp gọi điện thoại đến.

“Anh giấu ai, giấu một mình em còn không kịp nữa”

Minh Dao lẩm bẩm: “Cái gì không kịp, em rất rảnh, anh tới giấu em đi, tới đi tới đi”.

Kỳ Tự: “…….”

Anh bất lực mỉm cười, an ủi cô: “Chờ anh thêm mấy ngày, sẽ xong nhanh thôi”.

Minh Dao im miệng.

Bạn trai đã nói như vậy, cô còn làm thế nào được.

Người đàn ông này là do mình chọn, còn là đứa con của trời (1), nên phải tôn trọng công việc của anh ấy thôi.

**(1): thiên chi kiêu tử

“Được rồi”.

Bỗng nhiên Minh Dao khựng lại, vốn định nói cho Kỳ Tự biết mình đã đến núi Thanh Vân, nhưng suy nghĩ vừa động thì buộc phải quên đi, mình còn ở đây quay chụp cả tuần mà, cũng không tin Kỳ Tự không quay lại.

Đến lúc đó lại làm cho anh ấy ngạc nhiên thì cũng không muộn.

Cúp điện thoại, Minh Dao có chút u sầu.

Hôm nay không có nhiệm vụ quay phim, trên núi lại lạnh, nhưng ánh mặt trời lại rất tốt, mấy hôm trước vừa có tuyết rơi, bây giờ giống như chốn thần tiên ấy, đẹp cực kỳ.

Minh Dao cầm máy ảnh, muốn ra ngoài chụp hình.

Trên núi Thanh Vân có vô số danh lam thắng cảnh tuyệt đẹp, vừa lúc có mấy du khách cũng xuống lầu, mọi người đứng chung thang máy, Minh Dao đội một chiếc mũ len cực to, còn đeo khẩu trang, lặng lẽ nép vào một góc không hé răng.

Sợ bị người khác nhận ra.

Nhìn qua có vẻ hai du khách này là cặp đôi, dáng vẻ cũng đang muốn ra ngoài chơi, đứng đó nói:

“Anh viết lịch trình đến Vách Núi Tình Nhân chưa?”

“Vách Núi Tình Nhân không đi được, bị chính phủ chia thành giai đoạn 2 của dự án cải biến khu resort rồi”.

“Ôi, tiếc quá”.

“……..”

Người nói vô tâm, người nghe hữu ý.

Minh Dao chớp chớp mắt.

Vách Núi Tình Nhân là cái gì? Là chỗ tình nhân cùng nhau nhảy xuống núi?

Đang nghĩ ngợi, thang máy đã đến tầng 1. Minh Dao và du khách trong thang máy một trước một sau rời đi. Không biết chuyện gì xảy ra, ngay lúc vừa ra khỏi thang máy, dường như nữ du khách đã nhận ra điều gì đó, bỗng nhiên quay đầu lại, đánh giá hai giây rồi kích động nói —

“Cô không phải là, là, là……tiểu sư muội Minh Dao?”

“Là cô à? A a a a a a tôi rất thích cô, mấy ngày nay tôi vẫn đang theo dõi bộ phim của cô đó!”

“Minh Dao Minh Dao, chụp hình với tôi đi”.

Minh Dao: “……….”

Fan đã nhiệt tình như vậy, nếu từ chối thì giống như không cho người ta mặt mũi.

Thế là Minh Dao chỉ có thể tháo khẩu trang và chụp ảnh với fan.

Đối phương cảm thấy hài lòng rồi rời đi, nhưng Minh Dao lại có chút hối hận, chỉ có thể hy vọng ở trong lòng rằng fan này không phải kiểu miệng rộng, tốt nhất đừng nói ra chuyện đã gặp mình ở đây.

Đi về phía trước vài bước, nhìn thấy trước bãi cỏ có vài nhân viên đang quét tuyết, Minh Dao đang định đi qua hỏi họ Vách Núi Tình Nhân là gì, cô còn chưa kịp nói thì đã nghe thấy hai người nhân viên nhắc đến tên của Kỳ Tự.

“Lần này Kỳ tổng lại đây mà không ở khách sạn, nghe nói đã dựng một ngôi nhà giản dị bên phía giai đoạn hai kia rồi cứ sống ở đó”.

“Chắc không phải nhà bọn họ xảy ra chuyện gì chứ, đột nhiên liều mạng như vậy”.

“Tôi nghe nói khách sạn nhỏ trên sườn núi kia không chịu phá đi, chẳng những không phá, bây giờ còn muốn trình báo cái gì di sản văn hoá phi vật thể, muốn đấu võ đài với khu resort chúng ta đó”.

“Hả? Hèn chi, lần này Kỳ tổng gặp vấn đề khó khăn rồi”.

“……..”

Tiếng thảo luận yếu dần, hai nhân viên mang công cụ đi xa.

Còn Minh Dao thì đứng sững sờ tại chỗ thật lâu không nhúc nhích.

Thì ra là thế……

Khó trách ngày đó Kỳ Tự đi rất vội, hơn nữa một khi bận bịu lại là nhiều ngày như vậy, vừa rồi bọn họ còn nói Kỳ Tự bận đến nỗi không trở về khách sạn ngủ.

Nhất định là giai đoạn 2 gặp vấn đề lớn, chẳng những vậy khách sạn nhỏ kia còn muốn xin di sản để chống lại anh.

Rốt cuộc mấy ngày nay nhóc đáng thương của cô đã trải qua chuyện gì vậy, vậy mà không nói cho cô biết chút nào.

Minh Dao đau lòng ngay tức khắc.

Cô không có hứng để chụp ảnh nữa, tâm trạng phức tạp trở về phòng, đi tới đi lui trong phòng. Vừa nghĩ đến Kỳ Tự đang ở thời điểm khó khăn như vậy, mà mình còn trách anh không ở bên mình, còn trách anh không đi giải quyết những tin nhảm trên mạng.

Cô đúng là một người bạn gái không hiểu chuyện mà.

Minh Dao ngay lập tức quyết định phải làm gì đó cho Kỳ Tự.

Cô gửi tin nhắn cho Kỳ Tự, nói thẳng với anh — [em đang ở núi Thanh Vân]

Nhìn qua có vẻ Kỳ Tự thật ngạc nhiên, [em tới làm gì?]

[đạo diễn Lâm nhận lời mời của chính quyền thành phố H và văn phòng quản lý du lịch núi Thanh Vân, để quay một bộ phim quảng bá cho núi Thanh Vân, họ đề cử em, nên là em đến rồi đây, còn muốn cho anh một sự ngạc nhiên đó, ai ngờ anh lại không có ở đây]

Không đợi Kỳ Tự trả lời, Minh Dao nhắn tiếp: [anh đang ở đâu? Em qua đó tìm anh được không?]

Kỳ Tự: [đừng, anh bên này……không tiện lắm]

Nhìn xem, thật là một người đàn ông tốt mà, không muốn cô qua nhìn thấy dáng vẻ vất vả của anh phải không?

Minh Dao càng đau lòng hơn.

Nhưng đôi lứa yêu nhau sao chỉ có thể đồng cam mà không cộng khổ chứ?

Minh Dao cần phải đi thăm nơi làm việc của Kỳ Tự.

[nếu anh không nói cho em biết, em sẽ nhờ người ở khách sạn dẫn em đi]

Kỳ Tự: “……..”

Thật sự không có cách nào.

Anh nói gì đó với Hà Chánh ở bên cạnh: “Cậu ở lại coi giúp tôi, cô ấy muốn qua đây, tôi chỉ có thể trở về một chuyến”.

Hà Chánh nghe xong cũng lặng lẽ cười: “Hiểu rồi ạ, tôi nhất định sẽ trông coi cẩn thận”.

Xử lý xong chuyện ở trong tay, Kỳ Tự vội vàng nhắn tin cho Minh Dao, kêu cô làm cho anh một vài bánh ngọt nhỏ trước khi đến.

Sau đó thừa dịp khoảng thời gian ít ỏi này, vội vã chạy về khách sạn.

1603, phòng của Minh Dao.

Kỳ Tự gõ cửa hai lần nhưng không ai trả lời, đành phải kêu nhân viên hỗ trợ mở cửa.

Quả nhiên, cô gái này đang đeo tai nghe, nhảy múa ở trước lò nướng.

Trong miệng còn hát tiếng Hàn kì kì quái quái không đúng tiêu chuẩn.

Xem như Kỳ Tự đã hiểu, chỉ cần không có ai, Minh Dao chính là cái máy hài hước biết chuyển động.

Anh mím môi không phát ra tiếng, lặng lẽ bước lên phía trước, ôm lấy eo Minh Dao từ phía sau.

Minh Dao giật nẩy mình, xoay người lại thì thấy Kỳ Tự, vui mừng ngay tức khắc, ôm chầm lấy anh: “Sao anh lại quay về?”

Kỳ Tự vùi đầu vào cổ cô hôn hai cái: “Nhớ em”.

Minh Dao rụt cổ cười, xoay người đẩy anh: “Đáng ghét, tránh ra”.

Nói thì nói như vậy, nhưng Minh Dao không có vẻ gì là muốn tách Kỳ Tự ra dù chỉ một chút.

Quay người lại, quàng hai tay lên cổ của người đàn ông, không nói hai lời liền nhảy lên, đu trên người anh: “Có nhớ em không?”

“Không phải vừa nói rồi sao?”

“Có hả? Em không nghe thấy”. Minh Dao làm nũng, “Anh nói lại lần nữa đi”

Kỳ Tự cười, cọ cọ mũi cô: “Nhớ em, ngày nào cũng nhớ, ngủ dậy cũng nhớ, đi ngủ cũng nhớ, nằm mơ cũng nhớ”.

Minh Dao mừng rỡ, ôm lấy gương mặt người đàn ông rồi hôn lên hai cái: “Em cũng vậy”.

Hai người lời ngon tiếng ngọt một hồi lâu, Minh Dao lấy bánh ngọt vừa nướng xong ra, đưa cho Kỳ Tự như một người vợ hiền, còn chủ động đút cho anh.

“Há miệng, ngoan ngoan”.

Không hiểu sao Kỳ Tự cảm thấy, lần này lại đây Minh Dao có chút ân cần quá mức.

Theo lý thuyết, mình không trở về ở bên cô ấy lâu như vậy, hẳn là cô ấy phải có hơi giận dỗi chứ, sao bây giờ lại hoàn toàn như không có gì, còn an ủi săn sóc các kiểu.

Đột nhiên Kỳ Tự có chút không quen.

“Có phải em lại có chuyện gì yêu cầu anh không?”

Minh Dao khựng lại, bỗng nhiên chống nạnh: “Kỳ Tự, có phải ở trong mắt anh, cứ mỗi lần em đối xử tốt với anh là sẽ có yêu cầu gì không hả? Bộ em không thể là một người bạn gái dịu dàng biết săn sóc, có thể giúp anh ở thời điểm anh gặp khó khăn sao?”

Một chuỗi dài lời nói này làm Kỳ Tự nghe đến sửng sốt.

Ngập ngừng một chút, bất đắc dĩ cười: “Anh gặp khó khăn gì?”

“Anh đừng gạt em, có phải giai đoạn hai khu resort của anh gặp sự cố hay không? Khách sạn nhỏ kia muốn khiêu chiến với anh, chẳng phải hơn một tuần nay anh bận đến sứt đầu mẻ trán là vì chuyện này à?”

“……….”

Kỳ Tự im lặng vài giây, xoay qua chỗ khác nhịn cười.

Nhưng Minh Dao lại cho rằng câu chuyện buồn khiến anh thương tâm, tiến lên ôm lấy anh: “Shương shương, đừng buồn, đừng sợ, có em đây”.

Kỳ Tự: “Em?”

Minh Dao bình tĩnh lại, nhìn nhìn xung quanh, xác định không có ai, mới thần bí nói: “Em có chuyện chưa nói với anh, nhà cũ của em giải toả, ít nhất cũng có 7-8 ngàn vạn, nếu anh thiếu tiền xoay vòng thì em sẽ đưa cho anh”.

Kỳ Tự: “……..?”

“Thiệt đó, anh tin em đi. Nếu không đủ, thì em sẽ đưa tất cả cát sê đóng phim cho anh, nhưng mà sẽ thiếu một chút”.

“Anh tin”, Kỳ Tự nhẹ nhàng xoa xoa đầu Minh Dao, lặp lại một lần nữa, “Anh tin em”.

Sự thật đã chứng minh rằng, anh dốc hết lòng hết sức để yêu cô gái này, là rất đáng giá.

“Cho nên……”, Minh Dao thật cẩn thận nói, “Bây giờ em cũng là một tiểu phú bà, hôm nay bao anh một đêm 10 vạn tệ, đừng đi, ở lại với em được không?”

Kỳ Tự bật cười nói không nên lời, nắm lấy tay cô: “Dọn đồ đi, qua phòng anh ở”.

Minh Dao vui mừng khôn xiết: “Dạ”.

Cô vừa đi vừa nhét cục sạc vào lại vali mà mình vừa mới lấy ra trước đó, vừa kéo vali cười tủm tỉm vừa nắm lấy tay Kỳ Tự: “Đi thôi!”

Hai người mới đi được vài bước, có lẽ là do khoá của vali đóng chưa kỹ, bỗng nhiên vali của Minh Dao bung ra.

“Cộp” một tiếng, đồ vật bên trong rơi đầy đất.

Kỳ Tự xoay người, đang muốn giúp cô thu dọn, nhưng sau khi nhìn thấy mấy món đồ trên mặt đất, thì động tác bỗng nhiên sững sờ tại chỗ.

Trên thảm, một đống bra đủ loại kiểu dáng, đủ mọi màu sắc nằm rải rác.

Loáng thoáng, hình như có cái còn có thêm đôi cánh.

Giống như dẫn lửa kích tình.

Minh Dao đỏ mặt, nhanh chóng nhặt lên nhét vào vali: “Không phải, anh nghe em nói —“

“Đúng là mấy ngày nay thật sự anh rất vất vả”, Kỳ Tự chậm rãi nói, “Nhưng anh tin em là một người bạn gái dịu dàng biết săn sóc”.

Minh Dao: “?”

Trong lúc nhất thời, Minh Dao chưa thể phản ứng lại hàm ý trong lời nói này của Kỳ Tự, tận cho đến khi người đàn ông mở miệng một lần nữa —

“Đêm nay đổi hết cho anh xem”.

Tác giả có lời muốn nói: không nghĩ được cô là như vậy đó Tiểu Minh