Thế Thân Phải Có Dáng Vẻ Của Thế Thân

Chương 53



Minh Dao len lén mang theo mười mấy hai mươi bộ đồ lót, vốn định cho Kỳ Tự một bất ngờ, nhưng ai biết được bất ngờ còn chưa kịp thực hiện thì đã bị bại lộ.

Cô lúng túng nhét đồ lót vào vali, thật vất vả mới khoá lại được, gương mặt đỏ bừng, lúc đứng lên còn giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, “Đi thôi”.

Kỳ Tự cũng không chọc phá thể diện của tiểu tiên nữ nữa, cười cười đi theo phía sau cô, mới vừa đi hai bước lại vấp phải cái gì đó ở dưới chân.

Cúi đầu nhìn, là một quyển vở có bìa màu hồng nhạt.

Bìa vở được làm bằng da, không khác gì một quyển sổ tay bình thường, còn có một cái nút bấm.

Chỉ là không biết có phải quyển vở bị hỏng hay không vì nó đang mở ra. Kỳ Tự tiện tay nhặt lên, đang muốn đưa cho Minh Dao, bỗng nhiên nhìn thấy một câu trên một trang giấy —

[tên đàn ông khốn kia anh chọc đến em đó có biết không!]

……….?

Phong cách quen thuộc đến khó hiểu.

Kỳ Tự nhanh chóng lật ra trang tiêu đề, quả nhiên, trên đó viết một hàng chữ — <<Nhật ký quan sát của bà Kỳ>>

Kỳ Tự:……

Lại quan sát?

Minh Dao không thấy Kỳ Tự đi theo, đứng ở lối đi nhỏ kêu lên: “Anh làm gì đó?”

Kỳ Tự lẳng lặng giấu quyển vở ra phía sau: “Đến ngay”.

Hai người trở lại 3202.

Ở trên núi trời rất mau tối, mới 6 giờ mà sắc trời đã hoàn toàn tối đen.

Minh Dao vừa trải qua thời khắc xấu hổ nhất, bây giờ trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, lại lâu rồi không gặp, cô cũng không thèm đếm xỉa gì, lười phải giả vờ diễn tiểu tiên nữ ngây thơ, thoải mái hào phóng chớp mắt với Kỳ Tự: “Em đi tắm”.

Kỳ Tự: “Sau đó?”

Không biết Minh Dao biến đâu ra một chiếc bra màu đen, vòng quanh cổ của Kỳ Tự, hàm ý sâu xa: “Anh nói xem?”

Kỳ Tự: “…….”

Hình ảnh này có chút là thật.

Kỳ Tự nới lỏng cà vạt, đột nhiên cảm thấy hơi khát.

Anh đi rót cho mình một ly nước, lúc uống nước chợt nhớ đến quyển vở mà mình nhặt được.

Nhật ký quan sát của bà Kỳ?

Cô gái này mắc chứng bệnh cuồng nhật ký sao? Sao chuyện gì cũng phải viết nhật ký vậy?

Còn nữa, tại sao mình lại biến thành tên đàn ông khốn?

Tranh thủ Minh Dao đi tắm, Kỳ Tự mở quyển vở ra.

Tuỳ tiện lật vài trang, khoé môi cũng ngăn không được ý cười, càng về sau nụ cười càng sâu hơn.

Không bao lâu, tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại.

Kỳ Tự nhanh chóng cất quyển vở vào ngăn kéo, sau đó giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, ngồi ở trên giường chờ Minh Dao.

Anh cho rằng mình sẽ chờ được hình ảnh Minh dao quấn khăn tắm bước ra, không ngờ im lặng 2 phút, bỗng nhiên trong phòng vang lên tiếng nhạc.

Là một đoạn nhạc cực kì mờ ám gợi cảm.

Kỳ Tự: “………?”

Khó trách vừa rồi Minh Dao lén lút mang điện thoại vào theo, thật sự xem nơi này như sân khấu rồi.

Kỳ Tự lập tức nhớ đến màn biểu diễn bước ra từ phòng tắm lần trước của cô, bất giác buồn cười.

Anh không để ý, nâng chiếc ly trong tay lên muốn uống, mới vừa ngẩng đầu chạm vào mép ly thì Minh Dao bước ra.

Động tác của Kỳ Tự cũng dừng lại trong nháy mắt.

Vậy mà Minh Dao thật sự mặc bra?

Bộ này tương đối đáng yêu, đường viền hoa màu hồng nhạt, nhìn qua có cảm giác loli **.

Im lặng ba giây, Kỳ Tự sặc một cái.

Lúc bắt đầu Minh Dao còn có chút ngượng ngùng, nhưng rốt cuộc cũng là diễn viên, đi được vài bước thì có cảm giác ngay.

Cô học theo từ những người mẫu, đi đến trước mặt Kỳ Tự làm động tác trái tim, lại tặng một nụ hôn gió, cuối cùng dạo qua một vòng, lại trở vào phòng tắm.

Hầu kết của Kỳ Tự lăn lên trượt xuống mất kiểm soát, còn chưa hoàn hồn, bộ thứ hai lại bất ngờ đến không kịp phòng ngừa.

Lần này là áo lót nửa hình cầu 1/2 cúp ngực, màu đen đơn giản, phối hợp với làn da trắng sáng của Minh Dao, gợi cảm đến nỗi khiến người ta phải chảy máu mũi.

Kỳ Tự: “……..”

Bộ thứ 3 có thiết kế bó sát người, không chỉ có khuôn ngực đẹp, còn phác hoạ ra vòng eo nhỏ nhỏ thon thon một tay là có thể ôm hết.

Bộ thứ 4, bộ thứ 5…..

Cho đến khi bộ thứ 7 ra tới, ý chí của Kỳ Tự đã hoàn toàn sụp đổ. Anh lập tức kéo Minh Dao ngồi vào lòng.

Bộ lần này cô mặc, là kiểu nửa ren nửa trong suốt, có khoá ở phía trước, phong cảnh tuyết trắng như ẩn như hiện, chực chờ rơi ra.

Thấy dáng vẻ kìm nén hết mức của Kỳ Tự, Minh Dao cố ý vòng tay qua cổ anh, thì thào vào tai anh: “Thế nào, ông chủ có hài lòng không?”

Kỳ Tự chịu đựng đến da đầu tê dại, nhanh chóng đẩy cô lên giường đè lại.

Hàm răng cởi bỏ nút thắt ren phía trước của cô, khoảnh khắc buông lỏng, sự mềm mại tranh nhau trào ra.

Kỳ Tự trực tiếp hôn xuống.

Minh Dao bị kích thích đến rụt người về phía sau, cười khanh khách: “Ơ, bổn tiểu thư chỉ diễn show không bán thân”.

Kỳ Tự kéo cô lại, giọng nói trầm khàn: “Không phải bao anh một đêm sao? Anh bán”.

Minh Dao: “……..”

Cứu mạng, bạn trai phóng túng quá đi!

Đây là một đêm điên cuồng với các mẫu nội y khiến hai người trầm mê cực hạn, sau đó lại thử thêm vô số mẫu, nhưng mẫu mà Kỳ Tự thích nhất vẫn là mẫu có nút thắt phía trước đã phá tan lí trí của anh chỉ bằng một cái liếc mắt.

Điều này trực tiếp dẫn đến kết quả là, trước ngực Minh Dao chi chít những dấu vết hằn sâu.

Điên cuồng qua đi, hai người nằm ôm nhau, Minh Dao lại không muốn đi ngủ.

Bởi vì cô biết, một khi ngủ rồi, thì sau khi tỉnh dậy chỉ còn một mình cô trên giường.

Cô ghét cảm giác này.

Thế là dùng sức ôm Kỳ Tự nói chuyện phiếm —

“Hôm nay lúc xuống lầu em nghe có du khách nói về Vách Núi Tình Nhân, chỗ đó là ở đâu? Có gì vui không?”

Kỳ Tự hững hờ mà phổ cập kiến thức: “Một địa điểm nổi tiếng trên mạng, cặp đôi thích tới đó để check-in”.

“Vì sao cặp đôi lại thích? Có sự tích gì à?”

Không lay chuyển được lòng hiếu học mãnh liệt của Minh Dao, Kỳ Tự đành phải nói cho cô nghe những truyền thuyết và huyền thoại mà anh biết.

“Cho nên các cặp đôi đến đó, là để khắc tên của mình và người mình yêu lên ổ khoá, sau đó khoá lại trên cây ở Vách Núi Tình Nhân, nguyện cầu thiên trường địa cửu”.

“Lãng mạn như vậy?”, Minh Dao chậm rãi suy tư gì đó.

Kỳ Tự cười cô: “Thế nào? Em muốn đi?”

Minh Dao im miệng, vẻ mặt thờ ơ: “Em không thèm tin mấy chuyện này đâu”.

Tuy nói như vậy, nhưng sau khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, Minh Dao vẫn len lén hỏi thăm nhân viên phục vụ có thể mua khoá tình yêu ở đâu.

Nhưng mà nhân viên phục vụ nói với cô, Vách Núi Tình Nhân đã tạm dừng phục vụ cho bên ngoài, vẫn chưa biết kế hoạch tiếp theo, cho nên bây giờ khách sạn cũng không kinh doanh dịch vụ tặng khoá tình yêu.

…….Giận ghê.

Vẫn chưa kịp đi khoá mình và Kỳ Tự mà.

Xời, khoá cái gì mà khoá, tỉnh dậy một cái lại không thấy tên đàn ông đáng ghét đâu.

Giống như một tên đàn ông xấu xa qua cầu rút ván vậy.

Nghĩ như vậy khiến Minh Dao cảm thấy được an ủi nhiều hơn, vẫn đàng hoàng đi quay phim quảng cáo tương đối quan trọng kia.

Vì núi Thanh Vân có lịch sử hàng trăm năm, còn có rất nhiều truyền thuyết huyền thoại, cho nên nhân vật mà Lâm Kế Huy thiết kế cho Minh Dao trong phim quảng cáo lần này, là một cô gái người bản địa của núi Thanh Vân, sinh ra ở đây, và lớn lên ở đây.

Cô có thể mặc Hán phục cổ, ngồi xiên cá ở dòng suối nhỏ, ngủ ở trên võng trong rừng núi, chèo xuồng trên mặt hồ trong vắt và phơi mình dưới nắng, giống một tiểu sư muội vô ưu vô lo chốn võ lâm, hưởng lạc nhân gian, tự do tự tại.

Cô còn có thể diện những bộ quần áo hiện đại thời thượng, ngồi cáp treo ngắm toàn cảnh núi non, hưởng thụ những món ăn ngon của bậc thầy Michelin trong resort, tận hưởng phong cách phục vụ của quản gia cao cấp nhất.

Đây là thiên đường nhân gian, cũng là hoàn cảnh lý tưởng.

Ngày đâu tiên, Lâm Kế Huy tìm kiếm và nghiên cứu địa hình để chọn vị trí, qua hôm sau chính thức bắt đầu quay cảnh hiện đại.

Cảnh hiện đại được quay riêng giai đoạn 1 và 2 của khu resort, loại quảng cáo này thì đơn giản hơn so với phim truyền hình, hơn nữa Minh Dao rất có trạng thái, cho nên quay cũng rất nhẹ nhàng.

Ngày thứ 3 thì quay cảnh cổ trang, vừa vặn trong núi có tuyết rơi, cảnh tuyết trắng xoá đặc biệt xinh đẹp.

Lần này Minh Dao mặc một bộ váy đỏ giang hồ thoải mái, đẹp trai lại thanh lịch, mái tóc dài được búi lên gọn gàng, tay cầm một bầu rượu tuỳ ý lưu lạc nơi núi rừng, tiêu dao vui vẻ.

Đặc biệt là cảnh Minh Dao lười biếng nằm bắt chéo chân ở trên cây và uống rượu bằng một tay, ngay cả Lâm Kế Huy ở phía sau máy quay cũng hiếm khi tỏ vẻ khẳng định như thế.

Cổ trang không thể so với hiện đại, treo trên dây thép cả buổi sáng khiến cả người Minh Dao đều choáng váng.

Nhưng nỗ lực luôn được đền đáp.

Thời điểm nghỉ ngơi vào giữa trưa, mọi người đang ngồi cùng nhau nói chuyện phiếm, Minh Dao khen phong cảnh ở núi Thanh Vân không dứt lời:

“Nơi này quá đẹp, nếu tôi cũng có một căn nhà ở đây để dưỡng lão thì tuyệt vời”.

Một trợ lý nào đó ở bên cạnh không biết rõ tình hình nói: “Tôi điều tra rồi, giá khởi điểm của biệt thự ở giai đoạn hai là 18 vạn một mét vuông, đem tôi đi bán cũng không đủ mua nhà vệ sinh nữa”.

Đắt như vậy.

Minh Dao suy tính ở trong lòng, dựa theo một căn biệt thự 500 m2 mà tính thì……

Sau khi tính ra một cái giá, Minh Dao im lặng ngậm miệng lại.

Khoản giải toả ít ỏi của cô không đủ để phung phí.

Mọi người đang tán gẫu, đột nhiên Lâm Kế Huy đi tới, nhẹ nhàng bâng quơ nói giống như mua một cọng hành:

“Minh Dao, Ngọc Phục Linh quyết định là cô rồi, đợi quay ở đây xong rồi thì cô đi tìm Trần Chỉ học võ đi, nhất định phải đạt tới yêu cầu của tôi”.

“………..?”, lúc ấy trong miệng Minh Dao còn đang gặm một quả chuối, vừa nghe xong chợt có chút ngốc, “Tôi?”

“Không sai, cô đó”.

Thật ra ấn tượng của Lâm Kế Huy đối với Minh Dao trong ngày casting không tệ, vẫn luôn cân nhắc trong danh sách ứng cử viên.

Cho đến hôm nay, nhìn thấy dáng vẻ tuỳ ý mang theo sự ấm áp dễ chịu khi cô phiêu du khắp núi rừng, càng thêm xác định cô chính là Ngọc Phục Linh mà mình muốn.

Lâm Kế Huy ra quyết định ngay tại chỗ khiến Điền An Ni có chút không thể tin được, “Không phải do anh nể mặt em chứ?”

Lâm Kế Huy liếc chị ấy: “Mặt mũi của em chưa đủ lớn vậy đâu”.

Điền An Ni: “……….”

Có câu nói này của Lâm Kế Huy thì Minh Dao yên tâm rồi.

Còn chưa kịp nuốt miếng chuối vào bụng, cô vui mừng đến nói năng lộn xộn: “Cảm ơn đạo diễn Lâm. Tôi nhất định sẽ cố gắng”.

Lâm Kế Huy khẽ cười: “Làm việc chăm chỉ”.

Đây là lần đầu tiên Minh Dao nhìn thấy Lâm Kế Huy cười, lập tức gập người cúi chào: “Dạ”.

“Đương nhiên”, Lâm Kế Huy dừng một chút lại nói, “Điều quan trọng nhất trước mắt đối với cô mà nói chính là quay cảnh buổi chiều này cho thật tốt — là cảnh rất quan trọng”.

Minh Dao hoàn toàn đắm chìm trong niềm vui sướng khi nhận được vai diễn Ngọc Phục Linh, căn bản không hề nghe ra giọng điệu nhấn mạnh khi Lâm Kế Huy nói mấy chữ cuối cùng kia.

“Nhất định nhất định! A a a thành phố H chính là cha mẹ tái sinh của tôi, nếu không phải họ mời đạo diễn Lâm anh tới quay quảng cáo, tôi cũng sẽ không có cơ hội thể hiện mình. Tôi không cần thù lao đóng phim của họ đâu ha ha ha ha ha”.

Minh Dao kích động đến nỗi nhảy mấy vòng tại chỗ, “Tôi yêu thành phố H”.

Điền An Ni lặng lẽ mím môi: “Chậc cảm ơn sai người rồi”.

“Sao ạ?”, Minh Dao dừng lại.

Điền An Ni vội lắc đầu: “Không có gì, mau đi ăn đi, chiều nay còn phải quay nữa”.

“Dạ”.

Sau khi ăn trưa, mọi người được nghỉ ngơi, rồi lại tiếp tục quay.

Buổi chiều vẫn là cảnh quay phong cách cổ trang.

Mọi người đi bộ đến địa điểm quay trước, sau đó bắt đầu trang điểm.

Lúc đang ngồi tạo hình thì Minh Dao tò mò hỏi Điền An Ni: “Sao đạo diễn Lâm và nhiếp ảnh không qua đây vậy chị?”

Điền An Ni: “Đợi lát nữa bọn họ đến ngay, em trang điểm trước đi”.

Phong cách hoàn toàn trái ngược với tiểu hiệp nữ giang hồ lúc sáng, trang phục buổi chiều của Minh Dao là một bộ váy Hán phục, màu sắc thanh lịch xinh đẹp. Thời tiết se lạnh, nên ngoài bộ Hán phục còn có một chiếc áo choàng tinh xảo và tao nhã, cổ áo choàng là một vòng tròn lông tơ ấm áp và dày nặng.

Chuyên viên trang điểm đã áp dụng phong cách trang điểm rất cổ điển cho Minh Dao, một đoá hoa đào chu sa được điểm xuyến ở giữa chân mày, tóc dài buôn xoã nhẹ nhàng, cài thêm một cây trâm tua rua hình bướm tinh xảo.

Nhẹ nhàng như tiên, tao nhã thoát tục.

“Đẹp quá”, Điền An Ni không nhịn được khen.

Minh Dao cũng cảm thấy tạo hình này rất độc đáo, khá phù hợp với nickname “Tiểu tiên nữ Dao Trì” mình tự xưng hằng ngày.

Tạo hình tiểu tiên nữ này làm suốt một tiếng rưỡi, Minh Dao đang muốn hỏi sao nhóm người Lâm Kế Huy vẫn chưa đến, thì điện thoại của Điền An Ni vang lên.

Chị ấy bắt máy, nói vài câu, sau đó vội vàng nói với Minh Dao: “Dao Dao em ở đây chờ chị một chút, trên đường đến đây máy móc của đạo diễn Lâm gặp trục trặc, chị với Tiểu Ngô đi xem sao”.

Minh Dao lập tức hỏi: “Có cần em cũng đi hỗ trợ không?”

“Không không không, tạo hình của em mới làm xong, đừng đi lung tung”.

Điền An Ni nói xong thì rời đi ngay với chuyên viên trang điểm.

Một mình Minh Dao đứng ngây ngốc nhàm chán tại chỗ một hồi, thì nhìn thấy ở phía trước có một cây đại thụ che trời đang đứng ngạo nghễ trên đỉnh núi, cô bước qua với ý định chắn gió.

Không đi thì không chú ý, đến gần Minh Dao mới phát hiện, trên chiếc cây này có rất nhiều ổ khoá tình yêu với đủ mọi kiểu dáng.

!!!

Chẳng lẽ đây là Vách Núi Tình Nhân trong truyền thuyết?

Minh Dao đột nhiên có chút hưng phấn, vén góc váy lên đi vòng quanh cây đại thụ, vừa đi vừa nhìn tên của những đôi tình nhân cùng những dải ruy băng đỏ thắm chứa những điều ước của họ, có cái thì hy vọng đầu bạc răng long, cái thì một đời một kiếp, thật dài thật lâu.

Càng xem Minh Dao càng phấn khích, cảm giác nhập tâm quá mạnh, cô cảm thấy như mình và Kỳ Tự cũng sắp bách niên hảo hợp.

Chỉ thiếu một ổ khoá!

Trời ơi, cô chỉ thiếu một ổ khoá mà thôi!

Minh Dao vò đầu bứt tai, quyết định cho dù thế nào thì hôm nay cũng phải để lại tên của mình và Kỳ Tự ở đây.

Nhớ tới túi trong của áo choàng có son môi và khăn giấy, cô chợt nảy ra một ý tưởng.

Lấy khăn giấy ra, vặn son môi ra, viết xuống 4 chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, [Kỳ Tự Minh Dao 1314].

Vốn dĩ ban đầu cô muốn chôn khăn giấy tình yêu này ở dưới gốc cây, nhưng viết xong Minh Dao lại cảm thấy —

Nhìn xem, sao lại đáng sợ thế này, giống thư máu ghê, kì quá.

Bỗng nhiên lúc này, một giọng nói trầm thấp truyền đến bên tai — “Làm gì đó?”

Minh Dao ngồi xổm đang suy nghĩ sâu xa bỗng giật nảy mình, suýt chút nữa là cái mông cũng phịch xuống nền tuyết, may là người đàn ông đã kéo tay cô lại.

Là Kỳ Tự.

“……..?”, Minh Dao ngơ ngẩn, không thể tin được mà mở to mắt, “Sao anh lại tới đây?”

Kỳ Tự trả lời rất tự nhiên: “Tới thăm chỗ làm việc của em, sao chỉ còn có mình em?”

Dường như Minh Dao bừng tỉnh lại, âm thầm chôn lấp “Thư máu” kia rồi vờ như không có việc gì, nói: “Máy móc của đạo diễn Lâm gặp chút trục trặc lúc đang trên đường tới đây, họ đến ngay đó”.

“Vậy à?”, Kỳ Tự cụp mắt, nhìn thấy đống tuyết vô tình nhô cao kia, cười cười, rút khăn giấy bên trong ra dễ như trở bàn tay.

Minh Dao: “…….”

Kỳ Tự cầm “Thư máu” cười như không cười, “Không phải không có hứng thú tới khoá sao?”

“Thì em có nói mình có hứng thú đâu?”, Minh Dao quật cường lấy lại thể diện, “Tới cũng tới rồi, tại em chờ họ chán quá thôi”.

“Cũng phải”, Kỳ Tự cười cười, lấy một ổ khoá tinh xảo từ trong túi ra, “Nếu tới cũng tới rồi, có muốn nhân tiện khoá chung một cái với anh không?”

Hai mắt Minh Dao sáng lên, rõ ràng trong lòng đã mừng thầm đến không chịu được, nhưng trên mặt vẫn ra vẻ dửng dưng: “Cũng được thôi, cho anh một chút mặt mũi vậy”.

Vừa dứt lời, cô liền uyển chuyển đoạt lấy ổ khoá.

Cầm ở trên tay rồi, Minh Dao mới phát hiện dưới đáy khoá đã được khắc tên của mình và Kỳ Tự.

Vừa nhìn là biết đã sớm được chuẩn bị từ trước rồi.

Minh Dao không che giấu được nội tâm ngọt ngào, kiêu kì một câu: “Hừ, anh đã sớm muốn khoá chung với em chứ gì”.

Kỳ Tự chiều theo ý cô gật đầu: “Phải, muốn khoá cùng em”.

Minh Dao cũng không giả vờ, phấn khích đi tìm vị trí tốt nhất: “Chúng ta mau nhanh lên, nếu không lát nữa chị An Ni bọn họ quay lại mà nhìn thấy thì ngượng lắm”.

Chẳng bao lâu, Minh Dao tìm được một chỗ trống ở giữa thân cây đại thụ.

Mười ngón tay đan chặt vào nhau, hai người móc khoá vào dây xích, ngay thời khắc chuẩn bị ấn khoá xuống, bỗng nhiên Minh Dao dừng lại.

“Khoan đã”.

Cô nhắm mắt, thì thầm mấy câu, hình như là đang ước một điều ước.

Kỳ Tự hỏi cô: “Ước gì vậy?”

Minh Dao cười thần thần bí bí: “Không nói cho anh biết”.

Ở thời điểm như vậy cô còn có thể ước cái gì chứ.

Đương nhiên là ước —

Có thể thành đôi với Kỳ Tự, một đời một kiếp, vĩnh viễn không xa rời.

Hai người cùng nhau ấn xuống ổ khoá tình yêu thuộc về nhau, khoá chặt kỳ vọng của họ ở nơi đây.

Hoàn thành tâm nguyện, Minh Dao hài lòng đứng lên, rồi nhìn về phía sau.

“Sao đạo diễn Lâm và chị An Ni vẫn chưa đến vậy nhỉ, có thể xảy ra chuyện gì không?”

Kỳ Tự: “Lúc anh đến đây có nhìn thấy bọn họ đang chỉnh sửa thiết bị trong một phòng nghỉ ở đằng kia”.

“Vậy à?”, Minh Dao tin tưởng không nghi ngờ, “Em cũng qua xem coi có giúp được gì không”.

Minh Dao đi theo Kỳ Tự rời khỏi Vách Núi Tình Nhân, hướng về một cung đường hoàn toàn không quen biết.

Cô hoàn toàn yên tâm với anh, chẳng những không nghi ngờ, thậm chí còn tám chuyện nhảm vu vơ.

“Anh thấy bộ trang phục này của em có đẹp không?”

“Dĩ nhiên”, Kỳ Tự nắm tay Minh Dao, khoé miệng cất giấu ý cười không dễ phát hiện, “Giống tiểu tiên nữ”.

“He he em cũng thấy vậy”.

Đi được vài bước, Minh Dao tò mò chỉ vào nơi xa hỏi: “Anh xem bên kia, sao cáp treo đều ngừng ở không trung vậy, bị trục trặc sao?”

Kỳ Tự nhìn cũng không nhìn, cúi đầu nói: “Chắc vậy”.

Rất nhanh, Minh Dao đã bị đưa đến nơi gọi là phòng nghỉ mà Lâm Kế Huy đang sửa thiết bị.

Kỳ Tự nói: “Em qua đó đi, anh có chút việc phải đi trước”.

Hôm nay Kỳ Tự có thể đến thăm nơi làm việc là Minh Dao đã cảm thấy thoả mãn lắm rồi, càng đừng nói đến chuyện cùng cô hoàn thành nguyện vọng khoá tình yêu.

Minh Dao cười tủm tỉm xua xua tay với anh: “Đi đi đi đi, buổi tối em gọi video cho anh”.

Kỳ Tự cười khẽ: “Được”.

Sau khi Kỳ Tự rời đi, Minh Dao cũng chậm rãi đi vào phòng nghỉ.

Vừa đi vừa nghĩ, đây là phòng nghỉ gì vậy, sao giống như chỗ ở của thần tiên thế này.

“Phòng nghỉ” cách khu biệt thự của giai đoạn 2 không xa, nhưng lại có một chút cách biệt.

Mây mù lượn lờ chung quanh, đông ấm hạ mát, hoa thơm chim hót, cách đó không xa dường như còn có thác nước hùng vĩ đổ xuống từ phía chân trời, vị trí địa lý có thể nói là đẹp nhất núi Thanh Vân.

Căn phòng nghỉ này cứ đứng sừng sững lặng lẽ giữa những khóm hoa như vậy, lan can hoa văn theo phong cách cổ xưa, rèm lụa bay phấp phới trong gió, tràn ngập vẻ đẹp quyến rũ cổ kính.

Minh Dao chậm rãi bước qua, đẩy cửa ra.

Ơ, hình như không có ai.

Đi ngang qua sân, cô lặng lẽ đẩy cửa phòng ra.

Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, một làn hơi nóng ấm áp xông vào mặt.

……?

Minh Dao sợ ngây người khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.

Cô dụi dụi mắt, quay đầu lại nhìn về phía sau, xác định mình không có đi xuyên qua cửa và rơi vào một nơi nào đó.

Bởi vì — trước mặt cô không phải phòng ốc hay phòng khách bình thường, không có TV, không có sofa, không có bàn trà, cái gì cũng không có.

Chỉ có một khu tắm suối nước nóng khói bốc nghi ngút đang chảy róc rách.

Suối nước nóng vừa nhìn thấy chính là dòng suối thuần tự nhiên, được bao quanh bởi những viên đá có kích thước khác nhau và hoa cỏ mọc lên từ các vết nứt trên đá.

Không trang trí thêm bất kì yếu tố nào vào, nhưng lại có vẻ đẹp tuyệt vời đến kinh người như trong thần thoại xưa.

Minh Dao nhìn đến ngây người, hoài nghi có phải mình đã đi lạc vào một thế giới thần tiên có thời gian và không gian song song nhau hay không, liệu đợi thêm một chút nữa sẽ có thần tiên nói với cô rằng cô đã xuyên qua rồi không?

Minh Dao nhỏ giọng gọi: “Đạo diễn Lâm? Chị An Ni?”

Nhưng không có ai trả lời cô.

Có một bức bình phong phía sau suối nước nóng.

Cuối cùng vẫn không kìm nén được lòng hiếu kì, Minh Dao mạnh dạn vòng qua suối nước nóng.

Sau tấm bình phong là một chiếc bàn được chạm khắc hoa văn tinh xảo.

Và trên bàn, con có….một quyển sổ?

Phản ứng đầu tiên của Minh Dao là, có phải sổ ghi chép hội viên tắm suối nước nóng hay không, chậm 2 giây mới ngạc nhiên phát hiện —

Chết tiệt cái này không phải sổ nhật ký của tui sao?

Sao nó lại ở đây?!!

Tại sao xuyên qua rồi còn mang theo sổ nhật ký nữa?

Minh Dao nhanh chóng an ủi bản thân không cần hoảng, có thể chỉ là kiểu dáng giống nhau mà thôi.

Cô lập tức bước tới và mở nó ra, chờ sau khi nhìn thấy dòng chữ <<Nhật ký quan sát của bà Kỳ>> trên trang tiêu đề kia, may mắn duy nhất cũng không còn nữa.

Gặp quỷ!

Không phải sổ nhật ký của cô nên ở trong valy sao, tại sao lại ở đây?

Bỗng dưng, Minh Dao hậu tri hậu giác phản ứng lại.

Có gì đó không đúng.

Một người đúng giờ như đạo diễn Lâm sao có thể không đến làm việc trong khi trời đã sắp tối rồi, tại sao Điền An Ni có thể yên tâm để cô ở lại một mình trên núi?

Có gì đó không đúng.

Nhất định là có chuyện!

Có phải là muốn chơi trò gì với mình không?

Ánh mắt của Minh Dao rơi vào cuốn nhật ký, suy đoán nhất định điều bí ẩn nằm ở đây, chầm chậm mở ra trang đầu tiên.

Sau đó nhanh chóng mở to mắt với vẻ không thể tin được.

Lần đầu tiên Minh Dao viết nhật ký quan sát này, là ngày xác định quan hệ với Kỳ Tự.

Lúc ấy cô cảm khái một phen rằng hai người ở bên nhau thật không dễ dàng, cuối cùng còn không quên lo lắng — [làm sao bây giờ, đánh ba chồng tương lai bị thương rồi].

Nhưng mà bây giờ, dưới chữ viết bằng bút bi xanh của Minh Dao, thình lình xuất hiện thêm một hàng chữ trả lời mới bằng bút máy mực đen —

[không làm sao cả, em vui thì còn có thể đánh thêm một lần]

Minh Dao điếng người.

Vừa nhìn đã biết chữ viết này là của Kỳ Tự, chỉ là, anh lấy được quyển nhật ký từ khi nào, lại còn phê bình chú thích nữa chứ?

Minh Dao tiếp tục lật sang trang.

Lần thứ hai, là chuyện chụp quảng cáo nội y, Kỳ Tự đồng ý 3 ngày không gặp mặt.

Trong nhật ký Minh Dao viết [tên đàn ông khốn kia anh chọc tới em đó]

Kỳ Tự trả lời phía dưới là [Ừ, thương]

Minh Dao xuỳ cười, thì thầm trong miệng: “Rốt cuộc muốn làm gì đây…….”

Vừa nói vừa lật sang trang, lần thứ ba, là khi xúc động cả đời Giang Mẫn Nguyệt đều dành cho papa của cô, cô hỏi trong nhật ký — [không biết nếu có một ngày tôi đi trước anh, liệu anh có giống ba của mình, cưới người khác không?]

Kỳ Tự trả lời: [mãi mãi không, cả đời này vợ của Kỳ Tự chỉ có một người]

Lần thứ tư —: [đeo lên sợi dây chuyền của mẹ anh, thật hạnh phúc, có phải anh ấy muốn cưới tôi không?]

Phía dưới trả lời: [phải]

Đọc từng trang một, Minh Dao cũng dần dần từ vui cười trở nên im lặng, bất tri bất giác trong mắt có chút ánh nước.

Ngày xảy ra tai nạn xe đó, có lẽ là sống sót sau tai nạn, nên nhật ký ngày đó của Minh Dao chỉ vỏn vẹn 3 câu ngắn ngủi.

[tôi nói dối anh, bởi vì tôi thật sự sợ hãi, tôi vẫn chưa kịp gả cho anh…..]

Chữ viết mạnh mẽ của Kỳ Tự cũng tràn ngập dịu dàng ——

[anh cũng sợ, vì vẫn chưa kịp cưới em]

Đọc đến đây, Minh Dao bật khóc.

Lần cuối cùng, là vào ngày ông trời khiến tình yêu bị phơi bày ra ánh sáng, Kỳ Tự tới khu resort, Minh Dao trút nỗi hờn giận vào sổ nhật ký.

[người đàn ông đáng ghét này, vậy mà hoàn toàn không nhớ rõ lời đã nói với mình ở bệnh viện, a a a a a a ghét anh]

Qua tầm nhìn mờ mịt, Minh Dao đọc dòng trả lời của Kỳ Tự.

[chưa từng quên]

Đọc xong, Minh Dao khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem.

Cho rằng nhật ký đã kết thúc, nhưng không ngờ Minh Dao tuỳ tiện lật qua trang sau, lại thấy một bài viết mới.

Nhưng lại không phải do mình viết.

Là Kỳ Tự viết.

[ngày 16 tháng 1, ngày tuyết rơi,

Bảo bối mơ hồ lại làm lộ nhật ký, vô cùng cảm kích, rốt cuộc lần này tôi không phải là công cụ người nữa.

Tôi nghĩ, có lẽ quyển nhật ký này là quà mà ông trời tặng cho tôi, khiến tôi tràn đầy tự tin khi thực hiện điều này vào ngày hôm nay.

Em nói mình là tiểu tiên nữ Dao Trì, thế nên tôi đã dùng 87 ngày để xây dựng toà Dao Trì nhân gian này cho em, chân thành hy vọng tiểu tiên nữ Minh Dao có thể cho tôi chút mặt mũi mà hạ phàm.

Không cần lâu lắm, cả đời là được.

Vì, có một tên đàn ông khốn dưới phàm trần tên Kỳ Tự, thật sự rất yêu em].

Đọc đến đây, Minh Dao lại vừa cười vừa khóc, hoàn toàn không thể khống chế được biểu tình. Không còn thời gian lo nghĩ gì nữa, chỉ muốn đi tìm Kỳ Tự, nhưng vừa mới ngẩng đầu, thì nhìn thấy cáp treo ở nơi xa qua lớp kính trong suốt trước mặt.

Toàn bộ cáp treo mới vừa rồi vẫn không nhúc nhích, bây giờ tất cả các ánh đèn trong toa xe cáp đều sáng lên.

Vì vậy mà phía chân trời cũng như có ma lực, nhấp nháy tuần hoàn câu thông báo và thỉnh cầu của Kỳ Tự —

“MARRY ME”

Gả cho anh.

Tác giả có lời muốn nói: Kỳ cẩu đúng là heo nái còn mặc nịt ngực, hết bộ này đến bộ khác