Thê Tôn (Nữ Tôn)

Chương 3-2: Quyết định



Nữ nhân ngẩng đầu nhìn Thành An Liễu, thấy lời nói cử chỉ của nàng đều không giống người thường, nhìn như là người lợi hại, không khỏi có chút rùng mình, lại nhìn nhìn bên kia đứng một vị thiếu nữ mười bảy tám tuổi, thiếu nữ kia đang dùng ánh mắt lạnh băng nhìn bản thân mình, tuy rằng tuổi còn nhỏ, lại lộ ra vài phần tự phụ khí phách không thể bỏ qua.

Nữ nhân nuốt một ngụm nước miếng, chân dời bỏ đạp ở trên người Trúc Hạ, đang chuẩn bị gọi người bỏ chạy, ai ngờ đột nhiên một cái bóng đen đánh úp lại về phía mình, tiếp theo trên trán truyền đến một trận đau xót, trước mắt tối sầm, sau đó cái ót đập xuống đất "Đông" một tiếng ngã xuống, bên người truyền đến đồng bạn kinh hô cùng âm thanh chửi bậy. Chờ nàng phục hồi tinh thần lại, duỗi tay sờ sờ cái trán đau đớn không thôi, lại chạm được một mảnh sền sệt chất lỏng, khiến cho bàn tay vừa thấy ở trongmắt, tức khắc sợ tới mức hét to kêu lên: "A.. Tên nhãi ranh kia không muốn sống nữa, cư nhiên dám đánh cô nãi nãi ta, còn làm cô nãi nãi xuất huyết, xem ta không đánh tàn hắn đi.."

Trúc Hạ bị đám nữ nhân kia áp vai chế trụ, lại tát cho hai cái ở trên má, nhưng trên mặt hắn vẫn là cười, còn khiêu khích cười hì hì nhìn đám nữ nhân này. Hắn vừa rồi còn cảm thấy thực xin lỗi chủ nhân tòa nhà này, không nghĩ mang đến phiền toái cho nhân gia. Kết quả không dự đoán được còn chưa có ra cửa đã bị bắt được, hắn cũng mặc kệ nhiều như vậy, dù sao hắn là mệnh treo cá biệt, tùy thời khả năng đều bị người chơi xong, căn bản là không sợ chết, cho nên, ở trước khi chết hắn nên kéo thêm đệm lưng, những tháng ngày hắn bị ức hiếp ở Hồ gia đã chịu nhiều rồi, đám nữ nhân như dòi trong xương này đuổi theo hắn hai ngày hai đêm, hắn đã kiệt sức, đã không có sức chạy nổi nữa.

Bị Trúc Hạ dùng cục đá tạp vỡ cái trán, nữ nhân hùng hùng hổ hổ từ trên mặt đất đứng lên, nhìn bộ dáng Trúc Hạ châm biếm, lập tức cơn giận giữ tăng lên, vung lên nắm tay hướng trên người hắn đánh đấm.

Mặt Trúc Hạ không đổi sắc nhìn nữ nhân đang đánh hắn, cảm thấy tầm mắt càng ngày càng mơ hồ. Hắn nghĩ, nếu không phải hắn bị đuổi theo hai ngày hai đêm, một chút bị đánh này căn bản không coi là cái gì, đã từ rất lâu hắn không biết đau nên làm ra phản ứng gì.

Vạn Cẩn Phàm nắm tay niết đến "rang rắc" rung động, Thành An Liễu xoa xoa cái mũi, tiếp nhận nàng phóng tới lãnh quang, đi qua tới đem nữ nhân đang đánh người đến hứng thú bừng bừng kéo ra, nói: "Vừa rồi ta nói nhẹ nhàng với ngươi như vậy giống như ngươi không nghe thấy sao?"

Nữ nhân hai bước lảo đảo, trong ngực tức giận tận trời, nơi nào còn quản Thành An Liễu nói gì đó, bản chất lưu manh trên người lập tức phát tác, giơ lên cánh tay đẩy Thành An Liễu ra, lỗ mũi hướng lên trời mắng: "Thiếu quản chuyện của cô nãi nãi, bằng không đợi lát nữa đem ngươi cùng nhau đánh." nữ tử này tuy rằng thoạt nhìn không tầm thường, nhưng đối với bản thân mình ở trấn Sung Phán lắc lư hai mươi mấy năm mànói, hai người kia tuyệt đối là người xứ khác. Nếu là người xứ khác, vậy nàng còn có cái gì phải sợ, lại nói, người nói chuyện ở trấn Sung Phán là Hồ gia, ai dám đem Hồ gia thế nào, nàng chính là làm việc ở Hồ gia, này còn có cái gì cần kiêng kị.

Thành An Liễu nhìn một bộ dáng nàng kia không sợ trời không sợ đất, cười nhạo một tiếng, cánh tay nhoáng lên, nắm lấy đầu vai nàng ta, sau đó chỉ thấy năm ngón tay đang nắm đầu vai hơi hơi buông lỏng ra, bên tai liền truyền đến thanh âm giết heo, "A.. Đau, đau, đau đã chết, buông ra, buông ra."

Thành An Liễu lại đem tay giơ lên bóp, tức khắc vang lên một trận thanh âm của xương cốt giòn nứt, nữ nhân đã đau đến ách giọng nói, đôi mắt đều trừng đến lồi ra, cả khuôn mặt đều vặn vẹo không thành bộ dáng gì, từng giọt mồ hôi lạnh từ cái trán chảy ra.

Các nữ nhân đứng kia sắc mặt đồng thời trắng bệch, có một tên còn cơ linh, vội vàng xin khoan dung nói: "Đại nhân mau chút buông tay đi, sợ là cánh tay này của nàng đều bị phế, xin ngài vẫn là buông tay, là tiểu nhân không biết điều, quấy nhiễu đại nhân, chúng ta lập tức liền cút, lập tức liền cút."

Một chân Thành An Liễu đá nữ nhân trong tay, khiến nữ nhân này trực tiếp bị ngã lăn trên mặt đất, cười nói: "Trước kia như thế nào không thấy các ngươi nói hai câu dễ nghe, thật là.. Thật là nô tài không ai dậy dỗ, chạy nhanh cút đi, đừng làm bẩn mắt ta."

Được đến lệnh thả ra sau, đám nữ tử kia vội vàng khênh người đang đau đến lăn lộn trên mặt đất i đỡ lên, sau đó bắt Trúc Hạ chuẩn bị rời đi.

Trúc Hạ thần trí có chút tan rã, trong lòng không ngừng thì thầm: Nếu cứ bị các nàng kéo đi rồi như vậy, về sau cuộc sống khẳng định sẽ sống không bằng chết, không cần, không cần, không cần như vậy, cho dù là chết, hắn cũng không cần sống ở cái loại này nữa.

Trong tình huống mọi người cho rằng Trúc Hạ đã ngất xỉu đi, hắn lại lập tức cắn rách môi dưới, bức bách chính mình tỉnh táo lại, sau đó ra sức tránh ra nữ nhân đang kiềm chế hắn chạy vội đi.

Tiếc rằng thân mình hắn vốn suy yếu không còn sức lực gì, vừa mới bị đánh một trận, hơn nữa chân cẳng không linh hoạt, không chạy ra vài bước thì lại bị bắt được. Trúc Hạ quỳ rạp trên mặt đất, đôi tay giữ chặt vành bồn hoa đá, chết sống không chịu đứng lên, hai nữ tử tức giận nóng vội dùng sức kéo hắn, hai bên cứ như vậy lôi kéo một lúc, tay Trúc Hạ rốt cuộc buông lỏng ra, nhưng như cũ chưa từ bỏ ý định bám trên mặt đất.

Vạn Cẩn Phàm thấy một bức cảnh tượng chính là như vậy, một nam tử thần trí không rõ gắt gao bám mặt đất, bị hai nữ tử thô bạo kéo đi, dấu vết bị kéo đi rất rõ ràng dừng ở trên mặt đất, còn có dấu vết mười đạo vết máu, đó là ngón tay của nam tử rách ra chảy máu thấm xuống đất xuất hiện.

Vạn Cẩn Phàm cảm thấy hình ảnh này thật sự chói mắt, lòng trắc ẩn của nàng không khỏi xúc động, bèn mở miệng nói: "Các ngươi có thể cút, người nam nhân này, lưu lại."