Thê Tôn (Nữ Tôn)

Chương 4: Bóc sẹo



Editor: An Nguyệt

Beta: Tân Sinh

Thói quen của Vạn Cẩn Phàm không thay đổi một chút nào bởi vì Trúc Hạ vào ở. Vẫn là trước sau như một, nàng chăm sóc hoa hoa cỏ cỏ, nàng ngồi dưới ánh mặt trời xem sách, quy luật sinh hoạt của nàng giống như sáng đi chiều về.

Mới ba ngày thời gian, thương thế trên trên người Trúc Hạ không sai biệt lắm rất tốt. Tình cảnh như thế khiến Thành An Liễu giật mình không thôi. Một nam tử yếu đuối, tự nhiên chịu trọng thương như vậy sau vài ngày có thể tự dưỡng tốt, thật là so cơ thể nàng còn cường kiện. Ý đồ của nàng hỏi qua Trúc Hạ có phải đã từng ăn cái gì hay không, hoặc là gặp được cao nhân ẩn sĩ gì đó. Trúc Hạ lại nói cho nàng biết, chính bản thân mình từ nhỏ bị đánh, cơ thể đã thành thói quen, những thương tích này không coi là cái gì.

Thành An Liễu chán nản, từ nhỏ chính nàng cũng bị tuyển vào ngự tiền thị vệ hoàng gia, tiếp thu huấn luyện gian khổ, trải qua không biết bao nhiêu đắng cay, khẳng định chịu thương tích không thể thiếu so với hắn, lại nói nàng có thể trổ hết tài năng ở trước mặt đế vương, càng không biết phải trả giá so người khác nhiều hơn bao nhiêu lần gian khổ mới có thể làm được. Chính thân thể nàng vẫn luôn đắc ý thế nhưng lại so không bằng thân thể một nam tử, thật là buồn cười.

Ban đêm, Vạn Cẩn Phàm ở trong phòng đọc sách, biểu tình trầm trọng, lát sau lại có một tia bừng tỉnh. Đang trầm tư suy nghĩ hết sức, cửa phòng lại bị đẩy ra, đi vào chính là Trúc Hạ.

Hà thẩm nấu canh làm hắn bê vào cho tiểu thư, trong lòng hắn vẫn luôn cảm kích lớn lao đối vị tiểu thư đã cứu mình mệnh này.

Ngày đó, hắn nghĩ là ngày chết của mình, hoặc là quay về kiếp sống địa ngục trước kia. Trăm triệu hắn cũng không nghĩ tới, trời cao sẽ còn thương hại hắn, cho hắn những ngày an ổn như vậy.

Hà thẩm cho hắn hai bộ quần áo mới, vải dệt, hình thức, màu sắc mà cả đời hắn không nghĩ tới có một ngày hắn có thể mặc quần áo xinh đẹp như thế, quả thực là thụ sủng nhược kinh. Hà thẩm còn mời đại phu tới xem bệnh cho hắn, tiêu không ít tiền mua thuốc cho hắn. Lần đầu tiên cảm thấy chính mình là con người trong mười sáu năm qua.

"Để ở trên bàn đi." Vạn Cẩn Phàm có chút mệt mỏi, tay phải chống đầu, chán đến chết lật mở trang sách, ngón tay trắng nõn ở dưới ánh đèn mơ hồ trong đêm tối, giống như một vẻ đẹp oánh nhuận trong suốt của ấm ngọc, nhưng lại sinh ra cảm giác xa cách lãnh đạm.

Trúc Hạ chưa thấy qua người lớn lên đẹp như thế, tay cũng xinh đẹp như vậy. Thiên Long tư phượng như Vạn Cẩn Phàm, ở trong lòng hắn là một người cao không thể với tới, thần tiên không thể xúc phạm. Kính sợ, nhìn lên, sùng bái không một lý do gì không thể, lại cô đơn không có hèn nhát bỉ ổi và tình yêu.

Bàn gỗ nhỏ phía trên chất đống không ít sách, còn có giấy và bút mực hỗn độn. Trúc Hạ tìm một chỗ nhỏ, cẩn thận đem chung sứ đặt trên bàn, trong khi nhìn lên vô ý thấy quyển sách Cẩn Phàm mở ra kia, hắn tựa hồ bị định trụ giống nhau, gắt gao nhìn chằm chằm trang sách.

Vạn Cẩn Phàm thấy hắn không đi, ánh mắt mang theo nghi hoặc nhìn lên, lại thấy hắn không chớp mắt nhìn chằm chằm quyển sách trên tay mình, ánh mắt nóng bỏng, không khỏi hỏi: "Nhưng còn chuyện gì?"

Trúc Hạ cả kinh, lập tức cúi đầu, vội vàng nói: "Không.. không có việc gì." Ngón tay luống cuống không yên siết chặt cái khay, nhìn dưới đất mới nói: "Ta đi xuống trước."

Vạn Cẩn Phàm thấy sắc mặt hắn hoảng loạn còn mang theo tiếc nuối và thương cảm, trong lòng không biết vì sao, có lẽ là nhất thời nóng đầu, bật thốt lên nói: "Chính là muốn đọc sách biết chữ?"

Trúc Hạ sửng sốt, không thể tin tưởng nhìn Vạn Cẩn Phàm, ngay sau đó ngập ngừng cự tuyệt nói: "Cảm ơn tiểu thư, không cần."

Vạn Cẩn Phàm lại mở ra sách nhìn, nghiêng đầu lộ ra một tia cười khổ: "Là cảm thấy xấu hổ sao? Ha hả.. Nhưng hiện tại bản lĩnh duy nhất của ta chính là dạy người đọc sách biết chữ, quả nhiên, ngay cả việc này ta cũng làm không được."

Trúc Hạ vẫn luôn cho rằng nàng là tiểu thư nhàn tản ra ngoài du lịch, nghe khẩu khí của nàng tựa hồ gặp phải sự tình gì, trong lời nói có chứa vẻ hậm hực, thất bại. Chỉ phải an ủi nói: "Là tiểu nhân tư chất ngu dốt, học không được mấy thứ này, sợ khiến tiểu thư thêm rắc rối."

"Thật ra ngươi biết nói chút lời tử tế, rõ ràng trong lòng một chút không nghĩ học." Vạn Cẩn Phàm đem sách khép lại, tùy tay ném sang một bên, tự giễu cười, trong giọng nói mang theo chút cường điệu buồn, nhàn nhạt thê lương.

Trúc Hạ muốn mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, tiểu thư phú quý nhân gia này đó luôn có rất nhiều ý tưởng kỳ quái mà hắn nghĩ không ra. Quá mức phức tạp, hắn không nghĩ tìm rắc rối cho mình, tránh nặng tìm nhẹ lựa chọn trầm mặc, vừa ý tứ lại có chút trầm lặng xuống dưới, càng mạnh dạn hỏi ngược lại: "Tại sao tiểu thư lại nghĩ dạy ta biết chữ vậy?"

Vạn Cẩn Phàm nghe hắn nói cảm thấy có chút thú vị, lại đem vấn đề đẩy trở về: "Vậy vì sao ngươi không nghĩ biết chữ?"

Ngón trỏ Trúc Hạ gắt gao nắm chặt cái khay im lặng nửa ngày, khi ngẩng đầu lên thần sắc rất nghiêm túc nhưng tròng mắt không che dấu được kích động: "Ta lại không phải nữ tử, nhận biết chữ thì như thế nào? Thế gian này nam tử nhận biết chữ tốt đi nữa, cuối cùng đều phải phụ thuộc vào một nữ tử, học thức cao chút, không ngoài muốn bán được nhiều tiền hơn chút sao, gả cho thê chủ, quản gia làm lụng vất vả, một thân tài hoa còn không phải sẽ mai một đi. Sẽ khoe khoang, lấy lòng cũng chỉ khiến thê chủ cười, tính tình mạnh mẽ, khô cằn thì sẽ sống những ngày cô đơn một mình cùng tuế nguyệt, cả đời thê lương."