Thí Thiên Đao

Chương 520: Ân đoạn nghĩa tuyệt



Nếu không phải Hoàng Thượng ngăn cản giữ lại, e ràng lúc này lão sớm đã từ bỏ chức vị Binh Mã Đại Nguyên Soái rồi.

Hạ Hào bên này đang cố gắng can gián Hoàng Thương, yêu cầu tấn công Sở Quốc. Bên đó liền có người tới báo, nói rằng Sở Mặc xuất hiện trong Hoàng Cung, đang chống lại Quốc Sư đại nhân, cuộc nói chuyện giữa hai người... không vui vẻ chút nào.

- Sở Mặc không ngờ vẫn còn sống?

Hạ Hào vẻ mặt kinh ngạc, quả thật không dám tin đây là sự thật.

Vẻ mặt Hoàng Thượng cũng lộ chút kinh ngạc, hỏi thị vệ:

- Quả thật là Sở Mặc?

Không phải người khác giả dạng?

Thị vệ đó cũng là tâm phúc bên cạnh Hoàng Thượng, theo Hoàng Thượng nhiều năm rồi, vẻ mặt bình tĩnh khẳng định:

- Chắc chắn là Sở Mặc, thuộc hạ không hề nhận nhầm, trước đây từng gặp qua hắn rất nhiều lần rồi!

- Không ngờ... hắn thật sự vẫn còn sống trên đời này...

Ánh mắt Hoàng Thượng lấp đầy vẻ kinh hãi, sau đó vẻ mặt đầy mâuthuẫn hỏi:

- Hắn vừa xuất hiện liền đến Hoàng Cung, chẳng lẽ là tới để hỏi tội Trẫm?

Hạ Hào phì một tiếng khinh miệt, nhếch mép cười:

- Dựa vào hắn ta?

lão tổ Ân Minh muốn giết hắn dễ như trở bàn tay. Phụ hoàng, lúc này người không thể mềm lòng. Tiêu diệt hắn, tiêu diệt Sở Quốc, Đại Hạ của chúng ta... có thể mau chóng thống nhất Thanh Long rồi.

Khuôn mặt Hoàng Thượng có chút dao động. Nói là không động lòng chắc chắn là giả, thân là một Quân Vương, ai không muốn tự mình có thể thống nhất thiên hạ?

Ai không muốn làm được việc “trong thiên hạ này, nơi đâu cũng là đất của ta / sống trên đất này, đâu đâu cũng là thần dân của ta”?

Đại Tề đã từng hưng thịnh một thời, ngày nay đã diệt vong. Trên khắp Thanh Long đại lục, đã không còn quốc gia nào có thể chống lại Đại Hạ nữa.

Điều duy nhất khiến Hoàng Thượng đau đầu chính là Sở Quốc mà đích thân y đã phong cho. Sức mạnh tổng hợp của Sở Quốc so với Đại Hạ hay Đại Tề trước đây đều chưa sánh được, thậm chí cũng còn kém hơn một chút Vương Đình thảo nguyên.

Đây là một quốc gia căn bản không có nền móng gì.

Nhưng nói tới sức chiến đấu thì thực sự phải làm người ta sợ hãi. Sở Quốc ngày nay có thể nói cả nước đều là binh sĩ, thật không ngoa chút nào.

Điều quan trọng nhất, Sở Quốc ngày nay muốn tiền có tiền, muốn đất có đất, muốn người có người. Một quốc gia như vậy muốn phát triển được thật sự sẽ rất nhanh.

Điểm này Tam Hoàng Tử Hạ Hào hiểu rõ, Hoàng Thượng đương nhiên cũng rõ, một người chỉ cần hơi có đầu óc... cũng đều thấy rõ điều này.

- Phụ Hoàng!

Hạ Hào có vẻ nóng lòng, đứng phắt dậy, nói:

- Nếu Phụ Hoàng không nhẫn tâm, vậy việc này hãy giao cho nhi thần! Dù sao lúc này Sở Mặc cũng đang xuất hiện trong Hoàng Cung, vốn đã là tội bất kính, chỉ cần hắn chết... Lúc này, Hoàng Thượng cuối cùng cũng đứng dậy:

- Vận may của tên tiểu tử này thật lớn, vạn nhất lần này hắn không chết...

- Hắn chắc chắn sẽ chết.

Hạ Hào khẳng định:

- Con không tin, hắn lợi hại tới mức có thể đối phó được lão tổ Ân Minh!

Sắc mặt Hoàng Thượng liên tục thay đổi, cuối cùng cũng hạ được quyết tâm, trầm giọng nói:

- Nếu Sở Mặc hôm nay chết ở Hoàng Cung, thì tiếp sau đó... phảichuẩn bị tấn công Sở Quốc ngay.

Vẻ mặt Hạ Hào liền lộ vẻ mừng rỡ, lớn tiếng nói:

- Nhi thần tuân chỉ!

Hạ Hào đến chỗ Sở Mặc, đúng lúc nghe tới câu Sở Mặc nói:

- Nói cứ như ngươi có gan khiến Đại Hạ đánh Sở Quốc vậy?

Hạ Hào cười nhạt, tiếp một câu:

- Sao nào?

Không thể đánh Sở Quốc sao?

Thật ra Sở Mặc sớm đã cảm nhận được Hạ Hào đang tới gần, nhưngthờ ơ không muốn đếm xỉa tới hắn. Đối với Sở Mặc của hôm nay mà nói, Hạ Hào hoàn toàn là một kẻ phàm nhân, hoàn toàn là một tên tiểu nhân mà thôi.

Người như vậy, muốn Sở Mặc động thủ giết hắn ta, Sở Mặc còn cảm thấy có chút tự hạ thấp mình nữa.

Hạ Hào đứng giữa một đám thị vệ, ngông nghênh khệnh khạng bước tới trước mặt Sở mặc, lớn tiếng nói:

- Tên Sở Mặc to gan, thân là Sở Vương lại dám không thông báo gì mà xông vào Hoàng Cung, mưu đồ bất chính. Quốc sư mau bắt lấy hắn, nếu dám phản kháng, giết chết không tha! Ân Minh vừa nghe thấy liền tỏ vẻ vui mừng.

Sở dĩ hắn kéo dài thời gian lâu vậy, thực ra là đợi Hoàng Thượng hạ chỉ.

Giết một tên Sở Mặc, hắn đương nhiên không thèm để ý, nhưng hắn lại có chút nể sợ Phi Tiên bên đó. Thẩm Tinh Tuyết công chúa Đại Hạ ở Phi Tiên có địa vị rất lớn, lời nàng ta nói không ai dám coi thường. Nhưng vị công chúa vốn phải thiên vị Đại Hạ này lại vô cùng bênh vực cho Sở Mặc.

Cho nên, ngay cả Ân Minh cũng không muốn dây dưa vào việc rủiro này.

Bây giờ Hoàng Thượng đã hạ chỉ, vậy nên hắn chẳng khác nào lấy được “Giấp phép giết người”, lạnh lùng cười nhìn Sở Mặc:

- Ngươi còn lời nào để nói không?

Sở Mặc khẽ thở dài, lớn tiếng nói:

- Hoàng Thượng, đây là mệnh lệnh của người sao?

Ta chỉ hỏi một lần, nếu người không trả lời, ta xem như người ngầm thừa nhận rồi. Vậy thì những tình cảm trước đây coi như xóa bỏ hoàn toàn.

Giọng nói của Sở Mặc vang khắp Hoàng Thành, thậm chí đến cảngoài thành, rất nhiều người ở Viêm Hoàng Thành đều nghe thấy câu nói này bất chợt vang lên.

Nhiều người đều lộ vẻ khó hiểu, không biết đang xảy ra việc gì.

Tuy nhiên người trong Viêm Hoàng Thành đều sống dưới chân thiên tử, kiến thức cũng nhiều, nhất là hai năm nay, những chuyện khó tin họ thấy cũng nhiều rồi, dần dần cũng không còn thấy quá sợ hãi nữa.

Sau khi giọng nói của Sở Mặc vang lên, cả Hoàng Thành trở nên tĩnh lặng. Rất lâu sau đó đều không thấy chút hồi âm nào.

Sở Mặc gượng cười, khẽ thở dài:

- Được, Bệ Hạ, trước đây người đối xử với ta không tệ, hôm nay ân đoạn nghĩa tuyệt. Ta cũng không làm khó người. Từ nay về sau, người đi đường Dương Quan của người, ta qua cầu độc mộc của ta. Còn về Sở Quốc, người muốn đánh, ta sẽ tiếp chiêu... Nhưng tên Ân Minh này, ta sẽ không hạ thủ lưu tình.

- Phì... tiểu tử thối, ngươi nghĩ ngươi là ai cơ chứ?

Ân Minh tức điên lên, thầm nghĩ vậy là ý gì?

Tên tiểu tử miệng còn hôi sữa lại có thể làm gì được lão tổ ta cơ chứ?

Nói khoác thái quá rồi! Sở Mặc nói, ngẩng đầu liếc nhìn Hạ Hào:

- Đồ súc sinh nhà ngươi, vốn nên giết chết! Nể tình Phụ Hoàng của ngươi, hôm nay ta tha cho mạng chó của ngươi! Còn không mau cút đi, nếu còn dám xuất hiện trước mặt ta, ta sẽ đánh gãy chân chó của ngươi, cho dù là thần y cũng không chữa trị nổi, ngươi có tin không?

Hạ Hào giận tím mặt mày:

- Sở Mặc... Tên tiểu súc sinh này, hôm nay ngươi đừng hòng chạy thoát.

Trên khuôn mặt của Sợ Mặc nở nụ cười khó hiểu, khẽ nói:

- Vậy sao?