Thí Thiên Đao

Chương 521: Một quyền đánh chết Tiên Thiên



- Quốc sư, mau ra tay!

Lúc này Hạ Hào chán không buồn nói tiếp với Sở Mặc, quay sang phía Ân Minh, chắp tay nói:

- Giết chết không tha!

Đôi lông mày Ân Minh liền toát sát khí đằng đằng, thân hình thoắt cái đã xông tới trước mặt Sở Mặc, một luồng sáng sắc lạnh xuất hiện từ trong tay hắn, vũ khí của hắn lại là một thanh kiếm nhỏ chỉ bằng nắm tay.

Kiếm tuy nhỏ nhưng khí toát ra lại khiến người ta kinh hãi, đâmthẳng về phía Sở Mặc.

Thanh kiếm nhỏ này của Ân Minh phải dùng mười mấy năm tìm kiếm những nguyên liệu quý hiếm trên đời mà chế luyện thành, không phải hắn không muốn luyện một thanh kiếm lớn hơn, mà nguyên liệu thực sự không đủ Thanh kiếm này được vô số đại nhân vật ngưỡng mộ, muốn dùng giá cao mua lại mà không được.

Đối với Sở Mặc, Ân Minh miệng nói thì nhẹ nhàng, tựa như hoàn toàn không thèm ngó ngàng tới, nhưng sâu thẳm trong lòng lại rất cẩn thận. Ân Minh đánh giá Sở Mặc là một thiếu niên trẻ tuổi nhưng rất lắm chiêu, trên người có quá nhiều điều khó hiểu, khiến hắn phải lăn tăn suy nghĩ.

Ba năm trước Sở Mặc đột nhiên nổi lên, tung hoành ngang dọc, chỉ một năm đã khuấy động phong ba bão táp trong thiên hạ, lại có một sư tôn thần bí khó lường. Hai năm trước đột nhiên mất tích, nhiều người đồn đoán Sở Mặc có lẽ bị trọng thương hoặc đã chết rồi.

Nhưng Ân Minh lại cho rằng Sở Mặc chắc chắn vẫn còn sống trên đời. Thực tế cũng đã chứng minh phán đoán của hắn,

Không chỉ như vậy, Sở Mặc của hai năm sau, luồng khí toát ra lại cao hơn cảnh giới hai năm trước của hắn rất nhiều lần.

Cho dù là thiếu niên thiên tài nhất cũng không thể trong vòng hai năm ngắn ngủi lại có thay đổi lớn lao tới vậy.

Cho nên, Ân Minh vừa ra tay thì đã dốc hết toàn lực.

Hắn tuyệt đối không muốn bị lật thuyền trong mương! Muốn giết thì phải hạ quyết tâm, nhất kích tất sát!

Chết!

Ân Minh thét lên một tiếng kinh trời!

Vang như tiếng sấm, chấn động khiến cả đám thị vệ xung quanh tai mũi đều chảy máu, sắc mặt hoảng sợ.

Hạ Hào cũng thấy ngũ tạng lục phủ của hắn như đang quay cuồng dữ dội, bỗng chốc mặt mày tái nhợt phải lùi về phía sau trong sự dìu dắt của đám thị vệ bên cạnh. Sở Mặc thì giống như sợ hãi đến sững người, đứng bất động một chỗ không nhúc nhích.

Ân Minh lúc đầu nghĩ là như vậy, nhưng tiếp sau đó hắn mới phát hiện sự tình có gì đó bất thường. Bởi vì vẻ mặt của thiếu niên anh tuấn trước mặt hắn không hề tỏ ra sợ hãi, đôi mắt vô cùng trong trẻo, dường như còn có phần đang cười cợt nhìn hắn.

- Chết đến nơi rồi còn dám giả bộ điềm tĩnh

Ân Minh nghiến răng, hắn dồn toàn bộ nguyên lực trong cơ thể, quanh người hình thành một luồng khí vô cùng mãnh liệt. Thề phải đánh một quyền giết chết Sở Mặc!

Bề mặt thanh kiếm nhỏ cuồn cuộn sát khí, lao tới gần trước mặt, Sở Mặc cuối cùng cũng phải di chuyển rồi.

Vì lúc này chiêu thức của Ân Minh vô cùng lợi hại, cho dù muốn thay đổi cũng không kịp thời gian.

Sở Mặc chân bước ảo ảnh Tật Phong Bộ, đầu khẽ lắc sang một bên, thanh kiếm nhỏ của Ân Minh vốn nhắm trúng đích lại kề sát bên má Sở Mặc, đâm vào hư không! - Không thể nào!

Trong lòng Ân Minh cuộn trào một đợt sóng lớn, nhưng phản ứng của hắn cũng rất mau chóng

Là một cường giả đẳng cấp cao đứng trong Nhân Giới, đạt cảnh giới Tiên Thiên, đương nhiên sự cứng cỏi trong yếu tố tâm lý là không cần bàn cãi nữa.

Ân Minh tay nắm thanh tiểu kiếm đâm ngang một nhát, đâm về phía mặt Sở Mặc

Sở Mặc hừ một tiếng lạnh lùng, tiện tay tung một quyền của ThiênĐịa Nhân Tam Tài quyền pháp.

Mạnh mẽ dứt khoát đánh vào vị trí tâm thất của Ân Minh.

Uỳnh!

Một quyền rắn chắc không chút phân vân.

Đánh sau nhưng đến trước, một quyền trúng đích.

Răng rắc! Xương ngực bị một quyền của Sở Mặc đánh cho vỡ vụn.

Tâm thất mạnh mẽ của cảnh giới Tiên Thiên cũng nát thành vô vàn khối máu.

Đôi mắt Ân Minh bỗng chốc lòi cả ra ngoài, to tròn như mắt cá vàng.

Rồi một ngụm máu tươi phun tóe ra từ miệng hắn.

Chưa kịp nói lời nào đã bị một quyền của Sở Mặc đánh chết tươi, toàn thân đổ nhào xuống đất, co giật vài nhát thi chết hẳn. Tất cả chỉ xảy ra trong nháy mắt.

Tốc độ quá nhanh, thật ra chỉ trong tích tắc Hạ Hào và đám người sợ hãi lùi về phía sau, đợi đến khi bọn chúng đứng vững, mở mắt ra thì thấy Ân Minh đã hoàn toàn nằm chết tại đó.

- Á!

Hạ Hào thất thanh la lớn, hai chân mềm nhũn ra quỳ sụp xuống đất.

Bất kể nhân phẩm thế nào, Hạ Hào thân là Tam Hoàng Tử của Đại Hạ, chung quy cũng là một mãnh tướng trên chiến trường, không phải thất phu nhu nhược chưa từng thấy cảnh máu chảy đầu rơi, nhưng lúcnày hắn lại bị sợ hãi tới hồn bay phách lạc.

Lão tổ Ân Minh đường đường là đại lão cảnh giới Tiên Thiên, vậy mà lại bị một quyền của Sở Mặc đánh chết.

Việc này nếu trước đây có người nói với hắn, có đánh chết hắn cũng không tin đây là sự thực.

Hạ Hào đều biểu hiện ra như vậy rồi, đám thị vệ kia càng sợ hơn, từng người từng người ném vũ khí xuống, quỳ mọp trên đất, không dám động đậy! Cái này gọi là uy thế!

Sở Mặc lạnh lùng liếc qua Hạ Hào, dùng tay hút về thanh kiếm nhỏ hiếm có của Ân Minh, hắn không thèm nhìn, hướng về phía Hạ Hào rạch một đường một luồng kiếm khí dài liền phát ra từ thanh tiểu kiếm.

Kiếm khí này hình thành từ luồng nguyên khí vô cùng thuần khiết, trong nháy mắt đã chém đứt hai đầu gối của Hạ Hào, sau đó chém tơi tả phần chân bị đứt đó

- Đã nói chém đứt hai chân chó của ngươi thì sẽ chém! Hạ Hào, nói với Phụ Hoàng ngươi, biết thân biết phận, đừng ép ta phải đem binhtiêu diệt cố quốc!

Sở Mặc dứt lời, thoắt cái đã biến mất khỏi Hoàng Cung.

Rất lâu sau, Hoàng Cung mới truyền lại tiếng rú long trời lở đất:

- Chân của ta

Sau đó, Sở Mặc đến Hứa gia, thăm hỏi vị Nội các Thủ Phủ đương triều sắp từ chức Hứa Trung Lương, hai người không trò chuyện quá lâu thì Sở Mặc đã cáo từ.

Tiếp đó, Sở Mặc lại đi một chuyến tới nhà Phương Minh Thông, vị nguyên soái vốn sắp từ quan nhưng giờ có lẽ không cách nào từ quanđược nữa, Sở Mặc nói chuyện một hồi, sau khi đã kể một vài việc, hắn lại chào từ biệt.

Cuối cùng, Sở Mặc đến nhà Hạ Kinh Thân vương.

Lúc này Hạ Kinh Thân vương vẫn chưa biết những việc vừa xảy ra trong Hoàng thành, thực ra, đây là vị Thân vương đại nhân từng có quyền lực nhất Đại Hạ, nhưng đã lâu không còn để ý tới chính sự, toàn tâm toàn ý ở nhà chăm lo vui thú với mấy đứa con nhỏ vừa sinh không lâu, an tâm làm một lão phú ông.

- Sở công tử Sao lại là ngươi chứ?

Ngươi ngươi vẫn còn sống sao?

Ha ha ha Thật tốt quá, mau, mau vào chuẩn bị rượu thịt, loại thượng hạng! Hôm nay ta phải cùng Sở công tử không say không về!