Thích Bạn Trong Một Khoảng Thời Gian Giới Hạn

Chương 28: Thích bạn trong một khoảng thời gian giới hạn



Editor: Ngọc N.Anh

Beta-er: My

Sau khi bước chân vào đại học, Đồ Vấn không hề nghỉ ngơi.

Bình thường, Đồ Vấn sẽ ra ngoài làm gia sư, cũng không phải vì lý do nào cả, cậu đơn thuần là vì muốn cho cuộc sống của Bạch Niệm tốt hơn so với trước kia.

Một mình cậu thì cậu sẽ không lo lắng điều gì, nhưng chỉ có một mình Bạch Niệm lại làm cậu trằn trọc không yên.

Bốn năm hốt hoảng cứ vậy mà trôi qua.

Vào một ngày kia, Đồ Vấn trở lại trường từ nơi dạy gia sư, tùy tiện chọn một băng ghế dài ngồi xuống, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Bạch Niệm dường như đã sớm biết cậu ở đây, đứng ở xa xa chờ cậu.

Đồ Vấn vô tình ngẩng đầu, đôi mắt hướng về một phía, Bạch Niệm đang đứng ở dưới tán cây liễu bên kia đường nở nụ cười với cậu.

So sánh với hồi học cao trung, đại học vẫn tự do hơn rất nhiều. Cậu vẫy tay ý bảo Bạch Niệm qua đây.

Bạch Niệm đến chỗ cậu, ngồi xuống cạnh Đồ Vấn.

Bạch Niệm nói: “Sắp tới kỳ nghỉ rồi, chúng ta trở về thăm ba mẹ em nhé.”

Đồ Vấn kéo cổ áo Bạch Niệm vào trong cho kín gió, nói: “Em không cần miễn cưỡng cô chú.”

Bạch Niệm chà hai lòng bàn tay vào nhau: “Em muốn đưa anh đi gặp ba mẹ, có được không?”

Đáy mắt Đồ Vấn tĩnh lặng không nhìn ra được cảm xúc gì trong đó, nói: “Em muốn anh đi gặp mặt vậy thì anh sẽ đi.”

“Anh không cần khẩn trương” Bạch Niệm an ủi cậu, hình như nhớ tới chuyện gì, cô nhỏ giọng lẩm bẩm: “Anh đã gặp qua một lần rồi mà.”

“Được.” Đồ Vấn cũng không vạch trần cô: “Anh không có khẩn trương.”

Mặt trời từ từ lộ ra qua những tán lá, trên băng ghế dài xuất hiện thêm những vòng ánh nắng.

Đồ Vấn nghiêm túc nói: “Bạch Niệm, anh nghĩ đến việc mua nhà, một thời gian nữa sẽ đi mua.” 

Nghĩ ngợi đến tình huống của Đồ Vấn, Bạch Niệm khéo léo tránh đi vấn đề tiền bạc, nói: “Em với anh cùng mua được không?”

Đồ Vấn lại nói: “Anh sẽ phụ trách mua, em chỉ cần ở là được rồi.”

Bạch Niệm cũng không cố chấp nói tiếp chỉ gật đầu đồng ý: “Vậy được.”

********

Thời điểm đi gặp phụ huynh, Đồ Vấn tất nhiên có chuẩn bị quà. Lễ nghĩa của bản thân trước hết thể hiện ở quà, Đồ Vấn chưa bao giờ làm qua loa cho xong.

Bạch Niệm nhìn đống quà gặp mặt, nói: “Thực ra, anh không cần mua những thứ này đâu, ba mẹ em không quan trọng mấy thứ này.”

Tuy rằng nói như vậy nhưng Bạch Niệm cũng không ngăn Đồ Vấn mang quà đến.

Đồ Vấn không mở lời, chỉ đứng im lặng.

Bạch Niệm nói: “Đi thôi nào.”

Đồ Vấn nhàn nhạt đáp lại: “Được.”

––

Buổi sáng, khi vẫn còn ở trường, Bạch Niệm đã gọi điện thoại về nhà trước, thông báo rằng cô sẽ đưa bạn trai về ra mắt.

Nghe những lời này, hai vị phụ huynh quả thực có chút không biết phải làm sao.

Lý Đình ở đầu điện thoại bên kia cùng Bạch Chí Dân đều hiện lên ánh mắt khó hiểu, khó khăn mở miệng: “Tiểu Niệm, con từ khi nào đã có bạn trai thế, tại sao mấy năm nay không nói với ba mẹ?”

Bạch Niệm vừa đem va li hành lý sắp xếp vừa nghe điện thoại: “Ba mẹ đã gặp qua rồi ạ.”

Bạch Chí Dân sốt ruột, không kiên nhẫn nghe nữa, nhận lấy điện thoại: “Tiểu Niệm, là ba đây.”

Nghe được âm thanh trầm thấp của Bạch Chí Dân, Bạch Niệm có chút xấu hổ, giọng điệu cũng trở nên ngoan ngoãn hơn vài phần: “Ba ạ.”

Bạch Chí Dân đứng cạnh bàn điện thoại nói: “Cậu ta là ai thế? Là người ở đâu? Đối xử với con như thế nào? Ngoại hình gì đó không quan trọng, quan trọng là cậu ta đối xử với con có tốt không. Đã đi làm rồi hay mới tốt nghiệp giống con…”

Bạch Chí Dân liến thoắng một hồi, Bạch Niệm chớp chớp mắt, cô bị

hỏi tới ngơ ngẩn luôn rồi.

“Ba.” – Bạch Niệm cắt lời Bạch Chí Dân: “ Ba hỏi một lúc nhiều thứ như vậy, con phải trả lời cái nào đây?”

Lý Đình nhận lại điện thoại, hỏi: “Tiểu Niệm, vậy các con tính xem bao giờ tới nơi để ba mẹ chuẩn bị trước.”

Bạch Niệm nghĩ nghĩ, nói: “Chắc là ngày kia ạ.”

Đại học A ở ngay trong thành phố, từ trường đến nhà Bạch Niệm chỉ cần ngồi qua mấy chuyến xe buýt là có thể tới nơi, theo lý thuyết vốn không cần tốn thời gian một ngày đi đường.

Nhưng cô sợ Đồ Vấn trong thời gian ngắn không thích ứng được nên để lại thời gian chuẩn bị cho chu đáo. Cuối cùng vẫn mất một ngày đi đường.

Huống hồ, cô cũng cảm thấy gặp mặt phụ huynh cũng được coi là chuyện hệ trọng.

Để thời gian cho hai vị ở nhà chuẩn bị cũng tốt, Bạch Niệm cúp điện thoại.

––

Sắp tới cổng nhà Bạch Niệm, toàn thân Đồ Vấn căng thẳng đến cứng đờ.

Bạch Niệm nắm lấy tay cậu, giúp cậu thả lỏng rồi trấn an nói: “Đừng sợ, anh còn có em mà, đừng khẩn trương quá mức.”

Đồ Vấn khàn khàn đáp lại một tiếng rồi cũng không nói gì tiếp nữa.

Nhớ lại cảnh tượng lần gặp mặt đầu tiên, mọi thứ vẫn còn rõ ràng trước mắt.

Chính cậu hẳn là không để lại cho cô chú ấn tượng tốt đẹp nào.

Lại có khi chú và dì đã sớm quên đi một người như cậu.

Đang mải nghĩ ngợi, Bạch Niệm đã đi tới cửa gõ hai tiếng.

Lần đầu tiên thấy bạn trai của con gái, Bạch Chí Dân cũng có đôi phần khẩn trương, dáng ngồi cũng trở nên đoan chính trên chiếc ghế sô pha.

Nghe thấy tiếng gõ cửa, ông ngồi càng nghiêm túc hơn, vô cùng nỗ lực tạo dựng hình tượng của một vị trưởng bối.

Hai giây im lặng.

Lúc này Bạch Chí Đình mới chỉ chỉ cánh cửa bên kia, nhỏ giọng nói: “Bà đi mở cửa đi.”

Thoạt nhìn Lý Đình có vẻ tương đối thả lỏng, ung dung hơn, đứng lên đi tới cửa.

Bà bày ra một gương mặt tươi cười, tay mở cửa miệng vừa chào đón: “Tiểu Niệm đã về rồi.”

Mới vừa mở cửa, nhìn đến Đồ Vấn, biểu cảm trên mặt có chút sững sờ.

Từ trên mặt cậu bà nhìn thấy vẻ ngây ngô năm nào đã ít đi, thêm vào đó là sự thành thục từng trải, thân thể cũng rắn chắc hơn không ít.

Đồ Vấn lên trầm thấp chào hỏi: “Chào dì ạ.”

Đến cả giọng nói cũng ổn trọng hơn nhiều.

Lý Đình tiếp đón hai người vào nhà.

Tới phòng khách, Bạch Chí Dân cũng không khỏi sửng sốt.

Người này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Bạch Chí Dân.

Bạch Chí Dân nhìn qua Lý Đình trao đổi bằng ánh mắt.

Lý Đình mở miệng, kéo Bạch Niệm lại gần nói: “Tiểu Niệm, đi thôi, giúp mẹ vào bếp rửa rau nào.”

Bạch Niệm đại khái đã biết được dụng ý của hai vị phụ huynh, lo lắng nhìn Đồ Vấn.

Đồ Vấn đành phải nói với cô: “Đi đi, nghe lời dì.”

Bạch Niệm vô cùng không tình nguyện theo chân Lý Đình vào bếp.

Phòng khách trong nháy mắt trở về yên tĩnh.

Qua vài giây, Bạch Chí Dân làm như vô tình nhắc lại chuyện xưa, giọng điệu ôn hòa: “Chú còn nhớ rõ, năm đó cháu cõng Tiểu Niệm đưa về nhà.”

Đồ Vấn cũng không còn bộ dạng cẩn trọng quá mức như trước, thản nhiên thừa nhận: “Đúng ạ.”

Thời điểm buổi sáng gọi điện, Bạch Niệm đã nói với họ bạn trai tên là Đồ Vấn, còn thuận miệng nói họ không cần làm khó cậu.

Bạch Chí Dân tiếp lời: “Tiểu Niệm cũng thường xuyên nhắc tới cháu, vậy chú gọi cháu là Tiểu Vấn có được không?”

Đồ Vấn gật đầu: “Chú tùy tiện gọi như thế nào cũng được ạ.”

Bạch Niệm trong tay nắm một củ cà rốt, chân lại nhón lên, đầu hướng ra phòng khách xem Đồ Vấn ra sao.

Bạch Niệm nói: “Mẹ, mẹ với ba đã thương lượng với nhau hỏi cậu ấy cái gì rồi?”

Lý Đình nói: “Con còn không tin ba con sao, cậu ấy chính là nam sinh năm đó cõng con về tận nhà đó.”

Bạch Niệm đáp: “Vâng ạ, là cậu ấy.”

Lý Đình siết lấy hai tay Bạch Niệm ấn người cô xuống: “Nha đầu, thì ra con đã từ sớm gạt ba mẹ để yêu đương.”

Bạch Niệm chột dạ nói: “Không có đâu ạ, khi ấy còn chưa có yêu đương.”

Lý Đình quan sát cô, cũng không vạch trần lời nói dối.

Sau đó hai người cũng không nói gì nữa.

Trò chuyện nửa ngày, Đồ Vấn tạm biệt nói phải đi, Bạch Niệm đang sững sờ thì Đồ Vấn đã đi ra đến cửa.

Lấy lại tinh thần, Bạch Niệm lẩm bẩm: “Đã ăn cơm tối đâu…”

Bạch Chí Dân dựa lưng vào sô pha, châm điếu thuốc rồi gọi: “Tiểu Niệm.”

Bạch Niệm ngoan ngoãn đi qua đó, chờ đợi Bạch Chí Dân tiếp tục nói.

“Chàng trai này rất tốt” Bạch Chí Dân nói: “Nhưng mà, ba mẹ cậu ấy đều đã qua đời.”

Bạch Niệm gật đầu, không cảm thấy có gì sai cả: “Đúng ạ.”

“Tiểu Niệm” – Bạch Chí Dân hút một hơi thuốc: “Ba cũng không phải là loại người không biết thấu tình đạt lý nhưng với tình huống gia đình của Đồ Vấn, ba sẽ nói thẳng với con luôn.”

Về vấn đề gia đình của Đồ Vấn, Đồ Vấn cùng Bạch Niệm không phải chưa từng suy nghĩ tới, ngược lại còn từng suy nghĩ cặn kẽ một lượt. Bây giờ Bạch Chí Dân nhắc tới cũng là điều Bạch Niệm đã dự đoán.

Bạch Niệm đáp: “Ba, ba nói đi.”

“Ba và mẹ không thể nào một chút cũng không băn khoăn về gia đình cậu ấy” – Bạch Chí Dân nói tiếp: “Nhưng ba và mẹ con cũng hiểu, sự việc gia đình như vậy, cậu ấy không có cách nào lựa chọn cả.”

Bạch Niệm ngoan ngoãn đáp lại một tiếng.

“Tiểu Vấn là một đứa trẻ ngoan, nếu không suy xét đến tình trạng gia đình, cậu ấy quả thực là một người đáng để ba phó thác cả đời con.”

“Vâng ạ.”

“Tình cảnh của cậu ấy thật khiến người ta đau lòng.” – Bạch Chí Dân nói tiếp: “Nếu con vẫn muốn cùng Tiểu Vấn ở bên nhau, ba mẹ cũng không ngăn cấm hai đứa.”

“Vâng ạ.”

“Nhưng tiền đề là Tiểu Vấn phải đối xử tốt với con.”

Bạch Niệm rốt cuộc lúc này mới mở lời: “Ba, ba hãy yên tâm, cậu ấy đối với con rất tốt.”

Bạch Chí Dân hút hết điếu thuốc.

Lúc này bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa.

Bạch Niệm tò mò đi ra xem.

Cửa vừa mở ra Đồ Vấn đã mang theo mấy bình rượu đi vào.

Bạch Niệm không khỏi sửng sốt, hỏi: “Cậu sao lại trở về đây?”

Bạch Chí Dân nói: “Là ba, ba kêu cậu ấy đi mua hai bình rượu, hôm nay kêu Tiểu Vấn ở lại ăn cơm tối, có đuổi đi đâu nào?”

Ăn cơm…

Đầu có Bạch Niệm trở nên linh hoạt, kinh hỉ nói: “Vậy tức là ba và mẹ đã đồng ý rồi?”

Lý Đình đứng ở bên cạnh nói: “Nha đầu này, ba mẹ có khi nào bảo là không đồng ý đâu?”

Bạch Niệm vui mừng đột nhiên nhào vào lòng Đồ Vấn, ngẩng đầu nhìn cậu: “Đồ Vấn.”

Đồ Vấn thuận theo cúi đầu, nhéo nhéo tai cô, mặt mày đều mỉm cười nhắc nhở: “Chú và dì còn đang ở đây đấy.”

Bạch Niệm lúc này mới buông cậu ra, xấu hổ tới nỗi mặt đỏ bừng. Bị Bạch Chí Dân và Lý Đình trêu ghẹo một hồi mới thôi.

Cơm tối ăn xong xuôi, hai người trở về nhà của họ.

Đồ Vấn đem tình hình trước đó kể lại cho Bạch Niệm.

Hai người cùng ngồi trên ban công hóng gió đêm.

Đồ Vấn nghiêng đầu, dùng môi mình giữ lấy môi Bạch Niệm.

Gió nhẹ nhàng lướt qua, hô hấp của hai bóng hình lại có chút rối loạn.

Đồ Vấn cảm thấy có rất nhiều thứ cậu đều không thể có được nó mãi mãi.

Mà chỉ có cô gái trước mắt này khiến cậu nghĩ tới hai chữ vĩnh viễn.

Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn các độc giả đã làm bạn đồng hành trên con đường này, chúng ta rồi sẽ gặp lại nhau ở một câu chuyện xưa khác. 

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!