Thích Bạn Trong Một Khoảng Thời Gian Giới Hạn

Chương 27: Thích bạn trong một khoảng thời gian giới hạn



Editor: Trinh

Beta-er: My

Khi Đồ Vấn hỏi câu “Bao lâu thì đến?”, Bạch Niệm đã lên đường đến nhà Đồ Vấn. 

Khi đến dưới lầu nhà Đồ Vấn, Bạch Niệm còn cầm điện thoại nghe xong một câu nói cuối cùng của Đồ Vấn. 

Sau đó, cô nhìn lướt điện thoại, cúp điện thoại, tuỳ tiện cất vào túi. 

Vài phút sau, tiếng gõ cửa nhà Đồ Vấn vang lên.

Đồ Vấn liếc nhìn điện thoại, cảm thấy thời gian không có chênh lệch lắm. Bạch Niệm cũng nên tới rồi. Cậu cũng không hỏi là ai, trực tiếp đi qua mở cửa ra. 

Bạch Niệm cảm thấy có chút xấu hổ, mang theo thứ gì đó đứng sững người tại chỗ trong chốc lát. 

Sau khi nhìn thấy Đồ Vấn, lại bắt đầu có chút rụt rè, muốn lập tức xoay người chạy trốn. Cô căng da đầu bước vào trong nhà. 

Ánh mắt Đồ Vấn còn đảo quanh trên mặt cô. 

Bạch Niệm đem đồ đặt lên bàn một cách tự nhiên, nói: “Cậu hôm nay… sinh nhật cậu vào ngày mai.” 

Đồ Vấn dựa tường, có chút lười biếng. Cậu nhìn theo tay Bạch Niệm

nhìn thấy chiếc bánh kem trên bàn. 

Đôi mắt cậu nhìn chằm chằm chiếc bánh kem một lúc. 

Lúc trước không có người cùng cậu đón sinh nhật, bản thân cũng không để ý đến những việc này. 

Nhiều năm như vậy, cậu cũng đã sớm quen một thân một mình. Dần dần, cậu cảm thấy những thứ không thuộc về cậu, cũng không cần phải miễn cưỡng. 

Cậu bảo Bạch Niệm ngồi xuống, còn mình ngồi ở đối diện, cười hỏi: “Cậu mua?” Bạch Niệm siết chặt ngón tay: “Ừ, tôi mua.” 

Đồ Vấn bật cười: “Mua cái này làm gì?” 

Bạch Niệm chân thành nói: “Bởi vì tổ chức sinh nhật, sinh nhật thì phải ăn bánh kem.”

Đồ Vấn phát hiện, Bạch Niệm đặc biệt cứng đầu trong những chuyện nhỏ nhặt này.

Đồ Vấn thỏa hiệp, duỗi tay cầm bánh kem: “Được, ăn thôi.”

Bạch Niệm ngăn tay cậu lại, nói: “Không được.” 

Đồ Vấn do dự nhìn cô. 

Bạch Niệm nói: “Còn chưa tới ngày mai, vẫn chưa thể ăn.” 

Đồ Vấn thành thật thu tay về, ngả người về phía sau, cả người thả lỏng. Đồ Vấn không nói nữa, cũng không hỏi cô cái gì. 

Lặng im. 

Bạch Niệm thử hỏi: “Cậu có muốn gặp Lý Văn Hiên cùng Thư Ý không?”

Đồ Vấn cảm thấy có chút phiền phức, nói: “Không cần.” 

Kỳ thật cậu có chút tâm tư. 

—— muốn một mình ở cùng Bạch Niệm trong chốc lát. 

Bạch Niệm gật đầu “Ồ” một tiếng. 

Hai người vẫn luôn đợi cho đến khi trời dần dần khuya. 

Đèn chiếu sáng cả căn phòng, ánh đèn mờ nhạt chiếu thẳng lên mặt

Bạch Niệm. Cô ngồi mở hộp bánh một cách lặng lẽ. 

Đồ Vấn ngồi trên sô pha nghiêng đầu nhìn cô. 

Trong nháy mắt, trong lòng Đồ Vấn không xác định, cậu lẳng lặng nhìn Bạch Niệm, hoảng hốt cảm thấy nhìn được tương lai của chính mình.

Nếu có thể có tương lai cùng người trước mặt, chắc hẳn cậu là người kiếm được lời. 

Còn rất nhiều thời gian, Đồ Vấn không hài lòng nhưng vào lúc này, cậu đột nhiên cảm thấy chắc hẳn mình là người may mắn nhất trên thế giới này. 

Cậu nghĩ rất đơn giản. 

—— liền như vậy cùng người trước mắt này bình bình đạm đạm ở chung, từ thuở thiếu niên xanh miết đến những năm tháng cuối đời.

Bạch Niệm đem bánh kem đẩy đến trước mặt Đồ Vấn, cúi đầu nhìn điện thoại. Đồ Vấn như cũ giữ nguyên tư thế ban đầu. 

Bạch Niệm nói: “Ước nguyện đi, sau đó thổi nến, sau đó ——”

Trên eo đột nhiên xuất hiện một bàn tay. Bạch Niệm run lên, ngã vào lòng Đồ Vấn. Cô đè Đồ Vấn ở trên sô pha với một tư thế quái lạ, cô ở phía trên Đồ Vấn. 

Dường như trong không khí chỉ còn lại tiếng tim đập mạnh không ngừng. Bầu không khí trở nên có chút ái muội. 

Đôi mắt hoảng loạn nhìn cậu. 

Đồ Vấn cười ẩn ý. Cậu đưa tay nhéo nhéo vành tai Bạch Niệm, giọng nói mang theo chút dục vọng, nói: “Lỗ tai đỏ.” 

Bạch Niệm toàn thân tê dại, ý thức được tư thế quái lạ, vội vàng giãy giụa rời khỏi sô pha.  

Cơ thể khẽ nhúc nhích, giây tiếp theo, một tay Đồ Vấn đặt sau gáy Bạch Niệm ấn cô vào lòng. 

Bạch Niệm hoàn toàn ngốc. 

Cơ thể của mình dán ở trên người Đồ Vấn. 

Tiếp theo, Đồ Vấn vuốt tóc cô ra sau tai, trêu đùa: “Tim đập nhanh như vậy?” Bạch Niệm trừng mắt, không nói nên lời. 

Giọng nói Đồ Vấn dần trở nên khàn khàn, hầu kết chuyển động, hốc mắt hơi hơi phiếm hồng. 

“Lần trước cậu nói muốn hôn tôi, trước hết để tôi chiếm tiện nghi, hôn cậu trước, được không?” 

Nghe đến đây, đại não Bạch Niệm bùng nổ. 

Cô lập tức nói: “Cậu, cậu không phải không có sao?” 

Đồ Vấn hừ nhẹ cười một tiếng. 

Bạch Niệm không nghe thấy Đồ Vấn trả lời. 

Đang lúc đại não trống rỗng, Đồ Vấn hơi nghiêng đầu, từ từ nhắm mắt lại, âu yếm hôn mí mắt Bạch Niệm. 

Thành kính lại chân thành. 

Trong lúc Đồ Vấn hôn Bạch Niệm, Bạch Niệm vô thức nhắm mắt lại. 

Đôi mắt có chút nóng.

Vài giây sau, Đồ Vấn dời miệng khỏi mí mắt của Bạch Niệm, Bạch Niệm chậm rãi mở mắt ra. 

Tư thế này vẫn duy trì một hồi lâu. 

Giọng nói Bạch Niệm trầm xuống, phá lệ đặc biệt rõ ràng trong không gian yên tĩnh này. “Sinh nhật vui vẻ, Đồ Vấn.” 

Đồ Vấn xoa xoa lỗ tai Bạch Niệm, giống như vui đùa món đồ chơi. 

Bạch Niệm giận dữ: “Cậu thả tôi xuống.” 

Đồ Vấn không nói chuyện, chỉ có một tiếng cười khẽ không ổn định phát ra từ cổ họng. Đồ Vấn buông tay, nói: “Được.” 

Bạch Niệm cuống quýt rời khỏi người Đồ Vấn, ngồi ở bên kia sô pha, vẻ mặt có chút xấu hổ. Đồ Vấn chậm rãi ngồi dậy. 

Bạch Niệm nói: “Cậu, cậu ước nguyện đi.” 

Đồ Vấn gật đầu: “Được.” 

Bạch Niệm lẳng lặng nhìn Đồ Vấn nhắm mắt lại, sau đó mở ra. 

Cô cũng không hỏi cậu ước nguyện vọng gì. 

Đồ Vấn cắt ra một miếng bánh kem, đem đến trước mặt Bạch Niệm, hất cằm về phía trước: “Ăn bánh kem.” 

Bạch Niệm do dự một lát, nhận lấy, cắt một miếng nhỏ, bắt đầu ăn. 

Đồ Vấn ngồi ở một bên, nghiêm túc hỏi: “Cậu đã nghiêm túc xem xét sẽ học trường đại học nào hay chưa?” 

Bạch Niệm lại cắt một miếng bánh kem bỏ vào trong miệng: “Cùng một

chỗ với cậu.” 

Đồ Vấn nghiêm túc gật gật đầu: “Được, nghe cậu.” 

Ăn xong bánh kem, Bạch Niệm cầm lấy hộp quà trên bàn trà, đưa cho Đồ Vấn, nói: “Quà sinh nhật.” 

Bạch Niệm chậm rãi mở ra, bên trong là một con búp bê màu nắng đáng yêu. 

Nằm trong hộp mỉm cười với cậu.

Bạch Niệm nghiêm túc nói: “Chúc cậu bình an.” 

******** 

Bạch Niệm về đến nhà. 

Xung quanh im ắng. Nàng rón ra rón rén đi vào phòng. 

Cô bò lên giường, không bật đèn, ánh sáng điện thoại chiếu vào trên mặt. Cô hơi giật mình, nhớ lại những gì Đồ Vấn vừa nói. 

Bạch Niệm ngồi ở trên sô pha, Đồ Vấn ngồi xổm trước mặt cô, nói: “Chúng ta thi đại học A đi.” 

Bạch niệm gật đầu một cách khó hiểu. 

Bạch Niệm lấy lại tinh thần, ngón tay gõ nhẹ trên màn hình điện thoại. Cô mở ra Baidu, nhập các từ khoá về đại học A, trên màn hình hiển thị các tin tức về đại học A. 

Bạch Niệm trượt xuống, thấy được điểm của năm vừa rồi. 

Những ngày còn lại, Bạch Niệm học tập điên cuồng. Mỗi một ngày, mỗi một đêm, như là một cái máy. 

Cô không liên lạc với Đồ Vấn, Đồ Vấn cũng không cùng cô liên lạc. Như có lực lượng vô danh khích lệ hai người họ. 

Thời gian dường như được thay thế bằng máy gia tốc. 

Vào ngày 20 tháng 6, bọn họ bước vào một kỳ thi. 

Ngày đó giống những năm trước, không khí có chút ẩm ướt và có mưa nhẹ. Lại qua mấy ngày, đã đến lúc kiểm tra thành tích. 

Bạch Niệm ngồi ở trước máy tính, đôi mắt nhìn chằm chằm. 

Cuối cùng điểm số của cô cũng xuất hiện. 

Cô choáng váng, bị Lý Đình ôm chặt lấy. Một nụ cười hiếm hoi xuất hiện trên mặt Bạch Chí Dân. 

Rất nhanh, Bạch Niệm bình tĩnh lại. 

Cô thả mình xuống ghế sô pha, trực tiếp gọi điện thoại cho Đồ Vấn.

Tim cô như muốn nhảy ra ngoài, đầu dây bên kia đã thông. 

Một lúc lâu hai bên đều không lên tiếng. 

Rồi sau đó, đồng thanh hai người nói: “Tôi… “ 

Giọng nói Đồ Vấn hoàn toàn im bặt, nói: “Cậu nói trước.” 

Bạch Niệm còn có chút kích động, nói: “Đồ Vấn, tôi thi đậu.” 

Tôi thi đậu đại học A, chúng ta có thể cùng sống trong cùng một trường đại học. Cổ họng Đồ Vấn khô khốc, không nói nên lời. 

Bạch Niệm gọi: “Đồ Vấn?” 

Đồ Vấn: “Ừ, tôi đây.” 

Bạch Niệm không dám tiếp tục hỏi. Liền trầm mặc. 

Vài phút sau, Đồ Vấn phát lại đây một tấm hình. 

Bạch Niệm click mở. 

Đó là thành tích loá mắt của Đồ Vấn, đến đại học A vẫn còn dư dả. 

Cuối cùng, hai người cùng nhau đăng ký tình nguyện viên, đến ngày được nhận vào trường đại học A, Bạch Niệm nhảy nhót cầm giấy thông báo chạy đến nhà Đồ Vấn. 

Mới vừa bước vào cửa, tờ giấy báo sáng rực của Đồ Vấn đã được đặt trên bàn trà. Đồ Vấn đi ra từ phòng tắm, tóc còn nhỏ nước, một làn sương mờ ảo trên người. 

Cậu cười nói: “Tới rồi?” 

Bạch Niệm đứng, cầm tờ giấy thông báo: “Ừm, tới rồi.” 

Đồ Vấn gật đầu đi về phía sô pha: “Ngồi đi.” 

Bạch Niệm ngoan ngoãn ngồi xuống, đôi mắt không hề chớp mà nhìn chằm chằm cậu. Đồ Vấn xoa xoa đầu cô, nói: “Tiểu cô nương nhà ta thật lợi hại.” 

Bạch Niệm cũng không có trốn, nói: “Thật không biết xấu hổ.”