Thích Bạn Trong Một Khoảng Thời Gian Giới Hạn

Chương 26: Thích bạn trong một khoảng thời gian giới hạn



Editor: Chích Bông

Beta-er: My

Bệnh viện đã được quét dọn sạch sẽ. 

Mấy ngày này trời chỉ rầm rầm vài cái thì đã mưa, như là dùng hết sức để tẩy rửa toàn bộ thế giới. 

Đồ Vấn nằm trên giường, mắt hai mí khép chặt vì nhắm mắt mà trở nên bình lặng hơn. Hạt châu trong mắt khẽ chuyển động, lọn tóc vụn vặt bị thấm ướt bởi mồ hôi. Thần sắc thống khổ, như là mới được người ta vớt từ dưới nước lên. 

Bạch Niệm nhẹ nhàng đem bình nước ấm đặt một bên trên bàn, rồi ngồi xuống ghế không gây tiếng động. 

Tay xoa nhẹ mi tâm cho Đồ Vấn. 

Vừa sốt ruột vừa đau lòng. Hốc mắt cô đỏ lên, nỗi chua xót xộc thẳng lên mũi. 

Cô thật sự chỉ muốn cậu vui vẻ, nhưng giữa muôn vàn đau khổ, cô lại nhỏ bé và vô dụng. 

Tầm thường đến mức không thể khiến cho cậu ấy vui vẻ. 

Bạch Niệm hít hít mũi, nhỏ giọng: “Đồ Vấn.”

Âm thanh yếu ớt truyền đến tai, lông mi Đồ Vấn run lên, cố gắng mở mắt, mơ hồ nhìn lên trần nhà. Trong mắt khô khốc không một giọt lệ. 

Đáy mắt là một mảnh trống rỗng.

Bạch Niệm đau lòng nói: “Uống chút nước đi.” 

Tròng mắt Đồ Vấn chuyển động, máy móc ngồi dậy. 

Không uống nước cũng không nhìn Bạch Niệm. 

Giống như đang sống trong thế giới của chính mình, ngăn cách mọi người ở bên ngoài. 

Thấy vậy, Bạch Niệm đột nhiên cử động, ôm chầm lấy Đồ Vấn. Sợ cậu sẽ đẩy mình ra, hai tay gắt gao ôm chặt. 

Giọng nói cô nhẹ nhàng: “Đừng sợ, cậu còn có tôi ở đây.” 

Thật lâu sau, Đồ Vấn mới khó khăn “Ừ” một tiếng. 

Bạch Niệm đưa ly nước cho cậu, Đồ Vấn cứng nhắc cầm lấy. 

Yết hầu Đồ Vấn chuyển động, vài giây sau, cậu đột nhiên ghé vào mép giường nôn ra. Ly nước trên bàn rơi mạnh xuống đất làm ướt nửa bên ống quần của Bạch Niệm. 

Động tác này quá bất ngờ, nội tâm Bạch Niệm giật một cái, vội vàng vỗ vỗ lưng Đồ Vấn.

Nước mắt Đồ Vấn trào ra, rơi xuống sàn.

Cổ họng của cậu khô khốc, thậm chí còn bị mất nước nghiêm trọng. 

Bạch Niệm không để ý ống quần của mình mà ngồi xổm xuống vuốt lưng cho Đồ Vấn. 

Cô mím môi, chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu thống khổ như vậy. 

Cô không thể san sẻ cùng cậu, nói những câu an ủi trong giờ phút này cũng vô ích. 

******

Mãi cho đến khi kì thi đại học đến gần, Đồ Vấn vẫn luôn ỉu xìu rầu rĩ. Ngược lại không có gặp những chuyện như lúc trước. 

Sinh hoạt trở lại như trước. 

————Trường học, nhà, chỉ là không có đến bệnh viện. Học tập, nói chuyện, ăn uống cùng với trước kia không có khác biệt nhiều lắm. 

Thoạt nhìn đã tốt hơn nhiều, như đã trừ bỏ khoảng thời gian đó ra. 

Nhưng chỉ có Bạch Niệm biết, cậu ấy đang sống trong quá khứ mà thôi. 

Bởi vì thật vất vả để xây dựng dáng vẻ tươi cười. Từ sớm trên mặt cậu đã u tối rồi. 

Một buổi chiều nọ Bạch Niệm ngồi trên sô pha, ngón tay đang gõ nhanh cái gì đó.

Bạch Niệm sợ Đồ Vấn không vui, cũng không dám trắng trợn hỏi cô, chỉ là mờ mịt nói: “Làm sao bây giờ?”

Nhìn bộ dạng hiện giờ của Đồ Vấn làm cô không biết phải làm gì. 

Trịnh Thư Y đang cùng Lý Văn Hiên ôn bài, điện thoại bỗng run lên. 

Trịnh Thư Y mở điện thoại. 

Lý Văn Hiên hỏi: “Sao vậy?”

Trịnh Thư Y cúi đầu xem điện thoại, nói: “Tin nhắn của Bạch Niệm.” 

Lý Văn Hiên để quả nho vào miệng: “Hỏi chuyện của Đồ Vấn hả?” 

Trịnh Thư Y có chút buồn: “Ừ.”

Nhìn bộ dạng của Trịnh Thư Y làm tâm trạng Lý Văn Hiên đi xuống theo. 

Cậu cất giọng rầu rĩ: “Lần trước tôi đi thăm Đồ Vấn, cậu ấy ngoại trừ Bạch Niệm ra ai cũng không thèm liếc một cái, trực tiếp ném tôi ra ngoài.” 

Trịnh Thư Y nghiêm túc nói: “Cậu tha thứ được thì tha thứ đi, dù sao chuyện lớn như vậy, lại bất thình lình ập đến, cậu ấy nhất định rất sốc.” 

Hai đầu lông mày của Lý Văn Hiên có chút tối tăm nói: “Tôi biết mà.”

Dừng vài giây, cậu thuận miệng nói tiếp: “Ngược lại thấy cậu ấy như bây giờ tốt hơn nhiều, nhưng mà…” Trong giọng nói lộ ra vẻ an ủi: “Cũng ít nói hơn hẳn, không nhiều bằng lúc tôi mới quen Đồ Vấn.”

Dù sao cũng không phải chuyện gì khiến người ta vui vẻ, hai người nhất thời rơi yên lặng. 

Sự yên lặng có chút áp bức. 

Qua vài phút, Bạch Niệm cũng không chờ Trịnh Thư Ý định thần lại. Cô không tiếp tục chờ mà ngồi trên sô pha suy nghĩ xem việc gì làm cho Đồ Vấn có thể vui vẻ. 

Đột nhiên Bạch Niệm có một ý tưởng. Càng nghĩ càng thấy hy vọng tràn trề. 

Cô gấp gáp gửi tin nhắn cho Trịnh Thư Ý: “Thứ bảy tuần sau là sinh nhật cậu ấy.”

“Cậu ấy” này không cần nói cũng biết ——là Đồ Vấn. 

Trịnh Thư Y đại khái cũng đoán được suy nghĩ của cô: “Cậu muốn trong sinh nhật Đồ Vấn sao?”

Bạch Niệm thường ngày rất nhát gan, người ta nói chuyện lớn tiếng một chút đã có thể dễ dàng dọa cô sợ hãi một phen. Mà cô cũng thừa nhận bản thân từ trước đến nay không có gan dạ như người khác. 

Sau đó gặp Đồ Vấn, dần dần đã thay đổi. 

Cô thích bản thân mình dũng cảm. 

Cô muốn bản thân mình có dũng khí. 

Tựa hồ có một cổ năng lượng tràn đầy, cô không giống như trước kia mà rụt rè sợ hãi nữa. Cô bình thản nói: “Ừm, để cậu ấy vui vẻ tớ sẽ cố gắng hết sức.”

Trịnh Thư Y có chút ngạc nhiên. Trong ấn tượng của mình Bạch Niệm chưa từng dám công khai thừa nhận như vậy. 

Trịnh Thư Y trả lời: “Được đó.”

*********

Buổi sáng thứ bảy rất nhanh đã đến. 

Bạch Niệm muốn cho Đồ Vấn một bất ngờ, nên không nói cho Đồ Vấn biết kế hoạch của mình. 

Bạch Niệm nghĩ có phải bản thân quá mức liều lĩnh rồi, có thể dọa cậu ấy, hay cậu ấy căn bản không muốn người khác dùng cách này đối đãi với mình. 

Thế nhưng Bạch Niệm cũng không nghĩ ra được cách nào tốt hơn. 

Nếu không thử một lần cô sẽ không cam tâm. 

Vào lúc bốn giờ chiều, nhiệt độ so với hai ba giờ phải nói mát mẻ hơn một chút. Tuy rằng không bằng mùa thu, nhưng nắng chiều vẫn tốt hơn nhiều.

Bạch Niệm bước vào trong một cửa hàng, hơi lạnh của điều hòa xua tan đi chút cái nóng, làm cho cả người Bạch Niệm thoải mái hơn rất nhiều. Tiếng ve kêu phát ra từ cây ngô đồng phía sau truyền đến tai.

Đầu tiên Bạch Niệm dạo xung quanh một vòng, nhìn chung quanh một lượt. Cuối cùng, cô đứng trước một cửa tiệm nhỏ bán đồ chơi.

Nhân viên cửa hàng đi tới, trên mặt tươi cười nói giọng điệu ôn hòa: “Xin hỏi, quý khách cần gì ạ?”

Bạch Niệm không do dự trực tiếp chỉ con búp bê màu xanh nắng trong tủ trưng bày, âm thanh rất nhỏ: “Em lấy cái kia.”

Nhân viên cửa hàng đem ra đưa cho cô.

Bạch Niệm cũng không nói gì thêm, sau khi tính tiền liền rời đi.

Không có một hành động dư thừa nào.

Sau đó cô đến cửa hàng bánh ngọt, mua một cái bánh ga-tô nhỏ.

Đủ để một người ăn.

Bạch Niệm ngồi trên cái ghế dài cạnh quầy ăn vặt, đem đồ cẩn thận đặt qua một bên.

Cô lấy điện thoại ra, cũng không có ý định về nhà.

Cô cầm điện thoại nhìn về phía đường đối diện một lúc, bối rối không biết có nên gọi cho Đồ Vấn hay không.

Bất tri bất giác, cô đã mở ra liên lạc của Đồ Vấn.

Tim đập nhanh tựa như trống đánh liên hồi.

Có cả nhịp điệu lẫn tiết tấu.

Trên đường đầy những con người xa lạ, siêu thị tấp nập người ra vào.

Nhịp tim của Bạch Niệm không tự chủ được bản thân, điện thoại đã truyền đến đầu dây bên kia của Đồ Vấn.

Một bàn tay trắng trẻo chạm vào mặt bàn.

Bởi vì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, âm thanh có chút khàn. Cũng không biết là ai đang gọi đến, đã trực tiếp đưa lên tai nghe: “Xin chào, ai gọi đấy.”

Đầu dây bên kia cúi đầu, ngơ ngác nhìn một chỗ, cố ý không quan tâm.

Cô thận trọng gọi: ’’Đồ Vấn.’’

Giọng nói mềm mại của Bạch Niệm trong điện thoại truyền qua tai Đồ Vấn. Đồ Vấn mở mắt ra, ánh mắt tỉnh táo hơn hẳn.

Sau vài giây, Đồ Vấn nói: ’’Ừm, tôi đây.’’

Đây là lần đầu tiên Bạch Niệm chủ động quan tâm người khác như vậy, vì người khác mà làm không ít việc. Nhưng mà cô sợ mình làm không tốt sẽ bị cười nhạo. 

Cô không quan tâm những người kia nghĩ cô như thế nào. 

Nhưng mà người cô thích là Đồ Vấn. 

Bạch Niệm trong lòng thầm cổ vũ cho mình, thật vất vả mới nói ra được: “Đồ Vấn…Tối nay mấy giờ cậu ngủ?”

Nói xong câu đó Bạch Niệm cảm thấy đã dùng hết dũng khí của cả đời mình rồi.

Đồ Vấn sững sờ hỏi: “Sao hỏi cái đó?”

Câu hỏi này hoàn toàn nằm trong dự liệu của Bạch Niệm. Cô không có trả lời, ngược lại nói: “Tôi muốn đến nhà cậu.”

Đồ Vấn thay đồ, nói: “Vậy cậu đến đi.”

Không nghĩ tới Đồ Vấn thoải mái đáp ứng như vậy, Bạch Niệm nhất thời có chút sửng sốt. 

Rồi sau đó nói: “Vậy cậu đợi một lát, tôi qua ngay bây giờ.”

Đồ Vấn chạy đến bên cạnh cửa sổ sát đất bên cạnh, cúi đầu nhìn trời bên ngoài. 

Lúc này, trời có chút âm u, bầu trời đã bắt đầu tích tụ mây đen, dưới lầu đèn đường đã mở, ánh sáng cũng phá lệ trở nên rõ ràng. 

Đồ Vấn hơi ngẩn ra: “Được tôi chờ cậu.”