Thích Bạn Trong Một Khoảng Thời Gian Giới Hạn

Chương 25: Thích bạn trong một khoảng thời gian giới hạn



Editor: Ngọc Anh

Beta-er: My

Ngày hôm sau, mặt trời đỏ chói, gay gắt treo ở trên bầu trời. Khác với mấy ngày trước, nhiệt độ trong không khí đã tăng vọt lên. Ánh mặt trời khắc nghiệt khiến người ta không thể mở mắt.

Và thời tiết cũng không hề có dấu hiệu sẽ giảm nhiệt độ.

Giống như là nhớ tới cái gì, Bạch Niệm đứng lên khỏi sô pha đi ra ngoài ban công. Trong lúc lơ đãng nhìn xuống phía dưới thấy Đồ Vấn đang ngẩng đầu nhìn cô.

Cậu híp mắt lại, tóc bị vò tới lộn xộn, đuôi mắt hồng hồng dưới ánh mặt trời tỏa sáng như muốn thiêu đốt người khác. Lại càng giống kem tươi của mùa hè, mát lạnh lại sạch sẽ.

Từng nhịp đập của con tim Bạch Niệm bắt đầu nhanh hơn, mạnh hơn. Cô cảm thấy lòng mình như bị thứ gì đó làm cho rung động. Cô siết chặt lan can, lặng lẽ dời mắt, gương mặt có chút nóng lên.

Đồ Vấn mím môi, khóe miệng cong lên, hướng về phía cô vẫy tay: “Xuống dưới nào.”

Bạch Niệm nghe thấy âm thanh từ xa truyền lại nhưng lại vừa khéo truyền rõ ràng vào tai cô.

Rồi sau đó, cô gật đầu đồng ý, đi xuống phía dưới.

Bạch Niệm vừa đi vừa hỏi: “Sao cậu lại tới đây?”

Đồ Vấn kéo lấy tay cô: “Tới để đón cậu.”

Bạch Niệm không được tự nhiên cho lắm: “Tôi không cần cậu phải đón đâu.”

Đồ Vấn đùa giỡn nói với cô: “Vậy không phải cậu vẫn xuống dưới đây sao?”

Bạch Niệm trái lo phải nghĩ, thực sự nghĩ không ra lời để phản bác lại cậu. Cô rút tay ra khỏi Đồ Vấn, nhẹ nhàng bước về phía trước.

“Đi nào.”

Hai người tùy tiện vào một quán ăn bên đường. Tìm một chỗ trong góc có cửa sổ để ngồi.

Gió thổi khẽ khàng, trang sách lại khẽ tung bay theo gió.

Bạch Niệm cúi đầu, hoàn toàn nghiêm túc đọc sách. Không hề có chút chú ý nào dành cho Đồ Vấn.

Đồ Vấn một tay chống cằm, một tay cầm bút viết.

—— đang ngắm nhìn cô.

Bạch Niệm vẫn mải mê cúi đầu viết lách.

Thời gian cứ như vậy không chút tiếng động trôi qua.

Đột nhiên, Bạch Niệm ngẩng đầu, miệng mở ra muốn nói cái gì đó nhưng cuối cùng môi lại không động đậy.

Trùng hợp, Đồ Vấn cũng đang nhìn cô một cách thư thái.

Bạch Niệm lấy bút chọc chọc mặt cậu: “Cậu nhìn làm gì, mau mau ôn bài đi.” 

“Thành tích trong lần thi thứ hai của cậu còn không cao bằng tôi đâu.”

Rồi Bạch Niệm lại cúi đầu không nói gì. Hồi lâu sau không còn thấy cảm giác bất lực xuất hiện nữa.

Cô thật sự đã nghĩ đến việc cùng Đồ Vấn thi vào đại học, chính bản thân cô cũng rất cố gắng.

Có một số chuyện bản thân không có cách nào thay đổi được. Kiểu người như Đồ Vấn dường như làm cái gì cũng thật bình tĩnh, thong dong lại vẫn có thể tự tin, nhẹ nhàng đem công việc hoàn thành một cách xuất sắc.

“Vậy nếu như tôi làm bài thi kém đi một chút được không?”

Suy nghĩ bỗng dưng bị ngắt quãng, Bạch Niệm nhìn cậu: “Sao cơ?”

“Như vậy hai chúng ta có thể vào cùng một trường đại học rồi.”

Bạch Niệm lập tực phản đối: “Không thể được!”

Cô không hề nghĩ tới để cho Đồ Vấn sẽ vì cô mà từ bỏ tương lai rạng rỡ.

“Tại sao lại không muốn?”

“Bởi vì…” – Bạch Niệm thành thật nói ra: “Cậu rõ ràng có thể làm bài rất tốt.”

“Nhưng tôi lại cảm thấy cậu lại càng tốt hơn.”

Bạch Niệm nhún nhún vai: “Vậy tôi sẽ cố gắng suy xét một thời gian vậy.” 

Đồ Vấn chống cằm, tay còn lại xoa xoa đầu Bạch Niệm: “Thật biết nghe lời.”

Cậu lại quay ra lục lọi trong cặp, tìm ra một viên kẹo sữa bò Vượng Tử: “Thưởng cho cậu một viên kẹo.”

Bạch Niệm đẩy tay cậu ra: “Tôi đâu phải mèo chứ.”

“Cậu cảm thấy không công bằng sao?” – Đồ Vấn nghiêm túc hỏi: “Người khác dễ như trở bàn tay liền có thể thi thật tốt.”

Bạch Niệm nghĩ nghĩ lại chậm chạp lắc đầu: “Kỳ thực tôi đã rất may mắn rồi.”

“Ít nhất có đủ tay, đủ chân.” – Bạch Niệm tiếp lời: “Còn có thể gặp được cậu.”

“Tôi khiến cậu vui vẻ đến vậy sao?”

Bạch Niệm có chút kiêu ngạo nói: “Vui vẻ chứ. Tôi có ánh mắt tốt

như vậy.”

Đồ Vấn hừ nhẹ hài lòng một tiếng.

“Thực ra, quan trọng nhất chính là không để cho chính mình phải hối hận.”

Bạch Niệm nói ra vô cùng bình thản.

Đồ Vấn cảm thấy, cô dường như luôn mang một bộ dạng như thế: Không oán giận, nghiêm túc nỗ lực, không thể nhìn thấu, hiểu rõ.

“Thêm nữa, tôi cũng còn muốn để ba mẹ sống tốt hơn một chút.” – Chỉ là suy nghĩ đến Đồ Vấn, những lời này cô không có nói ra.

“Lại nói tiếp” – Bạch Niệm lái sang đề tài khác: “Tôi cảm thấy, tôi phải vì tương lai của chúng ta mà nỗ lực.”

Không biết câu nói này đã kích thích tới dây thần kinh nào của Đồ Vấn. Cậu biểu tình ngỡ ngàng, miệng lẩm bẩm: “Tôi sao?”

“Đúng vậy, là cậu.” – Thanh âm của Bạch Niệm không kiêu ngạo, không nóng nảy mà vô cùng dễ nghe: “Nếu cậu nguyện ý, cậu sẽ có một mái ấm thuộc về riêng bản thân, chúng ta cùng nhau tạo nên mái ấm đó.”

Đồ Vấn như bị kích thích, máu toàn thân trên dưới đều nóng lên.

Đồ Vấn cảm thấy đây là câu nói êm ái nhất mà cậu từng được nghe.

Cậu thực sự khát vọng cô sẽ cho cậu mái ấm kia.

Đồ Vẫn bình tĩnh nhìn Bạch Niệm, không nói một lời.

Đúng lúc này, điện thoại của Đồ Vấn lại vang lên.

Đồ Vấn hoàn hồn, cũng không có tránh mặt Bạch Niệm nhấc điện thoại lên nghe luôn.

Đồ Vấn: “Alo, bác sĩ Triệu.”

Bác sĩ Triệu: “…………”

Đồ Vấn siết chặt điện thoại: “Được, cháu đã biết, cháu lập tức đến đó.”

Thần sắc Đồ Vấn có chút khẩn trương, Bạch Niệm hỏi: “Có chuyện gì thế?”

Đồ Vấn trấn an lại xoa dịu, vỗ nhẹ tay cô: “Không có chuyện gì đâu, cậu trước hết cứ ở lại đây đã, tôi đi một chuyến tới bệnh viện xem sao.”

Bạch Niệm đứng lên: “Bệnh viện bên kia có việc sao?”

Đồ Vấn: “Ừm, bác sĩ nói mẹ của tôi đã tỉnh nhưng trạng thái tinh thần không được tốt cho lắm.”

Bạch Niệm nói: “Tôi với cậu cùng đến đó.”

Những lời bác sĩ Triệu nói trong điện thoại một lần nữa hiện lên: “Mẹ cậu có khuynh hướng tự sát, cậu mau tới đây xem tình hình đi.”

Do dự một lát, Đồ Vấn quyết định: “Không cần đâu, một mình tôi đi là được rồi.”

Bạch Niệm nghĩ ngợi rồi gật đầu đồng ý.

Đợi cho bóng hình Đồ Vấn biến mất ở chỗ ngoặt, Bạch Niệm mới đứng dậy theo cậu ra ngoài.

Đồ Vấn ở ven đường bắt một chiếc taxi, chỉ mất vài phút đã đến cửa bệnh viện.

Đồ Vấn chạy nhanh, là người tới phòng bệnh đầu tiên. Cửa phòng bệnh đã hé mở từ trước, cậu theo bản năng đẩy cửa ra.

Cậu thở hổn hển nhìn quanh phòng một lượt, trên giường không có người.

Tim Đồ Vấn nảy lên thật mạnh, dừng lại để suy nghĩ một chút, cậu chạy lên tầng thượng của bệnh viện.

Ánh nắng chói chang gay gắt. Đồ Vấn giật mình cứng đờ tại chỗ. Phía sau lưng áo đã bị mồ hôi làm cho ướt đẫm. Phía trước kia là một thân hình gầy gò, nhỏ bé tựa như chiếc lá còn sót lại trong cơn gió cuốn, thân mình lung lay, phảng phất như một giây sau đó sẽ bị thổi ngã.

Đồ Sương đung đưa chân, ngồi trên mái nhà. Đôi mắt vô hồn như bị che phủ bởi miếng vải đen, không chút cảm xúc.

“Mẹ!”

Con ngươi Đồ Vấn co rút lại, âm thanh như muốn xé toạc không gian.

Bên dưới tòa nhà là một vòng người vây quanh, họ đều đến để xem náo nhiệt.

“Người phụ nữ kia ở trên đó làm gì vậy?”

“Muốn nhảy thì mau nhảy đi, cô ta đang chờ cái gì thế?”

“Đây chính là người phụ nữ bị bệnh tâm thần, bảo sao chồng lại bỏ cô ta, cô ta đáng bị như vậy!”

……………….

……………….

Tất cả những từ ngữ ô uế đều không có dừng lại, chúng không ngừng truyền vào trong tai Đồ Vấn.

Một khoảnh khắc này, Đồ Vấn đột nhiên có cảm giác bị cả thế giới ruồng rẫy, vứt bỏ.

Cho dù thời tiết đang nóng bức cao độ, Đồ Vấn lại cảm thấy cả người như bị băng tuyết đông cứng.

Toàn thân cậu căng thẳng đến cứng đờ, hai tay nắm chặt thành nắm đấm.

Cậu duỗi tay sờ soạng tìm điện thoại, lại ngăn không được đôi tay đang run rẩy kia.

Cậu chỉ nghe thấy “Ầm” một tiếng, như âm thanh của quả dưa hấu rơi từ trên cao xuống bị nứt toác.

Một người phụ nữ nằm ngang trên mặt đất, xung quanh đó là một khoảng trống. Máu đỏ tươi từ gáy bắt đầu không ngừng chảy ra như suối, dần dần tạo nên một vũng máu loang lổ. Mắt trời chiếu ánh nắng xuống tạo ra những tia sáng phản quang ghê người.

Hai mắt người phụ nữ vẫn còn mở, đôi mắt nhìn chằm chằm về phía xa như là muốn tới đòi mạng ác quỷ.

Trong nháy mắt, chung quanh đám đông ồ lên một tiếng. Những âm thanh cãi cọ ầm ĩ đột nhiên bùng nổ.

Điện thoại của Đồ Vân vang lên mấy tiếng rồi bỗng nhiên rơi xuống đất.

Thời điểm Bạch Niệm chạy lên tới nơi chỉ nhìn thấy thân hình Đồ Vấn cứng đờ ở đó.

Nỗi hoảng sợ như rút đi toàn bộ sức lực từ cơ thể cô.

Những thứ trước mắt quá mức khó tin, Bạch Niệm giật mình sững sờ vài giây.

Ngay sau đó, Đồ Vấn nhìn thấy một đôi tay trắng nõn đang che lại mắt mình. Bạch Niệm cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹt lại làm cho cô không tài nào thở nổi. Tay cô bỗng cảm nhận được sự ẩm ướt.

Đồ Vấn rốt cuộc cũng không thể chống đỡ được nữa, “Bụp” một tiếng ngồi quỳ trên mặt đất.

Chuyện xảy ra tạo nên sức ảnh hưởng quá lớn, Bạch Niệm ngây ngốc đem đầu Đồ Vấn dựa vào vai mình, dùng tay mình che lại hai tai Đồ Vấn.

Cô hoang mang nhìn về phía trước, cánh môi không ngừng run rẩy.

Đồ Vấn không nói bất luận cái gì, an tĩnh một chỗ như con búp bê vải. Duy chỉ có bả vai run rẩy làm Bạch Niệm an tâm phần nào.

Hai người như tách biệt khỏi thế giới này, xung quanh tĩnh mịch mà nặng nề.

Chỉ có Đồ Vấn đang cố đè nén lại từng tiếng nức nở của chính cậu.

Bên ngoài, mặt trời đã lên cao nhưng thế giới của thiếu niên lại sụp đổ, vỡ nát thành từng mảnh vụn.