Thích Bạn Trong Một Khoảng Thời Gian Giới Hạn

Chương 24: Thích bạn trong một khoảng thời gian giới hạn



Editor: An

Beta-er: My

Bạch Niệm ngồi ở trong xe thản nhiên nhìn màn mưa đang rơi bên ngoài cửa sổ.

Từng khung cảnh lần lượt hiện ra trong đầu cô.  

Lần đầu tiên cô gặp Đồ Vấn là trong lớp học

Khi đi ăn hạt dẻ xào cô lại tình cờ gặp cậu

Ở phố ăn vặt nhìn đến cậu cuộn tròn thành một đoàn tình cảnh*.

********

Trong tiết học thứ hai của buổi sáng hôm sau, cô không còn ngoan ngoãn ngồi làm bài như trước kia nữa.

Cô cúi đầu mở cặp sách rồi lấy ra một thẻ ăn. Sau đó cô lặng lẽ quay đầu nhìn về phía Trịnh Thư Ý.

Trịnh Thư Ý một tay đỡ đầu, một tay quay bút với vẻ mặt chán nản.

Cô đến phía sau Trịnh Thư Ý, vỗ vào bả vai cô nói: “Chúng ta đến căng tin đi..”

Giọng điệu nhẹ nhàng của cô truyền đến tai Trịnh Thư Ý làm cô nàng giật mình quay đầu hỏi dù đã biết trước: “Cậu định làm gì?”

Bạch Niệm có chút ngượng ngùng: “Cậu không phải đã biết rồi sao.”

Trịnh Thư Ý bất động.

Bạch Niệm nắm tay cô: “Thư Ý, chúng ta đi thôi.”

Trịnh Thư Ý ngẩng đầu nhìn đồng hồ rồi nói:  “Ừm.”

Ở tiết học thứ hai, các quầy ăn vặt trong căng tin rất đông đúc khiến đường đi tắc nghẽn mọi người phải chen chúc nhau từng tí một. Nhiệt độ mùa hè đặc biệt cao, các quán ăn vặt có diện tích rất nhỏ, nên khi mọi người chen chúc nhau khiến nhiệt độ càng cao xen lẫn cả mùi khó chịu.

Trịnh Thư Ý đứng bên ngoài chờ còn cô chen vào dòng người đông đúc

Cô kiễng chân, nhìn vào khu vực bán kẹo rồi loay hoay nhặt gói kẹo sữa bò giữa không gian đông đúc. Sau đó, cô lách qua đám đông dùng thẻ ăn của mình để thanh toán rồi nhanh chóng ra khỏi căng tin.

Trịnh Thư Ý không biết đang làm gì, quay lưng về phía Bạch Niệm.

Bạch Niệm gọi: “Thư Ý.”

Nghe Bạch Niệm gọi, cô vô thức xoay người, nhìn thấy Bạch Niệm trong tay đang cầm gói kẹo.

Trịnh Thư Ý đi tới, theo thói quen kéo tay Bạch Niệm, nhỏ giọng trêu chọc: “Ai đó thật may mắn.”

Bạch Niệm chọc cô: “Cậu đừng nói như vậy.”

……

……

Hai người ríu rít trò chuyện đến tận khi lên tầng 4.

Đi đến cửa lớp thứ hai Bạch Niệm nói: “Cậu về trước đi.”

Trịnh Thư Ý ý thức rời đi.

Đúng lúc, có người từ lớp đi ra, cô chắn trước người đó rồi nói: “Bạn ơi, cậu có thể gọi giúp tôi bạn Đồ Vấn lớp cậu được không vậy?”

Cậu bạn học gật đầu, lớn tiếng gọi: “Đồ Vấn có người tìm cậu này”

Cậu ngẩng đầu nhìn, xung quanh các bạn đều nhìn chằm chằm cậu.

Đồ Vấn nhìn ra phía cửa lớp.

Bạch Niệm đưa hai tay ra phía trước, trong tay cầm túi kẹo sữa, cười ngại ngùng.

Khóe miệng cậu cong lên, đi về phía cửa.

Mọi người trong lớp bắt đầu ồ lên: “Ah——.” 

Lý Văn Hiên cao giọng hét: “Các cậu im hết đi! Mau làm đề của mình đi.”

Cậu kéo cô đến cạnh tường, mỉm cười: “Cậu làm gì vậy?”

Cô đem gói kẹo đưa cho cậu nói: “Cho cậu cái này.”

Cậu nhìn gói kẹo cười thành tiếng: “Sao đột nhiên lại mua quà cho mình?”

Bạch Niệm: “Không có gì, chỉ là muốn mua cho cậu thôi.”

Cậu mở gói kẹo ra rồi để kẹo vào lòng bàn tay đếm từng viên một.

Một lát sau, cậu nói: “Cậu đưa tay ra đi.”

Bạch Niệm ngoan ngoãn làm theo lời cậu.

Cậu đem kẹo để vào lòng bàn tay cô nói: “Cho cậu.”

Cô cau mày nhìn cậu: “Đây là tôi mua cho cậu mà.”

“Vậy cậu mười viên, tôi năm viên.” Đồ Vấn nói: “Vừa đủ.”

Cô đẩy nó ra nói: “Không được.”

Cậu: “Tôi nói được là được.”

Cô lẩm bẩm: “Giọng của cậu không tốt.”

Cậu nhéo má cô: “Tôi chỉ là muốn cho cậu thêm kẹo. ”

Cô: “……”

Cậu hướng tới cô nói: “Cậu về lớp đi.”

Cô sững người vẫn là không muốn rời đi.

Thấy vậy, cậu trực tiếp đem một viên kẹo bỏ vào miệng.

“Tôi ăn rồi.” Đồ Vấn nói: “Cậu về lớp đi.”

Cô cầm điện thoại quay trở về lớp.

Sau vài phút, giáo viên chủ nhiệm bước vào lớp với khuôn mặt lạnh tanh. Ném cuốn sách lên bục.

Cả lớp im phăng phắc.

Giáo viên chủ nhiệm nghiêm túc mở miệng rồi làm tổng kết lớp: “Trong nửa tháng sắp tới, các em sẽ đối diện với một bước ngoặt lớn đầu tiên trong đời đó là — thi đại học.”

Bạch Niệm gục mặt xuống bàn, nhắn tin cho Đồ Vấn.

Bạch Niệm: “Ngày mai được nghỉ.”

Vài giây sau.

Đồ Vấn: “Chú ý nghe giảng đi” 

Bạch Niệm: “Tối nay tôi muốn ở cùng cậu”

Cậu ho khan một tiếng, trên trán hiện ra 1 tầng mồ hôi: “Muộn rồi.”

Bạch Niệm nghiêm túc nghĩ về điều này vài phút, cô cảm thấy cậu chắc chắn sẽ không đồng ý. Cô cũng không bướng bỉnh nữa nói thẳng: “Vậy ngày mai, tôi muốn ở bên cạnh cậu.”

Hốc mắt ướt đỏ kết hợp với làn da trắng nõn của cậu làm người ta nhìn vào có vài phần xinh đẹp.

Rõ ràng cậu hiểu ý của cô nhưng lại làm bộ nghe không hiểu cô nói gì: “Nếu ôn tập thì có thể.”

Đọc xong dòng tin nhắn khiến cô thật khó chịu. Đột nhiên cô cảm thấy  mình đã cưa đổ một chú bò. Điều khó chịu nhất là, cậu lại tỏ ra giả vờ không hiểu.

Nhưng mà qua vài phút cô liền nản chí, cô bị cậu làm cho nóng tính.

Nghĩ nghĩ một lúc cô trả lời: “Được.”

Không chờ cậu phản ứng lại, cô lại nhắn thêm một tin nữa: “Nếu ngày mai tôi không thấy cậu thì cậu đợi đấy!”

Bất luận là gặp nhau như thế nào chỉ cần hai người cùng gặp nhau, hai người sẽ có thời gian ở bên nhau. Mà chỉ cần có thời gian ở bên nhau, cậu ấy sẽ không còn cô đơn nữa.

Đôi vai cậu run lên vì lời cuối cùng trong tin nhắn. Cậu có thể tưởng tượng đến cảnh cô nhìn thấy cậu thở dài, sẽ giống như một đứa bé bị mất viên kẹo.

Cậu trả lời: “Được rồi.”

Bạch Niệm nhìn giáo viên chủ nhiệm đang say sưa nói trên bục giảng, vừa thở dài vừa đặt điện thoại xuống.

Giáo viên chủ nhiệm nói một cách nghiêm túc: “Các em chỉ còn có mười lăm ngày cuối cùng để chuẩn bị cho kỳ thi. Cũng đừng nghĩ rằng không có giáo viên ở đây thì có thể làm bậy. Trước khi thi, các em chỉ cần chểnh mảng một giây một phút thôi thì điều đó đã tạo cơ hội cho đối thủ của mình vươn lên dẫn trước mình rồi.”

Câu nói vừa chấm dứt, mọi người liền im lặng.

Tiếng vỗ tay lịch sự và to như nổi sấm.

Gần như cùng lúc.

Cậu thu dọn sách vở, liếm chiếc môi đang khô của mình chuẩn bị ra về.

Lý Văn Hiên ngồi ghế kêu: “Đồ Vấn, ngày mai cùng tôi ôn tập đi.”

Cậu một bên đeo cặp, thẳng người, giọng nói có chút khàn khàn: “Không được, ngày mai tôi có việc rồi.”

Lý Văn Hiên tò mò hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Nhìn thấy khuôn mặt hóng chuyện của cậu ta, cậu giả vờ cười nói: “Ừm…Không phải chuyện của cậu.”

Các học sinh đều đi về theo từng tốp.

Trong lớp chỉ còn lại Lý Văn Hiên và cậu.

Khuôn mặt cậu đột nhiên trắng bệch, Lý Văn Hiên cảm thấy có gì đó không đúng. Cậu ta đưa tay về phía trán của Đồ Vấn.

Cách trán khoảng một gang tay, cậu kẹp chặt tay Lý Văn Hiên lại hỏi: “Cậu làm gì vậy?”

Tay bị kẹp chặt, sự đau đớn khiến Lý Văn Hiên cau mày. Cậu cố gắng thoát khỏi tay Đồ Vấn nhưng càng làm vậy cậu càng bị kẹp chặt. Cậu chịu thua: “Cậu… cậu mau buông tay tôi ra.”

Đồ Vấn không nghĩ nhiều, chậm rãi buông tay.

Lý Văn Hiên cúi đầu, phần tay bị Đồ Vấn kẹp chặt đã đỏ ửng lên.

Con trai ở độ tuổi này có ít nhiều sự cạnh tranh nhất là về sức mạnh.

Lòng tự trọng bị đe dọa, Lý Văn Hiên trong nháy mắt cảm thấy bị xúc phạm. Như là cố ý để cho cậu cảm thấy áy náy, Lý Văn Hiên đưa tay ra trước mặt cậy nói: “Này cậu nhìn xem, do cậu làm đó.”

Bởi vì đã quen với tính cách của  Lý Văn Hiên cậu nên cậu không lạ.

Thấy cậu không đáp, Lý Văn Hiên thuận tay đưa lên trán cậu. Ngay sau đó, vẻ mặt Lý Văn Hiên khó chịu, giống như bị phỏng, lập tức rút tay về.

“Thảo nào, hóa ra cậu bị sốt rồi.”

Khuôn mặt cậu trắng bệch có chút bối rối khiến động tác bị chậm. Cậu dùng bàn tay đặt lên trán, “Ừ” một tiếng.

Sự bình tĩnh khiến người ta đau lòng.

“Cậu nhớ phải đi bệnh viện đó.” Lý Văn Hiên có chút không đành lòng, vừa nói vừa ra ngoài, nói:  “Đừng gắng gượng.”

“Ừ.”

Cậu cũng đi ra ngoài. Một cơn gió thổi qua, hiện ra tầng mồ hôi mỏng sau lưng cậu.

********

Khi cô về đến nhà, Lý Đình đang nấu ăn ở phòng bếp. Nghe thấy có động, liền nói: “Tiểu Niệm về rồi đấy à?”

Nghe thấy tiếng mẹ, Bạch Niệm nghiêng đầu nói: “Con về rồi.”

Bà đi vào bếp: “Sắp thi đại học rồi phải không?”

Cô ngồi vào sô pha: “Vâng, còn nửa tháng nữa nên chúng con ở nhà ôn bài ạ.”

Bà vẫn đang nói về kỳ thi đại học trong nhà bếp. Bên này cô cầm điện thoại mở trang trò chuyện với Đồ Vấn.

Bạch Niệm: “Ngày mai chúng ta đi đâu?”

Vài giây sau.

Đồ Vấn: “Cậu muốn đi đâu?”

Bạch Niệm: “Đi bệnh viện.”

Đồ Vấn: “……”

Đồ Vấn: “Cậu tính đi bệnh viện ôn tập?”

Bạch Niệm nghĩ nghĩ, quả nhiên có chút không ổn: “Đến nhà cậu.”

Đồ Vấn: “……”

Đồ Vấn sững sờ vài giây: “Ừm, vậy đến nhà tôi.”

Nhận được tin nhắn của cậu cô nhảy cẫng lên vì vui sướng.

Cho đến khi mẹ nhìn cô chằm chằm với ánh mắt kỳ lạ thì cô mới cảm thấy hơi ngại. Sau đó cô đi thẳng vào nhà tắm.

Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn đã duy trì.