Thích Bạn Trong Một Khoảng Thời Gian Giới Hạn

Chương 23: Thích bạn trong một khoảng thời gian giới hạn



Editor: My

Beta-er: My

Đồ Vấn nói: “Nắm chặt.”

Bạch Niệm chớp mắt: “Hả?”

Yết hầu Đồ Vấn chuyển động: “Nắm chặt áo của tôi.”

“Ồ” Bạch Niệm nhẹ nhàng nắm lấy, nhỏ giọng nói: “Được.”

Hai chân Đồ Vấn đạp xe, hai bóng người một xanh một trắng xuyên qua đám đông.

Đột nhiên, Đồ Vấn dừng xe ở trước nhà Bạch Niệm.

Không có ý định đưa cô đến bệnh viện.

Bạch Niệm siết chặt áo của cậu, sững người, không chịu xuống xe.

Đồ Vấn cũng không tức giận: “Xuống xe, về nhà đi.”

Bạch Niệm nhỏ giọng nói: “Tôi không muốn về nhà.”

Không biết Đồ Vấn có nghe thấy hay không

Cậu không đáp lại

Bạch Niệm miễn cưỡng xuống xe.

Đồ Vấn đưa tay lên xoa tóc Bạch Niệm.

Tâm trạng của Bạch Niệm tốt lên một chút.

Đồ Vấn quay đầu xe đạp, nói: “Tôi đi đây.”

“Chờ đã!” Bạch Niệm gọi cậu lại, “Cậu đi đâu vậy?”

“Bệnh viện”

Bạch Niệm đi tới: “Tôi đi cùng cậu.”

Trong mắt Đồ Vấn đều là tơ máu: “Trễ rồi.”

Nghe ra ý tứ của Đồ Vấn

Bạch Niệm bướng bỉnh: “Tôi không chịu.”

“Được rồi.” Đồ Vấn thỏa hiệp, “Đi vào nói với cô chú một tiếng, tôi ở đây đợi cậu.”

Bạch Niệm nhìn cậu chằm chằm: “Cậu chạy thì làm sao?”

Đồ Vấn bị lời này làm cho buồn cười: “Tôi sẽ không chạy.”

Bạch Niệm suy nghĩ một chút, quay đầu từng bước một đi đến bậc thang trên lầu.

Đồ Vấn bước xuống xe, mím môi, cổ họng phát ra hai tiếng ho khan. Cậu từ từ nhắm hai mắt, một tay đặt lên tay cầm của xe đạp, các ngón tay gõ nhẹ.

Bạch Niệm về đến nhà, trong nhà không có người, cô nhỏ giọng kêu vài tiếng.

Như cũ không hề có chút động tĩnh.

Hẳn là còn chưa trở về

Bạch Niệm tùy tiện đi một vòng quanh phòng khách. Rồi sau đó cô vội vội vàng vàng đi xuống lầu, lúc xuống còn không cẩn thận bản thân suýt chút nữa đã trượt chân. Sau đó cô đi ra ngoài.

Đồ Vấn vẫn như cũ duy trì dáng vẻ ban đầu, không hề động đậy.

Bạch Niệm lẳng lặng nhìn cậu.

Cậu dường như đã thực sự cao lớn, điềm đạm hơn trước rất nhiều, khiến người ta không thể rời mắt.

Đôi mắt nhắm nghiền của Đồ Vấn từ từ mở ra, ánh mặt trời chiếu vào nửa khuôn mặt, đôi mắt đen huyền chuyển thành màu nâu nhạt, càng thêm vẻ dịu dàng.

Nhìn thấy Bạch Niệm đang đứng, Đồ Vấn cười nói: “Làm sao vậy? Tưởng tôi đi rồi?”

Lời này mang theo ý cười, giọng nói khàn khàn nhưng mang ý trấn an.

Bạch Niệm hoàn hồn, đi tới: “Không có.”

Đồ Vấn thành thật hỏi: “Cậu thật sự muốn đi sao?”

“Ừm” Bạch Niệm kiên định nói: “Đi chứ.”

Đồ Vấn lo lắng nói: “Tôi sợ mẹ tôi sẽ khiến cậu sợ hãi.”

Bạch Niệm lắc đầu: “Tôi không sợ.”

Đồ Vấn thở dài: “Được, chúng ta đến bệnh viện.”

Bạch Niệm “Được” một tiếng, ngoan ngoãn ngồi ở sau xe đạp.”

Hai người đi vào phòng.

Đồ Vấn tay chân nhẹ nhàng kéo ghế, gãi đầu: “Cậu ngồi đi.”

Bạch Niệm ngồi xuống ngay ngắn

Dù sao cũng là một chàng trai mới lớn. Lần đầu tiên được người mình thích nhìn thấy mẹ mình, lại dưới tình huống như vậy. Cảm thấy có hơi chút lúng túng.

Đồ Vấn không nói gì.

Bạch Niệm trái lại rất tự nhiên: “Đây là mẹ của cậu sao?”

“Ừm” Hai mắt Đồ Vấn nhìn chằm chằm vào giường, không nhìn Bạch Niệm, “Phải.”

Bạch Niệm nhìn một lát, tự nhủ: “Cô ơi, cháu là người yêu của Đồ Vấn.”

Lời này nói ra quá đột ngột, Đồ Vấn kinh ngạc nhìn cô.

Bạch Niệm chớp mắt: “Sao cậu lại nhìn tôi như vậy, tôi chỉ đang nói sự thật thôi mà.”

Tuy rằng trước đó hai người đã xác định mối quan hệ. Nhưng hiện tại lại tùy tiện nói ra như thế làm Đồ Vấn có chút bối rối. 

“Cậu không…” Biểu tình của Đồ Vấn hơi giật mình, “Cậu không để ý sao?”

Bạch Niệm không hiểu: “Vì sao phải để ý?”

Đồ Vấn đắn đo một chút, nói: “Mẹ của tôi như thế này…”

Bạch Niệm lắc đầu: “Sẽ không, bà ấy là mẹ cậu.”

Đồ Vấn không nói gì, yết hầu của cậu chuyển động.

“Tôi đã nói trước.” Bạch Niệm nghiêm túc nói: “Tôi muốn gặp mẹ của cậu.”

Đồ Vấn: “Ừm, tôi vẫn nhớ.”

“Hơn nữa tôi cũng đã nói qua” Bạch Niệm nói tiếp, “Hoàn cảnh gia đình chúng ta không lựa chọn được, đó không phải là lỗi của cậu.”

Bạch Niệm nắm tay Đồ Vấn: “Đồ Vấn, cậu là người tôi thích. Hết thảy, cậu không cần tự ti ở trước mặt tôi.”

Mặc kệ những thứ khác, cậu là tốt nhất.

Đồ Vấn có chút đăm chiêu, gật đầu: “Được.”

Bạch Niệm nhìn thời gian.

Bên ngoài trời đang tối dần. Đã là hoàng hôn, không còn nhiều ánh sáng. Chỉ còn một chút tia sáng yếu ớt từ đèn của bệnh viện.

Bạch Niệm đứng lên, nói: “Tôi đi mua đồ ăn.”

Đồ Vấn xoa xoa đầu của cô: “Đói bụng rồi à?”

“Không có.” Bạch Niệm lắc đầu, “Tôi sợ cậu đói.”

Đồ Vấn suy nghĩ một lát: “Chúng ta gọi món bên ngoài, được không?”

Bạch Niệm xoay xoay chân: “Cậu xem, chân của tôi đã ổn rồi.”

Đồ Vấn tùy ý vuốt ve tóc của cô: “Đi căn tin đi.”

Bạch Niệm gật đầu: “Được.”

Nói xong, Bạch Niệm đứng lên hướng phía cửa đi.

Bạch Niệm sợ Đố Vấn sẽ quá đói hoặc đang lo lắng chờ đợi. Trực tiếp đi thang máy, bằng tốc độ nhanh nhất đi đến căn tin.

Căn tin lúc này chỉ có một vài người.

Bạch Niệm chăm chút cẩn thận lựa vài món, xách quay về.

Đi đến cửa phòng bệnh, tiếng của Đồ Vấn từ bên trong truyền ra ngoài.

Bạch Niệm dừng chân.

Đồ Vấn nắm lấy tay của Đồ Sương, giọng nói trầm thấp, ngữ khí chân thành.

“Mẹ, cô gái vừa rồi là người con thích.”

“Mẹ đã thấy.”

“Cô ấy là người con gái đặc biệt nhất con từng gặp.”

“Vừa dũng cảm lại lương thiện, tuy vẻ ngoài nhỏ bé nhưng lại có khả năng chữa lành cho người khác.”

“Con thực sự thích cô ấy. Cô ấy là người con muốn ở bên mãi mãi.”

Càng về cuối, giọng Đồ Vấn càng trầm mặc và run rẩy.

“Bố vẫn không thay đổi” Đồ Vấn chậm rãi lau mặt cho Đồ Sương, “Vẫn rất thích uống rượu.” “Cô ấy còn chưa biết, con không nói cho cô ấy biết.”

“Nếu cô ấy biết ba con như thế này, không biết cô ấy sẽ phản ứng như thế nào nữa.”

Cậu vẫn đang nói, nhưng giọng điệu đầy vẻ tự ti.

Bạch Niệm ở bên ngoài hít hít mũi. Sau đó, cô mỉm cười đi vào.

Như thể không có chuyện gì xảy ra.

Cô đem đồ ăn từng món đặt lên bàn, ngay ngắn chỉnh tề.

“Ăn cơm thôi.” Giọng mũi của Bạch Niệm vẫn còn, “Còn ấm”. 

Từ Ôn nâng tay lên, nhàn nhạt vuốt tóc cô: “Cậu về rồi?”

Bạch Niệm quay đầu, không hiểu cười đùa: “Nếu không, tại sao cậu lại nhìn thấy tôi?”

Đồ Vấn: “Vừa rồi cậu đã nghe hết rồi.”

Bạch Niệm thu dọn đồ đạc: “Ừm, tôi nghe hết rồi.”

Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng nói chuyện ôn hòa của họ.

Một lát sau, Đồ Vấn lấy hết can đảm nói: “Ba tôi–“

“Tôi bằng lòng thích cậu.” Bạch Niệm cắt lời, “Tôi chỉ muốn ở bên cậu, người khác tôi không cần.”

Tôi chỉ cần cậu, chỉ cần là cậu là được.

Đồ Vấn cười khẽ, kéo cô vào trong lòng, vuốt ve tóc của cô: “Lời tôi vừa nói đều là thật. Thích cậu là thật, muốn cả đời ở bên cạnh cậu cũng là thật.”

“Vậy vì cái gì mà cậu không nhắc đến ba của cậu” Giọng Bạch Niệm rầu rĩ, “Tôi không để ý.”

“Tôi biết” Đồ Vấn nói, “Tôi chỉ muốn chia sẻ quá khứ của tôi với cậu. Nếu tương lai cậu là người của tôi, vậy cậu cũng có thể biết rõ quá khứ của tôi.”

Dù quá khứ của cậu không tốt đẹp. Nhưng người trước mặt đã làm cho chính cậu tự nói ra quá khứ không mấy tốt đẹp của mình.

Cho nên, cậu vẫn là lựa chọn từ ngữ lãng mạn để chia sẻ.

Bạch Niệm đem mặt vùi vào ngực cậu, hai tay gắt gao ôm lấy cậu.

“Được.”

“Tuy nhiên, vẫn là tùy vào ý muốn của cậu” Đồ Vấn nói, “Nếu như cậu không muốn biết, thì không cần phải biết.”

Bạch Niệm cảm thấy có chút nóng, rời khỏi ngực của Đồ Vấn, nói: “Tôi muốn.”

Hai người đi đến bên cửa sổ, đứng ở trước cửa sổ.

Đồ Vấn nói: “Chuẩn bị tốt chưa?”

Bạch Niệm không hiểu: “Hả?”

Đồ Vấn nói: “Nghe tôi kể chuyện cũ.”

Bạch Niệm gật đầu: “Ừm, được”

“Mẹ của tôi mấy năm trước vẫn khỏe.” Giọng nói của Đồ Vấn nghe không ra cảm xúc nào, “Hai năm trước mới như vậy.”

Tâm tình của Bạch Niệm theo lời nói của Đồ Vấn mà trầm xuống.

Cậu đã trải qua cuộc sống như thế hai năm rồi sao…

Bạch Niệm cầm tay Đồ Vấn: “Về sau tôi sẽ không để cậu vất vả như vậy nữa.”

Đồ Vấn cười rạng rỡ: “Ừm.”

Bạch Niệm nghiêm túc nói: “Thật sự.”

Đồ Vấn vuốt ve khuôn mặt cô: “Tôi tin cậu.”

“Sau đó thì sao?” Bạch Niệm hỏi, “Tôi còn muốn nghe.”

“Sau đó” Đồ Vấn thở dài, đôi mắt sâu lắng nhìn trời bên ngoài, “Ba tôi trở về và đòi tiền mẹ tôi.”

Bạch Niệm nghe thật chăm chú.

“Nhưng bà ấy không có tiền.” Đồ Vấn nói, “Cho nên khi ba tôi say khướt, mẹ tôi phải trốn ông ta.”

“Sau đó giấu tôi vào trong tủ quần áo” Cậu diễn tả, “Đó là một nơi nhỏ như này.”

“Khoảng thời gian dài, mẹ tôi rất suy sụp. Cho nên mới biến thành thế này.”

Chua xót trào lên khoang mũi, lan ra ở khắp nơi.

Bạch Niệm nói: “Vì thế lần đó ở phố ăn vặt tôi nhìn thấy cậu, là bởi vì ba cậu..”

Bạch Niệm đang nói, nhưng lại không thể nói tiếp.

Đố Vấn vỗ về đầu của cô, như là an ủi.

“Cậu đừng sợ” Đồ Vấn nói, “Tôi sẽ không giống ông ta như thế.”

Bạch Niệm gật đầu: “Tôi biết.”

Thật lâu sau, Bạch Niệm lại hỏi: “Vậy ba của cậu đâu?”

“Ba tôi…” Ánh mặt Đồ Vấn lộ vẻ trống rỗng, “Tôi cũng không biết ông ta ở nơi nào, tôi từ lâu đã không còn gặp hắn.”

“Hôm đó ở phố ăn vặt” Bạch Niệm đắn đo, “Rốt cuộc vì sao lại như vậy?”

Đồ Vấn không che giấu: “Bị người ta đòi nợ.”

Cậu nói những lời này với giọng điệu cao, giống như đang nói đùa.

Bạch Niệm tim đập nhanh một hồi.

“Cậu không cần phải có gánh nặng” Đồ Vấn rũ mắt, nghiêng đầu nhìn cô, “Tôi đã trả hết rồi.”

Bạch Niệm trong lòng như có cái gì đó đè nặng, cuối cùng chỉ có thể nghẹn nói một câu: “Cậu thật lợi hại.”

Đồ Vấn sờ sờ mũi cô: “Không bằng cậu.”

Đúng lúc này, di động của Bạch Niệm rung lên. Là Lý Đình gọi đến. 

Bạch Niệm bấm nghe. Không ngoài dự tính, chính là thúc giục cô mau về nhà.

Đồ Vấn dặn dò vài câu. Chỉ có bản thân cậu ở bệnh viện canh bên giường bệnh. Bạch Niệm vội vàng đi taxi về nhà.