Thích Bạn Trong Một Khoảng Thời Gian Giới Hạn

Chương 22: Thích bạn trong một khoảng thời gian giới hạn



Editor: Trinh

Beta-er: My

Khoa thần kinh ở lầu 5. 

Bạch Niệm rẽ qua góc cầu thang, đi vào hành lang. Đèn được điều khiển bằng giọng nói ở phía trên phát ra ánh sáng. Dì lao công khom lưng, cầm cây lau nhà lau tới lau lui trên sàn. 

Vào thời gian này, là lúc bác sĩ kiểm tra phòng bệnh. 

Bạch Niệm ngồi xuống ghế bên cạnh cửa. Sau đó, cô tập trung nghe giọng nói của một bác sĩ yếu ớt phát ra từ phòng bệnh nào đó. 

Bạch Niệm lập tức đứng lên, đi theo hướng phát ra tiếng nói. Cuối cùng, dừng lại trước một căn phòng. Cô nghiêng người sang một bên để tránh bị Đồ Vấn phát hiện. Ở vị trí này, vừa vặn có thể nhìn thấy sườn mặt của cậu. 

Hốc mắt đỏ như máu, môi mỏng mím chặt, toàn thân căng cứng. Đồng phục màu xanh trắng mặc ở trên người, ống quần như cũ dài đến mắt cá chân. 

Miệng bác sĩ lúc đóng lúc mở, không biết là đang nói cái gì. 

“Tình hình của mẹ cậu rất tệ, cậu phải chuẩn bị tâm lý.” 

“Nếu bà ấy bị kích thích, rất có khả năng làm ra những hành động mất kiểm soát.” 

“Hơn nữa, trạng thái tinh thần của bà ấy đã phát triển thành như vậy trong một thời gian dài, tạm thời trong thời gian ngắn không thể khá hơn được.” 

Đuôi mắt Đồ Vấn càng ngày càng đỏ, lạnh lẽo giống như rượu vang. Hai tay cậu siết chặt, dưới làn da trắng trẻo nổi lên những đường gân xanh. 

Bạch Niệm đứng ở bên cửa, mũi chua xót. Trong mắt dần dần hiện lên một tầng hơi nước. Có một sự thôi thúc muốn cô đi vào. 

Qua vài phút, bác sĩ ra khỏi phòng. 

Bạch Niệm vội vàng rời khỏi vị trí, giả vở như đi ngang qua đây. 

Bác sĩ không có phát hiện, dần dần đi xa. 

Bạch Niệm đứng ở bên ngoài, do dự không biết có nên vào hay không. Cô đang cúi đầu suy nghĩ, Đồ Vấn kéo cửa đi ngang qua Bạch Niệm, bước dân dừng lại. 

Dường như thấy được hình dáng quen thuộc, cậu nhíu mày lại, bước chân quay ngược, đi thẳng đến nơi Bạch Niệm đang đứng. 

Cảm thấy trước mắt có thêm một bóng đen, Bạch Niệm nghi ngờ ngẩng đầu.

Trong lúc nhất thời, đối mặt với đôi mắt đỏ rực của Đồ Vấn.  

Bạch Niệm có chút chột dạ. Giống như thừa nhận sai lầm mà cúi đầu. Không nói một lời nào. 

Giọng nói của Đồ Vấn mệt mỏi và khàn đặc: “Sao cậu lại tới đây?” 

Giọng nói Bạch Niệm run run: “Tôi muốn tới tìm cậu.” 

Đồ Vấn nhẹ nhàng thở dài, có chút bất đắc dĩ: “Tại sao lại khóc?” 

Bị hỏi như vậy, cảm xúc của Bạch Niệm hoàn toàn không thể khống chế. Nước mắt rơi lã chã. 

Đồ Vấn lặng lẽ lau nước mắt cho cô. Cậu duỗi tay, ôm cô vào trong lòng ngực, nhẹ nhàng vỗ vai cô an ủi nói: “Không sao đâu.” 

“Có việc gì sao.” 

Đồ Vấn nhắm mắt lại: “Không sao.” 

“Cậu thật vất vả.” 

“Không vất vả.” 

“Cậu rõ ràng là rất vất vả.” Bạch Niệm cố chấp nói: “Bản thân cậu không nói, cậu cũng không nói cho tôi.” 

Đồ Vấn khẽ cười một tiếng, sắc đỏ cuối mắt sinh động: “Đúng là một cô gái cứng đầu.” Bạch Niệm rời khỏi vòng tay Đồ Vấn. 

“Đã là khi nào, cậu còn cười!” Bạch Niệm lắc lắc cổ tay cậu, “Tôi rất lo lắng.”

Đồ Vấn cụp mắt xuống, trong mắt màu đỏ có người: “Được, tôi xin lỗi cậu.” 

Bạch Niệm hơi giật mình: “Cậu không cần xin lỗi.” 

“Về sau, có chuyện gì tôi sẽ nói cho cậu, sẽ không chịu đựng một mình.” 

Bạch Niệm cầm tay cậu: “Thật không?” 

Yết hầu Đồ Vấn chuyển động, gật gật đầu: “Thật.” 

Bạch Niệm khịt mũi: “Được.” 

“Thời gian không còn sớm” Đồ Vấn nói, “Nên về nhà rồi.”

Bạch Niệm nhìn giường trong phòng: “Tớ ở lại với cậu thêm một lát nữa.” 

“Nghe lời.” Giọng Đồ Vấn trầm xuống. 

Giằng co trong chốc lát, Bạch Niệm gật gật đầu. 

“Vậy cậu phải ăn cơm thật ngon.” Bạch Niệm nói, “Nếu có chuyện gì nhớ nói cho tôi biết.”

“Ừ.” Giọng Đồ Vấn khàn khàn, “Đã biết.” 

Đồ Vấn muốn tiễn cô đi xuống, nhưng Bạch Niệm không có đồng ý. Đồ Vấn cũng không có miễn cưỡng. Bạch Niệm lưu luyến rời đi. 

Đồ Vấn trở lại mép giường, một tay chống đỡ mặt, ánh mắt trống rỗng nhìn người nằm trên giường. 

******** 

Ngày hôm sau, Bạch Niệm đến trường như thường lệ. 

Trịnh Thư Ý đang ngồi ở chỗ của mình, trong miệng nhai một cái kẹo que, vẫy tay ra hiệu với Bạch Niệm. 

“Lại đây ngồi.” 

Bạch Niệm tự nhiên ngồi vào bàn trước: “Làm gì?” 

Trịnh Thư Ý tựa lưng nhìn về phía cửa sau: “Đồ Vấn không đi học?” 

Nhớ tới đêm qua, Bạch Niệm mím môi, chán nản: “Không biết.” 

Trịnh Thư Ý hỏi: “Làm sao vậy?” 

Bạch Niệm lắc đầu: “Không có gì.” 

Trịnh Thư Ý vẫn là hiểu Bạch Niệm. Cứ việc mà cô không muốn thừa nhận, nhưng cảm xúc cô ấy như thế nào đều được viết rõ ràng ở trên mặt. 

Bây giờ vẻ mặt lo lắng, vừa nhìn, đã biết chính là có chuyện xảy ra. 

Chỉ là Bạch Niệm không muốn nói. Trịnh Thư Ý cũng không miễn cưỡng. Cô cầm tay an ủi Bạch Niệm. Không nói gì thêm. 

Thời gian tự học sớm chỉ có một giờ, hầu hết mọi người sử dụng thời gian này để ngủ bù vì thức dậy quá sớm. Cửa sổ mở ra, bên ngoài gió thổi vào, ấm áp. Sách vở trên bàn đã được cất đi, phòng học yên tĩnh chỉ có thể nghe được tiếng sột soạt.

Gần như là tiếng chuông tan học vừa mới vang lên, Trịnh Thư Ý chạy như bay ra ngoài, chạy về phía lớp hai. 

Từ sau khi Bạch Niệm thích Đồ Vấn, số lần cười đã ít hơn rất nhiều so với trước kia. Trịnh Thư Ý muốn biết lý do trong đó, nhưng lại không thể trực tiếp hỏi Bạch Niệm. 

“Bụp” một tiếng, đầu của Trịnh Thư Ý va phải một vật cứng. 

Trịnh Thư Ý cũng không ngẩng đầu lên: “Thực xin lỗi.” 

Rồi sau đó, chân cô di chuyển sang bên trái. 

Chân đối diện cũng di chuyển sang trái. 

Trịnh Thư Ý không có thời gian quan tâm. 

Tiếp theo, cô đem chân di chuyển sang bên phải. 

Chân đối diện cũng di chuyển theo sang phải. 

Nhìn qua là thực sự muốn cùng cô đối nghịch. 

Trịnh Thư Ý kiên nhẫn, ngẩng đầu. Khoảnh khắc trong nháy mắt nhìn thấy đối phương, cơn tức giận bùng nổ trong tích tắc. 

“Lý Văn Hiên, cậu cố ý chỉnh tôi?” 

Lý Văn Hiên như là chưa tỉnh ngủ. Cậu ta ngáp một cái: “Cậu vội vàng hốt hoảng làm gì vậy?” 

Trịnh Thư Ý yên tĩnh lại, cô nhìn xung quanh. Lặng lẽ lôi kéo Lý Văn Hiên vào góc tường. Lý Văn Hiên lắc lắc đầu, làm bản thân tỉnh táo vài phần. 

“Làm gì?” Giọng nói Lý Văn Hiên còn mang theo cơn buồn buồn ngủ, “Làm cái gì mà bí mật vậy?” 

“Tôi hỏi cậu” Trịnh Thư Ý thấp giọng nói: “Đồ Vấn có đi học không?” Nghiêm túc nghĩ nghĩ. Lý Văn Hiên nói: “Không có đến.” 

Trịnh Thư Ý nhíu mi lại, như suy nghĩ cái gì. 

Lý Văn Hiên “chậc” một tiếng: “Cậu quan tâm Đồ Vấn như vậy làm gì?” 

Giống như cố ý trả thù, Trịnh Thư Ý cố ý chọc giận cậu ta: “Tôi quan tâm Đồ Vấn, cậu có thể làm gì? ”

Lý Văn Hiên vẻ mặt cổ quái: “Cậu sẽ không đối với cậu ấy có mưu đồ bất chính chứ?” 

Trịnh Thư Ý: “Chó má!” 

Lý Văn Hiên vò đầu bứt tóc: “Cậu ấy hai ngày nay không có đến, cậu cũng không phải không biết.” 

Trịnh Thư Ý: “Chính là biết mới cảm thấy kỳ lạ. Cho nên tôi mới tới hỏi cậu.” 

“Tôi cũng không biết.” Lý Văn Hiên buông tay, “ Đồ Vấn có vẻ như gặp chuyện không vui.” 

Hai người không hẹn mà cùng không có tiếp tục nói nữa. 

Cả ngày hôm đó, Bạch Niệm ngoài đi học, hơn phân nửa thời gian đều làm bài thi hoặc là học thuộc bài. 

Thẳng cho đến khi chuông vào học cuối cùng vang lên. 

Bạch Niệm mới bắt đầu thu thập đồ vật, chuẩn bị rời đi. 

Những người khác lần lượt bước ra khỏi cửa, đang bàn tán với nhau điều gì đó. Nhưng Bạch Niệm cái gì đều nghe không vào. 

Cô cúi đầu hung hăng kéo khoá cặp sách. 

“Đi cùng đi” Trịnh Thư Ý nhai kẹo cao su tiến lại, “Tớ với cậu cùng một khối.” 

Đang cúi đầu nghĩ tới Đồ Vấn, Bạch Niệm bị tiếng nói này dọa cho không ít. Cô vuốt vuốt ngực, nhỏ giọng nói: “Cậu nhỏ giọng một chút.” 

Trịnh Thư Ý đem kẹo cao su thổi ra một cái bong bóng thật lớn, lại đem nó chậm rãi thu nhỏ lại, thẳng đến khi hết. 

Thấy Bạch Niệm không nhúc nhích, Trịnh Thư Ý nói: “Cậu có đi hay không?” 

Bạch Niệm nói: “Tớ đi một mình thì tốt hơn.” 

Trịnh Thư Ý ngồi ở trên bàn: “Chân của cậu có thể đi được không?” 

Bạch Niệm gật đầu: “Có thể.” 

“Được.” Trịnh Thư Ý sảng khoái, “Vậy tớ đi trước.” 

“Được.” Bạch Niệm cười cười, “Cậu đi trước đi.”

Thẳng đến khi phòng học trống không, Bạch Niệm mới đứng dậy, từng bước một đi ra ngoài. 

Cô lơ đãng đi ở trên đường. 

Đang đi thì đột nhiên có một bóng người xanh trắng chạy xe đạp ngang qua. Bàn tay với những đốt ngón tay rõ ràng ấn ấn chuông xe đạp. 

Phát ra vài tiếng giòn vang. 

Bởi vì khoảng cách quá gần, Bạch Niệm bị sốc đến mức màng nhĩ phát đau. Cô hoàn hồn, nhìn về hướng phát ra tiếng chuông. 

Chiếc quần dài đến mắt cá chân biến thành bộ đồng phục xanh nhạt. Môi trắng, đôi mắt đen. 

Bạch Niệm trừng lớn mắt, không tự chủ được nói ra: “Đồ Vấn?” 

“Đi lên đi.” Giọng nói Đồ Vấn bị gió xé rách, “Tôi đưa cậu đi.” 

Bạch Niệm ngoan ngoãn đi vòng qua, ngồi ở yên sau xe đạp. 

“Đem cặp sách đưa cho tớ” Đồ Vấn đưa tay về phía sau, “Đặt ở phía trước giỏ xe.” Bạch Niệm mím môi: “Tôi sẽ tự mang đi.” 

“Đeo mệt.” Đồ Vấn nhẹ giọng nói: “Đưa tôi.” 

Bạch Niệm tháo cặp sách, đưa cho Đồ Vấn. 

Phía trước giỏ xe nhiều thêm một cái cặp sách. 

Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn