Thích Bạn Trong Một Khoảng Thời Gian Giới Hạn

Chương 21: Thích bạn trong một khoảng thời gian giới hạn



Editor: Chích Bông

Beta-er: My

Vài ngày sau, Bạch Chí Dân cùng Lý Đình về nhà. 

*Chân của Bạch Niệm đã tốt hơn.

Lý Đình ở trong bếp rửa chén, dòng nước hòa lẫn với tiếng va chạm của chén sứ. 

Lý Đình kêu: “Tiểu Niệm à.” 

Bạch Niệm xoa xoa mắt, rời khỏi sô pha, chậm rãi đi đến phòng bếp: “Dạ mẹ.”

Lý Đình không nhìn cô, vừa rửa chén vừa nói: “Con đi chuẩn bị một chút đi, lát nữa đến bệnh viện thay thuốc.” 

“Dạ.” Bạch Niệm ngoan ngoãn gật đầu. 

Bạch Niệm đi khập khiễng nên khá chậm. Lý Đình một mình đi phía trước, còn Bạch Niệm ngoan ngoãn theo sau. 

Thời tiết ở thành phố này luôn không đoán trước được, mới phút trước trời nắng, mặt trời gắt gao chiếu xuống. Nóng tới nỗi không mở mắt lên được. Mà bây giờ mây đen đã giăng đầy, xung quanh vừa có mùi ẩm ướt vừa oi bức. 

Bạch Niệm ngẩng đầu nhìn lên trời. Là một mảng âm u, như thể giây tiếp theo mưa sẽ trút xuống. 

“Mẹ ơi.” Bạch Niệm kêu lên. 

Lý Đình quay đầu lại nhìn cô, lại nhìn xuống chân cô. Hai người đứng cách nhau ít nhất một mét. Chứng kiến những thứ này, nội tâm Lý Đình bị nỗi áy náy vay lấp. 

Hình như đã quá vô tâm với con gái của mình. Dừng một chút, Lý Đình bước nhanh đến chỗ Bạch Niệm đang đứng. Nắm lấy tay Bạch Niệm, âm thanh mang theo hối lỗi: “Bạch Niệm vừa rồi mẹ không để ý con.” 

Hoàn toàn không nghĩ rằng Lý Đình sẽ nói lời này, biểu tình của Bạch Niệm có chút đình trệ, sau đó lắc đầu, âm thanh rất nhỏ: “Không có ạ.” 

Lý Đình xoa xoa đầu cô: ”Tiểu Niệm à, chúng ta phải đi nhanh lên, nếu không trời sẽ mưa đó.” 

Bạch Niệm uể oải: “Mẹ cứ đi trước đi, con đi phía sau.”

Lý Đình nhìn vẻ mặt của Bạch Niệm không ổn lắm, nhỏ giọng quan tâm: “Hay để mẹ cõng con.”

Vóc dáng Lý Đình không cao, mà mình sắp là sinh viên đại học rồi. Cũng không phải là bệnh nan y, không chữa được. Cô không đành lòng làm vậy.

“Không cần đâu mẹ, mẹ cứ đi trước đi.”

“Được rồi.” Lý Đình nói, ”Mẹ chờ con trên hành lang, con nhớ đi thang máy đó.”

Bạch Niệm gật đầu: “Dạ con biết rồi.” 

Lúc sau, Bạch Niệm nhìn thấy Lý Đình vòng qua, đã đến sảnh lớn của bệnh viện. 

Bạch Niệm đi chậm rãi, lộ ra vẻ mặt không muốn đi tiếp. Vừa mới lên bậc thang, nhấc mắt lên đã thấy Đồ Vấn từ xa đi tới, cách càng ngày càng gần. 

Bạch Niệm nhíu mày nghi hoặc. 

Cậu ấy đến đây làm gì? 

Đồ Vấn mặc đồng phục học sinh, nhẹ nhàng thanh thuần so với trước kia gầy hơn một chút. Từ đây có thể nhìn rõ mặt Đồ Vấn, mái tóc đen dài che trước mắt, môi mím thành một đường, đôi mắt sâu hút đỏ ngầu.

Bạch Niệm dừng lại, kêu lên: “Đồ Vấn.” 

Đồ Vấn sững sờ, ngước mắt lên. Bạch Niệm đứng đối diện, bộ đồ mặc trên người có chút rộng.

Cậu không có động, đôi mắt giống như dã thú đang nhìn con mồi. 

Bạch Niệm cả người chấn động. 

Lâu như vậy cậu cũng không đi qua. 

Bạch Niệm tự đẩy nhanh tốc độ của mình, nhìn xung quanh rồi nắm lấy cổ tay Đồ Vấn kéo qua một bên. 

Đồ Vấn cũng không có phản kháng mà đi theo cô đến một góc nhỏ. 

“Sao vậy?” Bạch Niệm thấp giọng hỏi, “Sao một mình cậu đến đây vậy?”

Mắt Đồ Vấn nhắm lại, liếm liếm môi, cất giọng nói khàn khàn an ủi cô: “Không có việc gì.” 

“Không có việc gì?” Ánh mắt Bạch Niệm đầy ý vị, “Vậy tại sao nhìn cậu có vẻ không tốt lắm.”

“Thấy cậu là tôi vui rồi.” Đồ Vấn giở giọng trêu đùa. 

Bạch Niệm bị lời này làm cho không biết nói gì. Thật lâu cô mới cất giọng: “Làm sao mà học tánh xấu của Lý Văn Hiên vậy, mở miệng ra là trêu ong ghẹo bướm.”

“Không có.” Đồ Vấn có chút vui vẻ, “Nói thật đó.”

“Thôi thôi.” Bạch Niệm không có cách nói lại cậu, “Nhưng mà tôi không muốn thấy cậu rầu rĩ như vậy.” 

Đồ Vấn nói: “Không có đâu.”

Bạch Niệm cắn cắn môi: “Vậy sao cậu đến bệnh viện?” 

Là cậu bị bệnh, hay trong nhà đã xảy ra chuyện… 

“Bạch Niệm” Đồ Vấn trở nên nghiêm túc nói, “Tôi không muốn làm ảnh hưởng đến tâm trạng của cậu, tôi muốn cậu lúc nào cũng vui vẻ.”

Bạch Niệm: “Ừm” một tiếng: “Tôi cũng muốn cậu như vậy.” 

Đồ Vấn không nói gì nhẹ nhàng vuốt tóc Bạch Niệm.

“Tuy rằng.” Bạch Niệm nói: “Cả hai chúng ta đều chưa thật sự trưởng thành. Nhưng mà, tôi hiểu rõ. Cho nên hãy để tôi cùng san sẻ với cậu.” 

“Chỉ cần cậu yêu cầu, thì lời nói này vĩnh viễn có hiệu lực.”

Yết hầu Đồ Vấn chuyển động, âm thanh ôn nhu hơn nhiều: “Tôi thề đấy.” 

Đúng lúc này điện thoại Bạch Niệm run lên. 

Đồ Vấn bảo cô nghe điện thoại trước. Bạch Niệm không có tránh đi, trực tiếp đứng trước mặt Đồ Vấn nghe điện thoại. 

Bạch Niệm: “Dạ mẹ.”

Đầu dây bên kia: “….”

Bạch Niệm: “Dạ con biết rồi.”

Tiếp theo đó Bạch Niệm cúp máy. 

“Cậu đến bệnh viện làm gì?” Đồ Vấn nói: “Mẹ cậu cũng đến à.”

Bạch Niệm chỉ chỉ chân mình: “Đi thay thuốc.”

Đồ Vấn như suy nghĩ gì, nói: “Cậu đừng sợ.” 

Bạch Niệm gật đầu, cắn môi dưới: “Ừm, tôi không sợ.”

Đồ Vấn: “Muốn tôi đưa cậu đi lên không.” 

Bạch Niệm lắc đầu: “Không cần đâu.” 

Không hỏi nguyên nhân, Đồ Vấn cũng không cố chấp đưa cô đi. 

Bạch Niệm tự mình đi vào thang máy, ấn nút trên đó, Đồ Vấn còn ở đối diện Bạch Niệm. 

——Nhìn cô. 

******

Động tác của bác sĩ rất nhanh, chỉ vài phút đã thay thuốc cho cô xong. Cuối cùng dặn dò vài câu. Sau khi thanh toán tiền xong, Lý Đình mang theo Bạch Niệm rời đi. 

Đi được nửa đường, Lý Đình đột nhiên nói muốn đi toilet. Bạch Niệm gật đầu ngoan ngoãn đứng ngoài hành lang chờ. 

Cô không tập trung dựa vào vách tường. 

Hai y tá đi ngang qua, đang tán gẫu với nhau chuyện gì đó. 

Một y tá nói: “Cậu ta không phải lần đầu tiên đến, lần trước bố cậu ta uống say náo loạn, bệnh viện thấy cậu ta nhỏ tuổi còn gần thi đại học, liền không truy cứu.” 

Một y tá khác nói: “Lần này mẹ cậu ta lại phát bệnh, chỉ có một mình cậu ấy chăm sóc, tình hình không mấy lạc quan.” 

Một y tá nói tiếp: “Nghe nói mẹ anh ta mắc hội chứng căng trương lực?”

Y tá kia lại nói: “Cũng không rõ, nhưng nhìn khá giống.” 

Y tá nói: “Ôi thằng bé thật khổ còn phải lo lắng cho ba mẹ như vậy.”

…………

…………

Âm thanh càng lúc càng xa. 

Mà Bạch Niệm càng nghe, nhíu mày lại càng sâu, sắc mặt cũng trở nên khó coi. 

Cô nhớ tới lời ba nói trên bàn cơm.

Nhớ tới chuyện xảy trên hành lang hôm đó. 

Cuộc nói chuyện của y tá lúc nãy, chắc là Đồ Vấn rồi…

Cho dù lúc trước biết tình hình nhà Đồ Vấn không tốt, cũng không nghĩ là nghiêm trọng đến mức này. 

Nhớ tới Đồ Vấn nói: “Đến lấy thuốc cho mẹ”, ánh mắt Bạch Niệm đầy chua xót. 

Cho nên ngày đó ở trong phòng tâm lý, cậu không phải muốn xem bệnh cho mình, mà là cho người nhà…

Bạch Niệm đang nghĩ ngợi thì Lý Đình trong từ toilet đi tới. 

“Tiểu Niệm” Lý Đình kêu: “Nghĩ gì vậy?” 

Bạch Niệm hoàn hồn: “A, dạ không có gì.”

Lý Đình cũng không nghĩ nhiều nói: “Vậy về nhà thôi.”

“Dạ” Bạch Niệm vô ý thức đáp, nghĩ nghĩ rồi nói: “Mẹ ơi, con muốn đi thang bộ.” 

Lý Đình nhìn nhìn chân cô: “Sao được, chân con chưa có khỏi đâu.” 

Bạch Niệm lấy lòng: “Không sao mà, con đi được.”

“Rồi rồi” Lý Đình nói: “Để mẹ cõng con.”

“Không cần mà!” Bạch Niệm trừng lớn mắt: “Con tự mình đi được.”

Lý Đình nghi hoặc: “Cái con bé này, dạo này làm sao vậy.”

Bạch Niệm chột dạ, nói chuyện cũng ấp a ấp úng: “Không, không có việc gì hết mẹ.”

Hôm nay quả thật Lý Đình phải đi làm, với tư cách là một giảng viên, buổi tối còn có tiết học, không có thời gian nhàn rỗi. 

Bà nghĩ nghĩ, nói: “Được rồi, vậy con đi chậm một chút, khi nào về đến nhà thì điện thoại cho mẹ.”

“Dạ” Bạch Niệm cam đoan, “Tuân lệnh mẹ.”

Lý Đình có chút do dự, điện thoại đột nhiên run lên.

Lý Đình quay người: “Tôi nghe hiệu trưởng Lý.”

Đầu dây bên kia: “….”

Lý Đình nhìn qua Bạch Niệm: “Tôi biết rồi.”

Lý Đinh xoay người hướng Bạch Niệm: “Tiểu Niệm à, chỗ mẹ có việc đột xuất, con tự mình về nhà được không.”

Nội tâm Bạch Niệm đang muốn nhanh chóng tìm Đồ Vấn, cũng không buồn phiền về chuyện bà vì công việc mà ném cô qua một bên. Cô vội vàng gật đầu: “Dạ mẹ, mẹ yên tâm đi đi.” 

Lý Đình vừa bước, Bạch Niệm vẫn có chút lo lắng. 

“Mẹ mẹ” Bạch Niệm kêu lên: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?” 

Lý Đình xoay người lại, ngữ khí ôn hoà: “Cũng không có chuyện gì lớn, con đừng lo lắng, về nhà trước đi.” 

Bạch Niệm gật gật đầu. Sau đó vịnh vách tường, đi xuống cầu thang, hướng đến khoa thần kinh.