Thích Bạn Trong Một Khoảng Thời Gian Giới Hạn

Chương 20: Thích bạn trong một khoảng thời gian giới hạn



Editor: Ngọc Anh

Beta-er: My

Quầy bán đồ ăn vặt đối diện đã tắt hết đèn. Chỉ còn lại ngọn đèn đường chiếu xuống hai bóng hình trên băng ghế dài.

Đồ Vấn tiến sát tới tai cô, âm thanh trầm thấp: “Cảm ơn cậu.”

Bạch Niệm sửng sốt nói: “Tôi cũng phải cảm ơn cậu.”

Đồ Vấn cười nhẹ, cả gương mặt đều giãn ra, đôi mắt đen láy sâu

thẳm sáng ngời như những ngôi sao.

Hai người trong màn đêm chậm chạp ở cạnh nhau cho đến tận bây giờ.

Tự nhiên lại thoải mái.

Sắp đến lúc phải rời đi, Đồ Vấn đành đứng dậy.

Bạch Niệm duỗi tay ra bắt lấy cánh tay của Đồ Vấn, ngẩng đầu nhìn

cậu.

Đồ Vấn dừng lại bước chân, quay đầu lại, khóe miệng cong lên: “Làm

sao thế?”

Bạch Niệm cười làm cho đôi mắt cong cong như vầng trăng: “Cậu tới

đón tôi đi học nhé.”

Đồ Vấn duỗi tay xoa đầu Bạch Niệm đồng ý: “Được.”

Bạch Niệm ngồi ở băng ghế dài dõi theo bóng hình Đồ Vấn ở dưới ánh

đèn đường di chuyển, đôi môi khẽ nở nụ cười nhẹ nhàng, yên tĩnh.

Trong một khoảnh khắc, Bạch Niệm đột nhiên cảm thấy có vô vàn lời muốn nói với cậu ấy, cũng có thể nói với cậu những lời đó. Bọn họ có thể nói cho đến khi trời sáng.

Nếu muốn thỏa mãn được lòng cô thì cô phải nói với cậu cả một đời này. Từ chuyện lớn trời nam đất bắc đến bao thứ chuyện lông gà vỏ tỏi vụn vặt của ngày xưa.

********

Vào ngày đi học, chân của Bạch Niệm đã hồi phục được hơn phân

nửa.

Thậm chí khi vô tình nhìn chằm chằm vào cũng không phát hiện ra

điểm dị thường nào.

Lớp hai khi lên lớp luôn xuất hiện tình trạng ồn ào, nhốn nháo. Bộ đồng phục sọc xanh, sọc trắng đi qua đi lại trong phòng học. Giọng nói của những thiếu niên lảnh lót, trong trẻo mang sức sống của tuổi trẻ như muốn chinh phục cả thế giới.

Trịnh Thư Ý thăm dò nhìn Đồ Vấn đang lặng lẽ đứng ở ngoài cửa, rồi

lại quay ra đến gần chỗ của Bạch Niệm.

Cô thấp giọng hỏi: “Cậu đem Đồ Vấn nắm trong lòng bàn tay rồi sao?”

Bạch Niệm xoay người không để ý, cúi đầu nhìn xuống bàn, bàn tay

cầm bút vô thức viết viết, vẽ vẽ trên giấy.

Trịnh Thư Ý rút “xoạch” một tiếng, nhân lúc Bạch Niệm không chú ý mà đem tờ giấy rút ra. Rồi sau đó, cô giơ giấy lên cao. Mặt trời bên ngoài chiếu tới những tia nắng khiến tờ giấy giống như trong suốt.

Bạch Niệm giật mình nhận ra, tiến lại gần duỗi tay muốn lấy lại.

Trịnh Thư Ý vì tò mò nên càng giơ giấy lên cao muốn nhìn xem.

Bên trên tờ giấy chỉ là những chữ viết nguệch ngoạc, nội dung lại

vô cùng đơn giản nhưng tất cả đều là cái tên Đồ Vấn.

Trịnh Thư Ý nhướng mày, đem giấy trả lại cho Bạch Niệm. Cô đi ra

ngoài nhìn xem thì Đồ Vấn đã không còn ở đó.

Cảm thấy tâm tư bé nhỏ của mình bị phát hiện, gương mặt Bạch Niệm

trở nên đỏ ửng.

Trịnh Thư Ý thản nhiên kéo tay cô: “Tâm tư của cậu có thành không?”

Bạch Niệm ngượng ngùng, ấp úng, khóe miệng lại không nhịn được mà

cong lên: “Có thể coi là… thành đi.”

Trình Thư Ý ngạc nhiên trừng lớn mắt: “Thật sao?”

Bạch Niệm xoắn cả hai tay vào nhau: “Tớ cũng không rõ nữa…”

Trịnh Thư Ý vội la lên: “Vậy cậu ấy nói sao?”

Bạch Niệm: “Cậu ấy nói… Cảm ơn tớ, rồi còn xoa đầu tớ nữa…”

Trịnh Thư Ý nhìn cô đầy ẩn ý.

“Cậu đây là trong lòng đã rõ rồi, ngay cả khóe miệng đều ngoác đến cả mang tai rồi kìa.”

Bạch Niệm nghe vậy mặt càng đỏ hơn, chỉ biết dùng giấy che mặt, lại nhẹ nhàng ngửi tờ giấy có hương thơm của sữa bò. Thanh âm nho nhỏ phát ra: “Cậu đừng nói nữa.”

Hình như nhớ ra chuyện gì đó, Trịnh Thư Ý dùng tay ra hiệu ý bảo Bạch Niệm lại gần hơn.

Bạch Niệm ngoan ngoãn ngồi sát lại.

“Cậu có biết gì không?” – Trịnh Thư Ý hạ thấp giọng chỉ để cho hai người có thể nghe thấy nói: “Hôm đó cậu uống say.”

Không một chút do dự, Bạch Niệm gật gật đầu: “Tớ nhớ.”

“Sau đó,” – Trịnh Thư Ý nói: “Cậu nói, cậu muốn hôn cậu ấy.”

Bạch Niệm trực tiếp ngẩn người luôn rồi, lại có chút xấu hổ cùng

buồn bực: “Cậu nói bậy!”

Bởi vì thanh âm quá lớn, phòng học vốn ầm ĩ, náo nhiệt trong nháy mắt lại trở nên yên tĩnh. Bốn mươi mấy con mắt không hẹn mà cùng hướng về chỗ hai cô xem xem có chuyện gì.

Bạch Niệm cảm thấy không khí như động lại.

Trịnh Thư Ý ngượng ngùng ho khan hai tiếng hóa giải bầu không khí.

Tiếng ho khan như một loại đánh thức, mọi người sôi nổi đem mắt dời đi. Phòng học lại trở về ồn ào, nhốn nháo như ban đầu, tiếng cười nói như sắp xuyên thủng cả tòa nhà.

Hiếm khi có được một lần nghiêm túc, Trịnh Thư Ý bắt đầu đứng đắn nói: “Là sự thật đó.”

Bạch Niệm mắt đối mắt, nhìn chăm chú vào Trịnh Thư Ý. Biểu tình của cô nàng không giống như đang giả bộ. Bạch Niệm cảm thấy có chút xấu hổ.

Nghĩ ngợi một hồi, cô khó khăn hỏi: “Thật sự như vậy sao?”

Trịnh Thư Ý trịnh trọng gật đầu.

“Thôi xong.” – Bạch Niệm mếu máo, cả người là một bộ dạng chờ chết. Cô nâng tay lên che mặt, thanh âm phiền muộn: “Quá mất mặt rồi, mặt mũi của tớ mất hết rồi…”

Giống như cảm thấy có gì đó không đúng, Bạch Niệm nghi ngờ: “Nhưng cậu sao lại biết được chuyện này?”

Trịnh Thư Ý tuy vậy nhưng vô cùng thẳng thắn: “Là Lý Văn Hiên nói.”

Bạch Niệm vẫn chưa buông tha: “Vậy làm sao Lý Văn Hiên lại biết được?” 

“Chịu thôi.” – Trịnh Thư Ý nhún vai: “Không bằng cậu tự đi hỏi Lý Văn Hiên đi.”

“……………..” 

Trịnh Thư Ý lại nói: “Hai người bọn họ quan hệ tốt như vậy, Lý Văn Hiên biết cũng không có gì kỳ lạ.”

Bạch Niệm ngược lại vẫn có chút không tin. Rốt cuộc buổi tối hôm đó bản thân cô đã nói những gì đều không có ấn tượng. Nếu thật sự nhớ đến cũng chỉ nhớ kỹ hương thơm dầu gội trên tóc của Đồ Vấn.

Mùi hương dịu nhẹ, thanh mát, sạch sẽ.

Qua vài phút sau, giáo viên tiến vào lớp học, suốt đường đi đều giữ một khuôn mặt không đổi.

Bạch Niệm không dám lề mề, nhưng tâm tư lại hoàn toàn không để vào bài giảng. Trong đầu đều là câu nói kia của Trịnh Thư Ý, giống như là không ngừng hồi tưởng. Trong lòng đè nặng tâm sự vẫn luôn không ngừng tính toán, cô định sau khi tan học sẽ trực tiếp đi lớp hai tìm Lý Văn Hiên hỏi cho rõ ràng.

Nhưng cô vẫn sợ Đồ Vấn biết sẽ nghĩ nhiều.

Chuông báo tan học vang lên từng hồi. Tim Bạch Niệm đập liên hồi, cô ép chính mình bình tĩnh lại, đến một lúc sau tim không còn đập nhanh nữa, khôi phục về trạng thái ban đầu.

Lúc sau, Bạch Niềm rời khỏi chỗ, hướng về phía lớp hai mà đi.

Mở cửa sau của phòng học, Bạch Niệm giả vờ không thèm để ý quét mắt quanh phòng học một lượt.

Đồ Vấn ngồi học bộ dáng rất nghiêm túc. Tóc cậu bị vò qua có chút rối. Đôi mắt đen bóng, toàn thân có chút căng thẳng đến cứng người, lông mi đen dài rủ xuống.

Cúi đầu viết viết gì đó.

Trong phòng học không có học sinh khác. Lý Văn Hiên thì không biết đã bỏ đi chỗ nào.

Ma xui quỷ khiến, Bạch Niệm đến trước cửa, đứng yên ở đó. 

Như là cảm nhận được tầm mắt khác đang quan sát mình, Đồ Vấn nhìn lên lập tức chạm phải ánh mắt của Bạch Niệm.

Nhớ tới những lời Trịnh Thư Ý nói, Bạch Niệm theo bản năng xoay

người, mặt bắt đầu nóng lên.

Đồ Vấn ra khỏi chỗ, đứng ở sau lưng cô hỏi: “Cậu có chuyện gì à?”

Bạch Niệm khẽ dịch chân. Không ngờ rằng Đồ Vẫn đứng quá gần khiến trán cô vô tình đụng phải ngực cậu.

Thân người Đồ Vấn phút chốc cứng đờ.

Bạch Niệm luống cuống tay chân lùi về sau. Trên khuôn mặt vẫn là một mảnh ửng đỏ chưa biến mất.

Cô liều chết cúi đầu, không dám mở lời.

Đồ Vấn khẽ cúi thấp người bằng Bạch Niệm: “Làm sao thế?”

Bạch Niệm hắng giọng: “Không, không có gì đâu.”

Sắc mặt Đồ Vấn hiện lên vẻ lo lắng: “Có chuyện gì cậu cứ nói với tôi đi.”

Bạch Niệm gật gật đầu, nhưng vốn dĩ là không có cho lời này vào tai. Dũng khí khi này dường như đã bốc hơi…

Cô cảm thấy có chút xấu hổ. Chỉ đứng yên ở đó, không có động đậy.

Đồ Vấn thở dài, tùy ý giơ tay xoa xoa hai mắt: “Chân cậu vẫn chưa khỏe hẳn, đứng lâu sẽ không chịu nổi đâu.”

Cậu gãi gãi tóc: “Cậu nên cố gắng nghỉ ngơi thật nhiều, hạn chế đi lại. Về sau nếu có chuyện gì cứ nhắn tin cho tôi hoặc cũng có thể gọi điện trực tiếp. Tôi sẽ qua đó tìm cậu, cậu không cần tự tới đây.”

Không biết vì cái gì, Bạch Niệm lại đột nhiên tỉnh táo, lập tức phản bác: “Không được!”

Đồ Vấn: “……….”

Thật đúng là tính tình quật cường.

Đồ Vấn tựa vào cô: “Thôi được, không cho thì thôi vậy.”

Bạch Niệm mím môi, phải một lúc lâu sau mới mở miệng, thanh âm còn vô cùng nhỏ: “Tôi có chuyện muốn hỏi cậu….”

Đồ Vấn không hề cảm thấy bầu không khí lúc này có cái gì không đúng, vẫn tự nhiên nói: “Cậu hỏi đi.”

Bạch Niệm nuốt nước miếng: “Ngày hôm đó….”

Biết Bạch Niệm khi nói chuyện thích suy nghĩ cẩn thận, Đồ Vấn kiên nhẫn lắng nghe.

Yết hầu Đồ Vấn khẽ động: “Ừm, cậu nói đi.”

“Cậu có còn nhớ hay không” – Ngữ điệu của Bạch Niệm trở nên ung dung: “Hôm đó tôi uống say.”

Tựa như bị thứ gì kích thích, Đồ Vấn nhớ tới lúc mình cõng Bạch Niệm đi trên đường.

Nhớ đến tiếng hít thở đều đều của Bạch Niệm.

Cũng nhớ những lời Bạch Niệm nói.

Cái ký ức về câu nói kia vẫn còn rất mới mẻ.

Đồ Vẫn tùy ý duỗi tay vân vê vài cọng tóc: “Tôi còn nhớ rõ.”

Bạch Niệm cúi đầu nhìn chằm chằm xuống đất: “Tôi có nói ra những lời gì dọa người không hoặc là đã nói những lời không thể nói?”

Đồ Vấn sợ cô sẽ xấu hổ, tự nhiên trả lời: “Không có.”

Bạch Niệm đáp lại một tiếng, chậm chạp gật gật đầu.

Cô vẫn nên lựa chọn tin tưởng Đồ Vấn hơn.

Cậu nói không có vậy tức là không có.

Cả hai đều im lặng không nói gì.

Đúng lúc hai người không nói chuyện lại có mấy học sinh tụm năm tụm ba hướng bên này đi tới. Vừa đi vừa cười nói đùa giỡn. Trong hành lang trống trải những tiếng vọng đặc biệt rõ ràng.

Đồ Vấn sắc mặt bất động đem cửa mở rộng ra. Nhóm học sinh lần

lượt tiến vào phòng học.

Bạch Niệm nghĩ nghĩ, tìm đại một lý do để rời đi: “Ừm thì, thời gian cũng không còn sớm nữa.”

Thực ra đến giờ vào lớp vẫn còn một chút thời gian. Nhưng Đồ Vấn cũng không có ý định vạch trần cô.

“Vậy cậu về lớp đi.” – Đồ Vấn nói: “Đừng suy nghĩ lung tung.”

“Được.” – Bạch Niệm đáp ứng, nói tiếp: “Nếu như cậu có việc phải làm, có thể nói với tôi, chúng ta làm cùng nhau.”

Đồ Vấn cười cười, ngữ khí cũng theo đó mà trở nên nhẹ nhàng: “Được, đã biết.”

Bạch Niệm dựa vào cách tường để trở về, đi được một nửa lại bị Đồ Vấn gọi lại.

Cô chỉ nghe thấy Đồ Vấn nói: “Bạch Niệm, cậu đi chậm lại một chút.”

Bạch Niệm quay đầu nhìn Đồ Vấn mà mỉm cười