Thích Bạn Trong Một Khoảng Thời Gian Giới Hạn

Chương 19: Thích bạn trong một khoảng thời gian giới hạn



Editor: An

Beta-er: My

Không khí như ngưng đọng, Đồ Vấn dùng tay che đi khuôn mặt, ưỡn eo, bả vai cậu nhấp nhô. Một tiếng nức nở yếu ớt phát ra trong bầu không khí yên tĩnh đó.

Âm thanh vụn vỡ như thể bị ép ra khỏi cổ họng.

Bạch Niệm sửng sốt, ngồi thẳng lưng.

“Cậu bị sao vậy?” Giọng nói cô mang chút cẩn thận kèm theo sự lo lắng, “Có chuyện gì xảy ra vậy?”

Không có tiếng trả lời, chỉ có âm thanh của cơn gió thổi qua.

Bạch Niệm nhỏ giọng nói: “Tôi đến chỗ cậu được không?”

“Ừ.” Tựa hồ như cậu đã quên mất chân của Bạch Niệm bị thương, Đồ Vấn trả lời “Được.”

Câu trả lời nằm ngoài dự đoán khiến cô ngây người trong chốc lát, phản ứng bị chậm.

“Được”. Sau đó cô nhanh chóng xuống giường, “Cậu chờ tôi một lát.”

Không có bất kỳ âm thanh gì, Bạch Niệm dường như đã quen với điều đó. Cô đặt chân xuống thảm, ngồi sát ra mép giường, đưa mắt nhìn xung quanh.

Dường như không có vật gì hỗ trợ cô.

Cô cúi người và ấn nhẹ vào mắt cá chân. Sự đau đớn truyền đến khiến biểu cảm trên khuôn mặt cô biến dạng, cô hít một hơi thật sâu.

Cô cố gắng đứng dậy nhưng cơn đau truyền đến như xuyên thủng mắt cá chân.

Thời gian vẫn lặng lẽ trôi qua từng giây, từng phút.

Bạch Niệm không dám di chuyển quá nhanh nhưng trong đầu cứ nghĩ đến Đồ Vấn. Tiếng khóc mơ hồ vang vọng trong tâm trí cô. 

Cô lê chân khập khiễng bước xuống lầu. Ngọn đèn đường dưới lầu sáng chói chiếu lên bức tường cũ đã bị bong tróc hiện lên màu vàng dịu nhẹ.

Ánh đèn ở căng tin đối diện lúc sáng lúc tối, trên đường cũng không có xe cộ. 

Bạch Niệm đứng bằng một chân, một tay ôm tường đứng phía dưới cầu thang.

Vẻ mặt cô có chút sững sờ, nhờ có ánh sáng từ đèn đường nên cô có thể nhìn thấy cậu, một thân hình gầy gò.

Một lúc lâu sau, vẻ ngượng ngùng trên khuôn mặt cô biến mất, thay vào đó là sự thản nhiên, cô chậm rãi nở nụ cười ôn hòa nhìn cậu.

Đồ Vấn có chút ngây người.

Bạch Niệm cúi đầu, nhảy xuống một bậc thang.

Sắc mặt cậu căng thẳng, không một chút do dự, cậu đi thật nhanh về phía Bạch Niệm.

Lặng lẽ nhìn cô thật lâu, ánh mắt thoáng qua tia thù địch. Giây tiếp theo, cậu trực tiếp ôm cô thật chặt.

Có lẽ đây là cách cậu ấy thể hiện sự đáng trách của mình.

Không ngờ Bạch Niệm trợn mắt như bắt được cái phao cứu mạng mình, ôm lấy cổ cậu thật chặt.

Trong lúc đang ôm Bạch Niệm, một cơn gió gắt gao thổi qua.

Bạch Niệm nhắm chặt mắt, bất giác cô vùi đầu vào trong hõm cổ cậu, tim đập loạn nhịp.

Lúc sau, cô đã được cậu đặt yên vị trên băng ghế bên đường. 

Cậu vẫn đứng đó, nhìn cô bằng cặp mắt đen tuyền. Rõ ràng trong mắt cậu không có cảm xúc gì nhưng cô lại cảm thấy như cậu đang trách mình vậy.

Cô cúi đầu, không nhìn cậu. Cả người toát ra vẻ vô tội.

Sắc mặt cậu dịu đi, giọng nói khàn khàn: “Đừng sợ nữa.”

Bạch Niệm ngẩng đầu lên, đột nhiên bật cười.

Đồ Vấn cau mày hỏi: “Cậu sao vậy?”

Bạch Niệm: “Cậu cảm thấy cậu có đang sợ không?”

Cậu cúi đầu, dường như đang nghiêm túc suy nghĩ về câu hỏi này. Sau đó, cậu cẩn thận hỏi: “Cậu cảm thấy tôi rất đáng sợ sao?”

“…Ừm” Bạch Niệm cuối cùng cũng lắc đầu, “Không đáng sợ.”

Cậu ngồi xuống, giữ một khoảng cách nhất định với cô.

“Tôi vừa mới…”, Đồ Vấn do dự nói “Tôi vừa mới làm cậu sợ.”

“Không có” Bạch Niệm lắc đầu, “Cậu thất bại rồi, tôi không sợ chút nào.”

“Xin lỗi”. Cậu có chút khó chịu, “Tôi không nên gọi cậu ra ngoài này.”

Bạch Niệm chậm rãi lắc đầu, nghiêm túc hỏi: “Không sao cả, nếu có thể giúp được cậu tôi sẽ rất vui. Có chuyện gì xảy ra vậy?”

Ngập ngừng một chút cô nói: “Vừa nãy trong lúc nghe điện thoại… tôi nghe thấy… cậu khóc.”

Cậu cười thành tiếng, giọng nói có chút chế giễu.

“Thật ra khóc không có gì đáng xấu hổ cả.” Bạch Niệm không muốn cậu cảm thấy tự ti, “Có thể khóc là một điều tốt.”

Nghe cô nói vậy, cậu sững sờ

Từ trước đến giờ không ai nói với cậu điều này cả. Cậu dường như không khóc. Bởi vì không có ai gần gũi với cậu nên cậu cũng vô thức tránh xa mọi người và cô lập họ, không cho họ bước vào thế giới của cậu.

Giống như ốc sên, cậu bảo vệ mình bằng lớp vỏ dày đó. Nhưng thật sự mà nói, nó rất dễ vỡ, chỉ cần chạm nhẹ vào là sẽ vỡ vụn.

Đêm đã khuya, gió thổi qua nhưng vẫn đem theo một chút hơi ấm.

Giọng của cậu có chút nhẹ nhõm: “Hình như cậu chưa bao giờ tức giận.”

“Không phải.” Cô phủ nhận, “Chỉ là tớ sẽ không bao giờ tức giận với cậu.”

Khóe miệng cậu hơi cong, trong lòng đã biết đáp án. Nhưng vẫn không nhịn được mở miệng nói: “Vì sao vậy?”

“Bởi vì…” Cô do dự hồi lâu: “Bởi vì…”

“Bởi vì, cậu thích tôi.”

Giọng nói bình tĩnh của cậu vang lên.

“Phải không?”

Như thể bị nhìn thấu, tim cô loạn nhịp. Nhưng sau đó, cô chậm rãi gật đầu, không có phủ nhận.

“Đúng vậy, tôi thích cậu.”

Cậu không nghĩ tới cô lại thảnh thắn thừa nhận như vậy nên hơi sững sốt.

Cô lấy hết can đảm hỏi cậu: “Vậy còn cậu?”

Dường như ngay cả gió cũng im lặng nghe câu trả lời.

Không có âm thanh.

Cô có chút ảm đạm, định mở miệng nói.

Bên tai cô đột nhiên xuất hiện tiếng thở dốc. Giọng nói trầm thấp dễ chịu, mỗi từ phát ra làm tim cô đập thật mạnh.

“Ngay từ lần đầu tiên gặp cậu, tôi đã thích cậu rồi.”

Cô ngây ngốc nhìn về một phía của đường phố. Tai mỗi lúc một nóng lên.

“……”

Dường như bí mật mà cậu che bấy lâu nay lại bị phát hiện trong một đêm âm u như thế này. Cũng ngay đêm này, người mà cô thích bấy lâu nay cũng nói thích cô.

Niềm vui trong lòng không còn kìm nén được nữa.

Cô dần dần cười thật tươi, giọng nói cũng mang theo thích thú. Cô quay đầu hỏi: “Thật vậy sao?”

Hai mắt cậu sáng ngời: “Là thật.”

Bạch Niệm có chút xấu hổ nói: “Cậu đừng lừa tôi, tôi thực sự đang rất nghiêm túc đó.”

Cậu đưa tay sờ mũi cô nói: “Tôi sẽ không lừa cậu.”

Đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, cô nhíu mày, ánh mắt có chút mơ hồ, không được tự tin lắm: “Đồ Vấn…”

Cậu quay đầu hỏi: “Sao vậy?”

Cô hít một hơi thật sâu liền nói: “Tôi đã nói dối cậu…”

“Ừ.”

Bạch Niệm chớp mắt, tưởng cậu nghe không rõ, liền lặp lại lần nữa, giọng nói trầm xuống: “Tôi đã nói dối cậu.”

“Cũng không thể gọi là nói dối…”

Bạch Niệm “A” một tiếng rồi nói: “Cái gì?”

“Thật ra”. Ngữ điệu cậu ôn hòa, “Cậu căn bản không có đi gặp bác sĩ tâm lý.”

Bạch Niệm nhỏ giọng nói “Cậu đều biết rồi à…”

“Cũng không phải chuyện gì lớn cả.”

Bạch Niệm có chút hụt hẫng: “Cậu không trách tôi sao?”

Đồ Vấn cười: “Tại sao tôi phải trách cậu.”

Bạch Niệm lẩm bẩm: “Do tôi đã nói dối nên phải bị trách phạt.”

“Nhưng là…” Cậu hơi dừng lại, “Cậu là vì tôi ”

Bạch Niệm không có phủ nhận.

“Vậy cậu…”. Bạch Niệm cắn môi, “Bệnh của cậu…”

“Sao vậy?” Đồ Vấn cười hỏi: “Cậu tưởng tôi đi gặp bác sĩ tâm lý sao?”

“Ừ.” Bạch Niệm phản ứng lại: “Vậy cậu không đi à?”

Đồ Vấn bĩu môi: “Tôi không đi.”

Bạch Niệm mở miệng định nói cái gì đó nhưng lại thôi.

“Ba cậu ông ấy sao rồi?” Bạch Niệm hỏi:  “Ông ấy không sao chứ?”

“Cậu quan tâm ông ấy sao?”

“Không phải”. Bạch Niệm lắc đầu, “Tôi chỉ nghĩ rằng… ông ấy là ba cậu.”

Bạch Niệm tiếp tục nói: “Tốt xấu gì thì cậu cũng có ba mà?”

“Có sao không?” Đồ Vấn bối rối hỏi.

“Cũng không có gì.” Bạch Niệm nghe thấy sự thắc mắc trong câu hỏi của cậu, “Chỉ là không muốn nhắc đến thì quên đi.”

Đồ Vấn không nói.

Bạch Niệm khẽ thở dài một tiếng.

Cậu ấy vẫn là không muốn nhắc tới những chuyện này.

“Đồ Vấn.” Bạch Niệm bình tĩnh gọi tên cậu. Nghe thật bình yên.

Cậu nhìn cô. Cậu cảm thấy cô là một người không thể nhìn thấu, đôi khi còn rất thờ ơ. Nhưng có đôi khi lại là cô bé luôn vui vẻ.

“Vậy hai chúng ta hiện tại là quan hệ gì?”

Cậu đưa tay lên xoa tóc cô: “Cậu hiện tại là bạn gái của tôi.”

“Ồ” Cô đỏ mặt: “Tôi biết rồi.”

Im lặng trong giây lát.

Bạch Niệm hỏi: “Tôi ở bên cạnh cậu, cậu có vui không?”

“Còn cậu thì sao?” Đồ Vấn hỏi lại.

Bạch Niệm cười: “Đương nhiên là vui vẻ rồi, nếu tôi không vui, tôi đã không thích cậu.”

Đồ Vấn cười rộ lên. Cậu rất hài lòng với câu trả lời của cô.

“Đồ Vấn” Bạch Niệm cân nhắc nói: “Cậu có thể đưa tôi đến gặp… gia đình cậu không?”

“Cậu muốn gặp sao?”

Đồ Vấn nhẹ nhàng nói.

Không có phản ứng.

Một chút vui vẻ trào dâng trong cô: “Nếu tôi muốn ở bên cạnh cậu mãi thì tôi cảm thấy vẫn là nên đi gặp.”

Cậu không có phản đối, ngược lại còn cười hỏi: “Cậu không cảm thấy cậu ở bên tôi sẽ thiệt thòi lắm sao?”

Bạch Niệm chớp mắt: “Sao vậy?”

Cô nghĩ nghĩ lại nói thêm câu: “Sẽ không đâu, cậu đối với tôi rất tốt. Hơn nữa, có rất nhiều chuyện xảy ra, tôi cũng không có lựa chọn nên sẽ không trách cậu.”

Vừa dứt lời, cậu nhìn cô. Đôi mắt sâu và đầy ẩn ý.