Thích Bạn Trong Một Khoảng Thời Gian Giới Hạn

Chương 18: Thích bạn trong một khoảng thời gian giới hạn



Editor: Trinh

Beta-er: My

Mọi người ra vào hành lang bên ngoài thang máy. 

Đồ Vấn đứng ngoài thang máy, cõng Bạch Niệm, nói: “Ấn mở thang máy đi.” 

Vừa nghe, Bạch Niệm một tay quàng cổ Đồ Vấn, một tay vươn ra chuẩn bị ấn thang máy. Ngón tay duỗi ra cách cái nút mấy cm, Bạch Niệm dù làm thế nào cũng không chạm tới được. 

Bạch Niệm cảm thấy không khí ngưng trệ. 

Đồ Vấn cúi đầu, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt, hừ một tiếng, hô hấp cũng không ổn định lắm. Mặt cậu giãn ra, ánh nắng mặt trời chiếu vào, nhuộm một tầng ôn nhu. 

Cậu bình tĩnh dịch lên phía trước một bước nhỏ, không lên tiếng. 

Bạch Niệm dễ dàng ấn nút. 

Một lát sau, cả hai vào tầng sáu. 

Cuối cùng, bác sĩ nói: “Nên nằm viện, cô ấy bị nứt xương vài chỗ, không thể vận động mạnh.” 

Bạch Niệm lắc đầu: “Không cần, tôi còn muốn đi học, tôi chuẩn bị thi đại học.” 

Đồ Vấn dường như đã quen với sự bướng bỉnh của cô, nói: “Để ba mẹ cậu đến xem.” 

Bạch Niệm lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Không cần.” 

Đồ Vấn nói chậm lại: “Vậy cậu làm sao bây giờ? Bị bệnh muốn học thì nói với ba mẹ. Dù không muốn phẫu thuật, cũng phải để họ đến đón cậu về nhà.” 

Giọng nói cậu nhẹ nhàng mang theo ý trấn an. Bạch Niệm vậy mà nghe lọt được. Gật gật đầu, xem như đồng ý. 

Bạch Niệm lấy điện thoại ra, liếc mắt nhìn Đồ Vấn một cái. Quay số.

“Mẹ.” Bạch Niệm dường như có chút khó mở miệng, “Con… Con bị gãy xương…” 

“… Sao lại thế này?” Lý Đình trả lời điện thoại, giọng nói lo lắng, “Làm sao lại như vậy?”

Bạch Niệm tùy tiện bịa một cái lý do: “Con không cẩn thận té ngã…”

“Tiểu Niệm” Lý Đình nói lời xin lỗi, “Bố con không ở nhà, bây giờ mẹ cũng đang đi công tác….”

“Mẹ” Bạch Niệm ngắt lời, có một chút uỷ khuất, “Con không muốn phẫu thuật, con muốn về nhà.” 

Điện thoại bên kia khẽ thở dài, hỏi: “Nghiêm trọng hay không nghiêm trọng?”

Bạch Niệm lập tức nói: “Không nghiêm trọng.” 

“Được rồi.” Có lẽ là bởi vì áy náy, Lý Đình nói: “Nếu không nghiêm trọng, vậy con về nhà đi.”

Bạch Niệm vui vẻ: “Được, cảm ơn mẹ.” 

Dưới sự ngoan cố của Bạch Niệm, có thể không ở lại bệnh viện. Nhưng lại gặp một vấn đề khác. 

—— cô không có cách nào để trở về nhà. 

Đồ Vấn nhìn nhìn, nói: “Cậu ở chỗ này chờ một lát, tôi đi lấy thuốc cho cậu.” 

Do dự một lát, Bạch Niệm gật gật đầu. 

Bởi vì Bạch Niệm vô cùng kiên quyết không muốn ở lại bệnh viện. Bệnh viện cấp cho Bạch Niệm một số thuốc. Đồ Vấn đi qua thanh toán tiền thuốc men liền quay lại. 

Lúc này, chỉ có hai người bọn họ. Bầu không khí có chút ngại ngùng. 

Chân của Bạch Niệm hơi đỡ hơn một chút, nhưng vẫn còn sưng to khó như cũ. 

Đồ Vấn không để ý chân cô, ở một bên thu dọn đồ đạc, nói: “Đi thôi, về nhà.”

Bạch Niệm có chút xấu hổ. 

Con gái tuổi này luôn muốn được yêu thích. Bạch Niệm rất muốn che đi đôi chân xấu xí của mình, nhưng lại không có cách nào.  

Bạch Niệm ấp a ấp úng nói: “Tôi đi không được…” 

“Ừ.” 

Bạch Niệm thở phào nhẹ nhõm. 

Đồ Vấn không có bất kỳ ánh mắt hay hành động kì quái nào. 

Trong lúc Bạch Niệm thả lỏng một chút, giọng nói của Đồ Vấn vang lên. “Tôi biết.” 

Bạch Niệm kéo giọng nói “Ừm”, vùi đầu nhìn chân mình.

“Tôi cõng cậu trở về.” 

Bạch Niệm lúng ta lúng túng: “Về đâu?” 

Đồ Vấn thu dọn xong đồ đạc: “Về nhà cậu.” 

Bạch Niệm “Ồ” một tiếng, tựa như là một điều rất bình thường. 

Dường như lần này cùng một phương thức, giống… lần trước, uống say như vậy rồi cõng Bạch Niệm trở về nhà. 

Bạch Niệm bật dậy khỏi ghế sô pha, muốn nhảy đi. 

Mới vừa đứng lên, Đồ Vấn ngạc nhiên, nói: “Cậu làm gì vậy?” 

Bạch Niệm thành thật nói: “Rót nước.” 

Đồ Vấn đứng lên, đi theo hướng Bạch Niệm sắp đi, nói: “Để tôi.” 

Cậu đỡ Bạch Niệm ngồi xuống, như đã quen đi đến phòng khách. Vài phút sau, cầm một ly nước đi ra. 

Bạch Niệm chớp chớp mắt. 

Cái này cũng quá quen thuộc… 

Đồ Vấn đi tới, đem ly nước đẩy đến trước mặt Bạch Niệm: “Uống đi.” 

Bạch Niệm chớp mắt nhìn Đồ Vấn. 

Thấy thế nào như cậu ấy là chủ nhà còn mình là khách vậy… 

Đồ Vấn sửng sốt, hỏi: “Làm sao vậy?” 

Bạch Niệm vội vàng cúi đầu, cầm lấy ly nước: “Không, không có gì.” 

“Ồ, tôi muốn rót nước cho cậu uống.” Bạch Niệm đem ly nước đưa cho Đồ Vấn, “Cậu uống đi.” 

“Cậu không uống sao?” 

Bạch Niệm lắc đầu. 

Đồ Vấn nhận lấy, lại thả xuống dưới: “Tôi cũng không uống.” 

Bạch Niệm không lên tiếng. Đồ Vấn tìm cặp sách, lấy thuốc ra đặt ở một bên rồi dặn dò uống như thế nào.

Bạch Niệm yên lặng lắng nghe. 

Giọng nói Đồ Vấn trong sáng dễ nghe, giống như luồng điện ùa vào trong lòng. 

“Nhớ uống.” Cậu cầm cặp, đứng lên, “Tôi về trước.” 

Bạch Niệm vội vàng hỏi: “Cậu phải về nhà sao?” 

“Ừ.” Đồ Vấn nói, “Làm sao vậy.” 

Bạch Niệm nắm lấy đệm sô pha, lắc đầu: “Không có gì.” 

Ánh mắt Đồ Vấn lướt qua bàn tay đang nắm lấy đệm lót, cố gắng để giọng nói không doạ người: “Có việc gì à?” 

“Bố mẹ tôi đều không có ở nhà.” Giọng nói Bạch Niệm run run, “Nhà

tôi không có người.” 

Đồ Vấn nhìn ra ngoài bầu trời. 

Đã chạng vạng tối, trời xám xịt, ánh sáng rực rỡ đã biến mất, ánh sáng yếu ớt kéo thành một đường dài phía xa. 

Một mảnh tử khí thăng trầm. 

Đồ Vấn thở dài, nói: “Mẹ tôi ở nhà.” 

Nghe Đồ Vấn nhắc tới mẹ cậu, sự sợ hãi của Bạch Niệm trong phút chốc tan biến. Cô an ủi: “Cậu mau về nhà ở bên mẹ cậu đi.” 

Nghĩ nghĩ, Đồ Vấn buông cặp, lấy trong đó một mảnh giấy cùng một cây bút, cúi cầu viết cái gì đó. Vài giây sau, đem giấy đưa cho Bạch Niệm: “Số điện thoại của tôi, nếu cậu sợ, hãy gọi cho tôi, tôi trò chuyện với cậu. Hoặc là, nếu cậu đồng ý, cậu có thể nghe tôi trò chuyện.” 

Tim Bạch Niệm đập càng lúc càng nhanh, cô nhanh chóng cầm tờ giấy, giống như sợ bị giật mất. 

“Được.” 

Đồ Vấn thu dọn đồ đạc, đi ra ngoài trở về nhà. 

Cậu đem cặp tuỳ ý ném ở trên sô pha. Ngẩng đầu, nhắm mắt lại. Toàn thân căng ra, tựa như sắp ra chiến trường. 

Thật lâu sau, Đồ Vấn mở mắt ra, đi tới cửa phòng khác. Đứng ở đó không gõ cửa. Vài phút sau, mở tay nắm cửa, mắt nhìn về phía trên giường. 

—— Một người nằm trong lớp chăn bông mỏng, sắc mặt hồng hào, không nhìn kĩ sẽ không nhìn ra bên trong có một người, hầu như không có khác biệt.

Đồ Vấn đi tắm trước, lúc ra tóc còn ướt sũng. Tiếng dép lê đập xuống sàn nhà lúc mạnh lúc yếu. 

Cuối cùng ngừng ở ban công, hai tay chống trên lan can, cúi đầu nhìn xuống. Đôi mắt màu đen tuyền, làm người ta không nhìn thấu cảm xúc.

******** 

Bạch Niệm không biết ở đâu phát hiện ra một gói khoai tây chiên, làm ổ trong chăn nhai. 

Bên ngoài trời đã tối hoàn toàn. Ánh sáng đèn pha lê khúc xạ trên mặt kính, chiếu sáng cả căn phòng. 

Tay Bạch Niệm vuốt phẳng mảnh giấy có ghi số điện thoại Đồ Vấn. Hai mắt nhìn chằm chằm, bàng hoàng. 

Do dự, Bạch Niệm cầm lấy điện thoại, ấn số. 

Miệng cô ấy lúc đóng lúc mở, đọc thầm những con số trên mảnh giấy. 

Mạnh mẽ lại thu liễm. 

Nghe nhịp tim đập rộn ràng, Bạch Niệm lưu lại số điện thoại di động của Đồ Vấn. Rồi sau đó, cô mở tủ sách và lấy ra lọ thuỷ tinh giấu trong cùng. Đem tất cả đồ dùng bên trong ra, thật cẩn thận để mảnh giấy kia xuống đáy. 

Cô nhấp mở thông tin, tìm đập càng lúc càng nhanh. Do dự một lát, hạ quyết tâm mở cuộc trò chuyện. 

“Này.” Âm thanh giống như cảm xúc của cát. 

“……” Đồ Vấn mở miệng hỏi trước, Bạch Niệm hơi sửng sốt, “Đồ Vấn.”

“Ừ, làm sao vậy?” 

“Mẹ cậu… thế nào rồi?” 

Mặc dù không rõ tình huống nhà Đồ Vấn rốt cuộc là như thế nào. Chỉ là nghe giọng điệu của Đồ Vấn, là bí mật bất đắc dĩ cùng mỏi mệt. 

Bạch Niệm đột nhiên nhớ lại những câu có vẻ bình thường của Đồ Vấn trong lời nói.

“Mẹ tôi đang ở nhà.” 

Trong lòng Bạch Niệm có chút sụp đổ.

Cô là thật sự hy vọng Đồ Vấn có thể thả lỏng một chút. Bản thân cũng có thể cùng nhau đối mặt với những điều không thể chịu đựng được với cậu. 

Gió đêm thổi qua mặt Đồ Vấn, tóc có chút loạn. Đồ Vấn nhìn chằm chằm nơi nào đó đến xuất thần, nói: “Khá tốt.” 

Giọng điệu lạnh nhạt. 

Bạch Niệm không dám hỏi nhiều. Thuận tay kẹp lấy một miếng khoai tây chiên cho vào miệng. 

Trong điện thoại đột nhiên không còn âm thanh, chỉ có tiếng gió thoảng qua. Yên tĩnh như thể không có ai ở đầu dây bên kia. Hoặc là người nhận điện thoại không biết đã đi đâu và để điện thoại ở tại chỗ. 

Hồi lâu không có âm thanh, Bạch Niệm cũng không có tâm trạng ăn cái gì, miếng khoai tây chiên dừng lại giữa không trung. Cô nghiêm túc nói: “Đồ Vấn, nếu cậu có chuyện gì đều có thể nói với tôi.” 

Tôi sẽ không chê cười cậu, cũng không khinh thường cậu, càng không

đối với cậu có bất kỳ thành kiến nào. 

Một tiếng thở dài vọng ra từ đầu dây bên kia, nhẹ như gió. Giọng nói cậu run rẩy, nói: “Bạch Niệm.” 

Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn đã đọc.