Thích Bạn Trong Một Khoảng Thời Gian Giới Hạn

Chương 17: Thích bạn trong một khoảng thời gian giới hạn



Editor: Trinh

Beta-er: My

Bạch Niệm đặt chiếc cốc xuống, ngồi thẳng lưng, tay vắt ngang đầu. 

Đồ Vấn cũng từ từ mở mắt ra. Sau đó, cậu quay mặt về phía Bạch Niệm và nói một cách nghiêm túc: “Xin lỗi.” 

Trong giọng nói mang theo mười phần áy náy. 

Bạch Niệm ngẩng đầu, ngũ quan nhỏ nhắn, ánh mặt trời chiếu xuống càng làm cho làn da cô trắng hơn. 

Cô khẽ cười: “Không sao đâu.” 

Trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng hít thở nhẹ nhàng. Bạch Niệm khẽ quay đầu đánh giá căn phòng. 

Đối diện cô chính là phòng bếp, sô pha và dụng cụ đều là màu vàng ấm áp.Tông màu ấm này hoàn toàn đối lập với tính cách của cậu ấy. 

“Người kia… Là bố của cậu sao?” Bạch Niệm cẩn thận hỏi, “Cậu vừa mới gọi ông ấy là bố.” 

Cái khuôn mặt đầy sẹo đó trông hơi đáng sợ, ít nhất không nằm trong phạm vi có thể chấp nhận của mình. Trong tiềm thức của bản thân mình cũng không coi ông ấy là một người tốt. 

Cô cũng không muốn mạo phạm Đồ Vấn. 

Đồ Vấn không cảm thấy có gì mất mặt: “Ừ, phải.” 

“Tôi nên nói lời xin lỗi với cậu.” Bạch Niệm khó khăn nói: “ Ngày hôm đó tôi nói chuyện như vậy, là tôi không đúng.” 

“Không sao.” Đồ Vấn trả lời một cách bình thường: “Rất nhiều người đều sẽ sợ ông ấy.” Dường như cậu đã quen với cuộc sống kiểu này. 

Bạch Niệm có chút đau lòng. Cô há miệng thở gấp, cuối cùng cũng không nói được lời nào để an ủi. 

Cô nhìn chằm chằm chiếc dù một lúc, sau đó đẩy đến trước mặt Đồ Vấn: “Tôi tới đây là để trả dù.” 

Lông mi Đồ Vấn run rẩy, nhấp miệng gật đầu nhưng không đón lấy. 

Do dự một lúc, Bạch Niệm hỏi: “Sao hôm nay cậu không đi học.” 

Có phải thực sự đã xảy ra chuyện gì…

Đồ Vấn sờ sờ mũi. Trong khoảnh khắc này, Bạch Niệm cảm thấy Đồ Vấn trở nên có chút suy sụp. 

“Tôi đi mua thuốc cho mẹ.” 

“……” 

Quả nhiên, chuyện không phải đơn giản chỉ là cảm lạnh. 

Cảm thấy có chút liều lĩnh, nói sai điều gì đó. 

Bạch Niệm nói sang chuyện khác: “Hôm đó ở siêu thị, vì sao cậu không để ý đến tôi?” 

Giọng điệu mang theo một chút oán trách cùng uỷ khuất: “Còn nói… Còn nói tôi chơi cậu…” 

“Vậy thì tại sao cậu lại nối dối tôi?” Giọng điệu của Đồ Vấn rất giống như đang giáo dục một đứa trẻ, “Còn hỏi thăm chuyện của tôi với dì kia?” 

Đối với Đồ Vấn mà nói, có thể cùng người khác thản nhiên nói chuyện về gia đình mình đã là đáng khen rồi. 

Tuy rằng không có chủ động mở lòng, nhưng cũng không giống chạm vào vảy ngược giống như trước đây, tránh không nhắc tới.

Bạch Niệm uỷ khuất lập tức bùng nổ, cảm giác chua xót trào ra khoang mũi, nước mắt đều đặn rơi xuống, giọng nói có chút chói tai. 

“Tôi là muốn quan tâm đến cậu, không nghĩ tới sẽ làm cậu không vui.” “Từ lúc bắt đầu tôi đã nói với cậu, nếu cậu cần, tôi có thể có mặt bất cứ lúc nào.” Khuôn mặt căng thẳng của Đồ Vấn giãn ra. 

“Thật ra, tôi chỉ là không muốn cậu mệt mỏi như vậy”, Bạch Niệm nói với chính mình, “Trông cậu không vui chút nào.” 

Giọng nói Bạch Niệm run rẩy kịch liệt, dường như không nói được một câu hoàn chỉnh. Trong lòng đau đớn dữ dội giống như xé nát trái tim ra từng mảnh. 

“Thật ra, lúc cậu ở bên tôi,” giọng nói cô run run, “Không cần quản bản thân chặt chẽ như vậy.” 

Cuối cùng, cô dùng sức lau nước mắt. 

Muốn nói ra tất cả những gì muốn nói, tâm trạng thả lỏng rất nhiều. Cô sụt sịt: “Tôi nói xong rồi.”

Đồ Vấn không nói chuyện, rút ra hai tờ khăn giấy đưa cho Bạch Niệm. “Lau nước mắt.” 

Bạch Niệm nhận lấy, xì nước mũi. Cơ thể vẫn đang run nhẹ. 

Đồ Vấn nhớ lại cảnh tượng đêm hôm trước. 

“Tôi không chỉ thích cậu, tôi còn muốn… còn muốn hôn cậu.”

Đồ Vấn nhàn nhạt nói: “Được, tôi biết rồi.” 

Vốn dĩ Bạch Niệm không nghĩ tới việc có thể nhận được phản ứng gì từ Đồ Vấn. Lúc trước, cũng chỉ là muốn làm cậu ấy vui vẻ, dù chỉ là một chút cũng được. 

Nghe được câu nói của Đồ Vấn, Bạch Niệm thật sự tiếp thu một cách bình thường. Không có mất mát, cũng không có hưng phấn. 

Đồ Vấn đứng dậy, cầm cái cốc trên bàn đi về phía phòng bếp. Vài phút sau, lại rót một cốc nước đặt ở trước mặt Bạch Niệm: “Uống nước.” 

Bạch Niệm bướng bỉnh đẩy đẩy cốc ra bên ngoài. 

Không muốn uống quá nhiều. 

Đồ Vấn đẩy trở lại: “Cậu khóc quá lâu rồi, bổ sung nước.” 

Bạch Niệm cầm cốc nước, uống hai ngụm cho có lệ. Như là đang thực hiện nhiệm vụ Đồ Vấn nhìn chằm chằm cô uống xong, liền không ép cô nữa. 

Bạch Niệm buông cốc nước, Đồ Vấn: “Chân của cậu, đi đến bệnh viện khám xem.” Bạch Niệm “Ồ ” một tiếng. 

Không có động tác gì, không muốn đi bệnh viện. 

Đồ Vấn vui đùa nói: “Cậu vẫn luôn cứng đầu như vậy sao?” 

Bạch Niệm phủ nhận: “Tôi không có cứng đầu.” 

“Được, không có.” Đồ Vấn thỏa hiệp, có một chút muốn cười, “Không có cứng đầu, đi bệnh viện thôi.” 

Bạch Niệm cọ tới cọ lui: “Tôi không muốn đi.” 

Đồ Vấn như là nghĩ đến cái gì đó, nói: “Bệnh viện là nơi chữa bệnh cho mọi người, cậu không cần sợ.”

Bạch Niệm nhìn cậu: “Cậu thật sự một chút đều không sợ sao?” 

Nếu không sợ, bệnh hẳn là sẽ tốt nhanh hơn một chút. 

Đồ Vấn nhìn một chút. Rồi sau đó, cậu nói: “Nếu như cậu sợ, tôi sẽ đi cùng cậu.” Bạch Niệm nghĩ nghĩ, gật gật đầu. 

******** 

Đồ Vấn cõng Bạch Niệm xuống lầu. Đang đi xuống, Bạch Niệm ghé vào cậu hỏi: “Cậu làm sao biết được?” 

Vừa mới nói xong, Bạch Niệm cảm thấy vấn đề này không có cần thiết phải hỏi. Cậu ấy đã biết, kết quả này là không thể thay đổi.

Đồ Vấn cố ý giả vờ không hiểu: “Cái gì?” 

Bạch Niệm thở phào nhẹ nhõm: “Không có gì.” 

Vài phút sau, Đồ Vấn cõng Bạch Niệm xuống dưới lầu, rẽ vào một góc, đứng yên bên băng ghế.

Đồ Vấn: “Cậu có muốn ngồi một lát không?” 

Bạch Niệm cho là cậu mệt mỏi, gật đầu, nói: “Được.” 

Bạch Niệm ngồi trên băng ghế, nhìn xe lui tới. Cô liếc mắt nhìn Đồ Vấn đứng bên cạnh, cũng không coi cậu là người lạ. Cố ý hỏi: “Tôi có phải rất nặng hay không?”

Đồ Vấn sửng sốt, nghiêm túc nói: “Không nặng.”

Bạch Niệm “Ồ” một tiếng. 

Như là đột nhiên hiểu được, Đồ Vấn nói: “Thời gian dài, chân cậu sẽ chịu không nổi. Cho nên, muốn cho cậu ngồi một lát. Xe tới liền lên xe.” 

Nghe cậu nói như vậy, Bạch Niệm có một chút vui vẻ không thể giải thích được. Hai người không tiếp tục nói bất cứ đề tài nào khác.

Một lát sau, một chiếc taxi tới. 

Tay Đồ Vấn đỡ Bạch Niệm từng bước một đi đến ven đường, mở cửa xe. Cậu sửa sang đệm một chút, đỡ Bạch Niệm tiến vào trong xe, đóng cửa, còn mình thì tiến vào xe từ phía bên kia.

Bạch Niệm nhỏ giọng hỏi: “Chúng ta đi chỗ nào?” 

Đồ Vấn gián tiếp trả lời cô, lớn giọng nói: “Sư phụ, đi đến bệnh viện nhân dân.” Bác lái xe vui vẻ nói: “Được rồi.” Chiếc xe được lái đi. 

Tại thời điểm xe chuyển động, Bạch Niệm nghiêng người về phía trước do quán tính, chân không thể dùng sức, mắt thấy cả người đều sắp ngã.

Đồ Vấn sửng sốt, theo bản năng giữ chặt cổ tay cô. Bạch Niệm trượt về phía trước một cách mất kiểm soát theo bản năng cầm thật chặt tay Đồ Vấn. 

Lòng bàn tay khô ráo và ấm áp phủ lên lòng bàn tay cô. Trong lòng Bạch Niệm tê liệt. Muốn tránh ra lại bị Đồ Vấn gắt gao nắm lấy. 

Mặt Bạch Niệm nóng bừng. Ngay sau đó, Đồ Vấn đem cô kéo về chỗ ngồi. 

Tay nhanh chóng bị rút ra. Bạch Niệm ho khan một tiếng: “Cảm ơn.” 

Vẻ mặt Đồ Vấn hơi sững sờ, cầm cái tay kia, quay đầu ra cửa kính, ra vẻ bình tĩnh nói: “Không có gì.” 

Dọc đường đi, hai người đều không nói gì nữa. Bầu không khí trở nên hơi mất tự nhiên. 

Bạch Niệm hơi nghiêng đầu nhìn về phía bên kia, giữa hai người vẫn còn một khoảng cách. Bạch Niệm nhích lại gần cửa sổ một chút. 

Đến cửa bệnh viện, Bạch Niệm muốn trả tiền, lại bị Đồ Vấn ngăn cản. Cậu ấy đã trả tiền cho hai người. 

Bạch Niệm cảm thấy hai người không quá quen thuộc. Cô không thích nhận ân tình của người khác. Nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tôi có mang theo tiền.” 

Đồ Vấn làm như không nghe thấy, mở cửa xuống xe, đi đến bên Bạch Niệm, lại một lần nữa mở cửa xe, đưa lưng về phía cô. 

Bạch Niệm có chút ngượng ngùng, nếu tiếp tục để cậu cõng thì đây đã là lần thứ ba. 

Bạch Niệm dựa vào thành xe, một chân nhảy xuống xe, nặng nề đóng cửa xe, nói: “Tôi tự đi.”

Đồ Vấn nhíu mày: “Cậu tự đi?” 

Bạch Niệm dụi mắt: “Ừ, tôi tự đi.” 

Đồ Vấn quay lưng về phía cô: “Lên đi, tôi cõng cậu đi.”

Bạch Niệm vẫn còn sợ cậu một chút. Vẫn đứng ở tại chỗ, do dự. Đồ Vấn nghiêng đầu: “Làm sao vậy?” 

Bạch Niệm nghẹn ra một câu: “Cậu sẽ mệt.” 

Đồ Vấn thở phào, an ủi nói: “Tôi không mệt, lên đi. Chân cậu không tiện” Bạch Niệm không tiếp tục cảm thấy khó xử, leo lên lưng cậu. Bạch Niệm nói: “Đi thang máy, đừng đi cầu thang.” 

Đồ Vấn đáp lời: “Được, đi thang máy.” 

Bạch Niệm hỏi: “Chúng ta đi chỗ nào?” 

Đồ Vấn: “Khoa chỉnh hình.” 

Bạch Niệm nghĩ nghĩ, nói: “Khoa chỉnh hình ở tầng sáu…”

Đồ Vấn chỉ lo cõng cô đi về phía bệnh viện, không nói gì.