Thích Bạn Trong Một Khoảng Thời Gian Giới Hạn

Chương 16: Thích bạn trong một khoảng thời gian giới hạn



Editor: Chích Bông

Beta-er: My

Hôm sau, Bạch Niệm đến trường như bình thường, đi học đúng theo giờ giấc trường học đã quy định. Vòng qua góc cầu thang, lập tức vào đối diện lớp học.

Hơn 6 giờ sáng, hành lang đã không còn một chút âm thanh nào. Yên tĩnh như không có người. 

Bạch Niệm vô thức mà hít thở cũng nhẹ đi, không dám thở quá mạnh. Động tác mở cửa của cô cũng nhẹ nhàng, đẩy ra một khe hở nhỏ. Lách người qua khe hở mà đi vào. Sau đó chậm rãi đóng cửa lại, cố gắng để không phát ra âm thanh. 

Cô ngẩng đầu, theo bản năng nhìn qua vị trí Đồ Vấn ngồi.

Không ngoài dự tính, nơi đó không có ai.

Bạch Niệm nhanh chóng dời mắt. 

Trong lòng có chút mất mát. 

Bạch Niệm đem sách đặt mạnh trên bàn. 

Không đến thì không đến! Về sau sẽ không để ý cậu ta nữa! Cậu thích thế nào thì thế nấy! Cô không cần bận tâm nữa! 

Chỉ là kiên cường được mấy phút, trong đầu vẫn nghĩ đến Đồ Vấn. 

Từ khi cậu chuyển trường đến đây, chỉ cần là thời gian đi học, thì không có buổi nào vắng mặt. 

Đã xảy ra chuyện gì rồi sao? 

Bạch Niệm suy nghĩ miên man, trong lòng tự nhiên hơi sợ hãi. 

Mãi cho đến khi buổi tự học gần tan, Bạch Niệm đi vào phòng giáo viên. 

Chủ nhiệm đang ngồi một bên nghe điện thoại, âm thanh cũng không nhỏ. 

Âm thanh rì rào bên tai Bạch Niệm, cô lặng lẽ để xấp bài thi chậm hơn. 

“À, Đồ Vấn hôm nay không đến được sao” 

“Ai cha” Giọng nói của chủ nhiệm có chút tiếc nuối, “Ở đấy là một tiểu khu cũ, được xây cũng lâu lắm rồi.”

“Ai cha, nó ở khu Kiều Lộ à”

Hồn của Bạch Niệm cơ hồ đã bay lên mây. 

Khu Kiều Lộ… 

Là một tiểu khu mấy năm trước, phòng vừa cũ mà tiểu khu đó còn ngược sáng. 

Đồ Vấn ở đó sao…

Thấy Bạch Niệm đầy tâm tình, chủ nhiệm lớp quan tâm hỏi: “Làm sao vậy? Em thấy không khỏe chỗ nào sao?”

Đột nhiên Bạch Niệm ngẩng đầu lên, mấp máy môi: “Em không, không sao ạ” 

Chủ nhiệm tốt bụng bảo cô nhanh lên. Rồi nghiêm túc đếm đủ số lượng của đề thi. 

*********

Sau khi tan học, tâm tình Bạch Niệm cũng không được tốt lắm. 

Tuy quan hệ của hai người bề ngoài cũng không được gọi là tốt đẹp gì mấy. 

Thế nhưng, cho dù vậy bản thân cũng không nhịn được mà lo lắng. Mà ngày đó, Đồ Vấn đã đưa cô về nhà. Bị ba mẹ nói vài câu, Đồ Vấn cũng không có gì xấu hổ. 

Cũng không biết chính mình có xấu mặt hay không…

So với việc khác, Bạch Niệm càng hy vọng Đồ Vấn chỉ bị cảm không đi học được. 

Thế nhưng qua lời nói của chủ nhiệm lúc nãy, tựa hồ không phải đơn giản là bị cảm. 

Bạch Niệm nhẫn nại không được, bước nhanh về nhà. Không thay giày, đem cặp sách ném bừa trên sô pha, bình tĩnh một hồi, từ tủ quần áo lấy ra cây dù, trực tiếp đi ra khỏi cửa. 

Bạch Niệm không biết khu Kiều Lộ ở đâu, cứ theo hướng dẫn trên điện thoại mà đi, chân có chút mỏi. 

Lại ngẩng đầu một lúc, đã đến một tiểu khu không biết tên. Cũ nát không chịu nổi, tường bị tróc da, ánh sáng lờ mờ ảm đạm, vách tường phần lớn bị hun đen. Một dãy nhà tan hoang. 

Bạch Niệm dịch chân quan sát kiến trúc xung quanh. 

Rồi cúi đầu nhìn hướng dẫn. 

Đây hẳn là khu Kiều Lộ mà chủ nhiệm đã nói rồi. 

Bạch Niệm quẹo qua, trực tiếp bước lên cầu thang.

Ập vào mặt là một mùi mốc meo hôi thối làm cho Bạch Niệm hắt hơi vài cái. 

Trong hành lang đèn không có chiếu sáng, dường như đã bị hư vài năm, không ai muốn sửa. Cả đoạn đường là một mảng đen kịt, không có âm thanh. 

Yên tĩnh đến đáng sợ. 

Bạch Niệm siết chặt cây dù trong ngực, giơ chân chuẩn bị đi lên. Đúng lúc này phía sau phát ra âm thanh tiếng bước chân lộn xộn, hình như là tiếng bước chân của người đi đường. 

Bạch Niệm dừng chân, thân thể cứng ngắc, cũng không dám nhìn xem. 

Một giây sau, một người mặt thẹo thân thể lắc lư đi tới, trong tay còn cầm một chai rượu còn phân nửa. 

Bất chợt hô hấp của Bạch Niệm tăng lên, dời mắt qua chỗ khác không dám nhìn, bước nhẹ chỗ cạnh tường, không dám gây tiếng động. 

Bạch Niệm vừa đứng im một giây, người mặt thẹo bỗng nhiên áp sát vào, Bạch Niệm gắt gao cắn môi dưới, chuẩn bị ném cây dù trong về phía trước rồi chạy.

Đột nhiên trước mặt Bạch Niệm xuất hiện một bóng đen. Tại một nơi âm u thế này, lại đặc biệt u ám hơn. 

“Ba điên rồi sao, ba đang làm gì vậy?” 

Có tiếng nói của người khác, dùng sức đẩy người mặt thẹo ra, như đã tức giận đến cực điểm, gân xanh trên cánh tay nhô lên, rõ ràng. 

Giọng nói có chút quen thuộc, dễ nghe và sạch sẽ. 

Âm điệu không cao, nhưng ẩn trong đó là sự tức giận. 

Bạch Niệm cũng không dám buông lỏng cảnh giác,cô đặt toàn bộ phần lưng chặt chẽ dán vào vách tường, sau lưng là một tầng mồ hôi mỏng.

Chai rượu răng rắc thoáng một chốc đã rơi xuống, rượu bên trong tràn ra, thành một đường mà chảy ra ngoài.

Bạch Niệm bình tĩnh nhìn chằm chằm vào dòng nước, ánh mặt trời chiếu vào, phản chiếu lại một vài tia sáng.

Hình như ra tay khá nặng, người mặt thẹo đã bất động. *Trong hành lang tối tăm, chỉ có thể nghe tiếng thở dốc dồn dập.

Vài giây sau, người mặt thẹo loạng choạng đỡ tường đứng lên, bụm mặt, xiêu xiêu vẹo vẹo đi ra ngoài.

Người nọ quay mặt đi, đôi mắt đen láy đặc biệt sáng.

Thân thể Bạch Niệm đang dán trên vách tường cũng thả lỏng.

Đồ Vấn không biết từ đâu đi tới, tóc còn nhỏ giọt nước.

Sắc mặt Đồ Vấn hoà hoãn lại, tựa hồ có chút áy náy. Cậu nhấp nhấp môi, hỏi: “Cậu có làm sao không?”

Sự việc xảy ra quá đột ngột, Bạch Niệm chưa thoát ra được, chỉ lúng ta lúng túng lắc đầu.

Yên tĩnh một lúc

Đồ Vấn: “Cậu đi được không?”

Bạch Niệm thử xê dịch chân. Động tác chậm rì, như là bị dọa không nhẹ. Một chân vừa mới nhích đi, cô liền “Hít hà” một tiếng.

Cuối cùng cũng không nhúc nhích nổi.

Chỗ xương mắt cá chân đau thấu tim, cô nhịn không được mà há miệng thở dốc, ngấn lệ.

Vừa áy náy vừa đau lòng, Đồ Vấn quay lưng hướng về phía Bạch Niệm, hơi rũ mắt, nói: “Cậu lên đi, tôi cõng cậu.”

Có lẽ vì quá sợ hãi, Bạch Niệm không còn do dự giống lúc trước, gắt gao ôm lấy cổ Đồ Vấn.

Đồ Vấn cất bước đi cõng Bạch Niệm ra ngoài.

Bạch Niệm hỏi: “Đi đâu vậy?”

Đồ Vấn: “Bệnh viện.”

Bạch Niệm nhỏ giọng nói: “Không cần đâu.”

Đồ Vấn an ủi: “Chân cậu bị thương rồi.”

“Không nghiêm trọng như vậy.” Bạch Niệm nói, “Tôi muốn đến nhà cậu.”

Đồ Vấn không che giấu nhăn mày lại, Bạch Niệm cũng không nhìn thấy được.

Không thấy Đồ Vấn có phản ứng gì, Bạch Niệm lại nói: “Nhà tôi cậu cũng đến rồi, giờ tôi đến nhà cậu một lần, cũng không có gì quá đáng. Coi như huề nhau.”

Cảm giác ngứa đó tựa hồ lại xuất hiện. Đồ Vấn nhớ tới những gì Bạch Niệm nói đêm hôm đó. 

Nhớ tới chuyện xảy ra buổi tối ngày hôm đó.

Đồ Vấn không nói gì, trực tiếp thay đổi phương hướng, cõng Bạch Niệm lên lầu.

Bạch Niệm lặng lẽ cong khoé môi.

*Càng đi lên cao càng tối, chỉ có một bóng đèn cũ nát lờ mờ lóe lên, ánh sáng lung lay như sắp tắt. Giây tiếp theo có thể sẽ rơi xuống đất.

*Khoảng thời gian này không có ai, tiếng giày cọ sát trên mặt đất cực kỳ rõ, vang vọng cả dãy hành lang vắng vẻ.

Đồ Vấn mở cửa, tay chân nhẹ nhàng cõng cô đặt ở trên sô pha. Rồi đi đến phòng bếp, không biết đang làm gì.

Chân Bạch Niệm như cũ không nhúc nhích được. Cô đặt cây dù lên bàn trà. Ngẩng đầu nhìn cấu trúc của căn nhà.

Nhà không quá lớn, đồ trang trí cũng không mới. Nhưng lại sạch sẽ, vui mắt. Làm tâm tình người khác cũng tốt theo.

Vài phút sau, Đồ Vấn từ phòng bếp đi ra, trong tay cầm một ly nước đầy.

Cậu ngồi xuống, đem cái ly đẩy đến trước mặt Bạch Niệm: “Uống nước đi.”

Bạch Niệm nhìn ly nước, chậm rãi cầm lấy, nhấp miệng nhỏ.

Thật ấm áp.

Bạch Niệm vụng trộm nhìn Đồ Vấn.

Cậu ấy ngửa đầu ra sau, tóc dựng lên trước trán, hơi che đi lông mày và mắt. Cậu nhắm mắt lại, thân thể xụi lơ nhưng không thấy được mệt mỏi, trong trẻo trắng nõn.

Hai người đối diện không nói gì.