Thích Bạn Trong Một Khoảng Thời Gian Giới Hạn

Chương 15: Thích bạn trong một khoảng thời gian giới hạn



Editor: Ngọc Anh

Beta-er: My

Mồ hôi dọc theo gương mặt Đồ Vấn lăn xuống giống như những hạt

sương buổi sớm.

Đồ Vấn dựa vào tường, đem tư thế của Bạch Niệm trong lòng chỉnh lại cho chắc chắn. Lúc này cậu mới dám thả lỏng một tay lau đi mồ hôi trên trán, lại giơ lên ngón tay, vài giây sau gõ cửa.

Bạch Niệm dụi dụi đầu vào cổ của Đồ Vấn.

Giống như vì hai tiếng gõ cửa kia mà tỏ thái độ không vui.

Đồ Vấn trực tiếp cứng đờ cả người.

Còn chưa kịp nghĩ nhiều cửa đã mở.

Lý Đình đứng ở ngoài cửa, biểu tình trên mặt quả thực rất khó để

hình dung bằng lời.

Đồ Vấn như phạm phải tội lỗi liền cúi đầu.

“Làm sao vậy?” – Bạch Chí Dân vừa đi ra vừa hỏi chuyện: “Ở bên

ngoài làm….”

Bạch Chí Dân tới cửa trực tiếp nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Quay

đầu nhìn Lý Đình. Hai người dùng ánh mắt không tiếng động mà trao đổi.

Không khí trong nháy mắt trở nên xấu hổ.

Bạch Niệm lại không hề có biểu hiện muốn tỉnh dậy.

Lý Đình miễn cưỡng cười một cái: “Tiểu, Tiểu Niệm đã về rồi à? Cho

hỏi cậu là gì của con bé…”

Đồ Vấn cứng người đứng đó như chờ đợi người ta ra phán quyết cho

tù nhân.

Đồ Vấn trả lời: “Bạn học ạ.”

Bạch Chí Dân cười xòa hai tiếng, mồm miệng nhanh nhẹn nói: “Đúng rồi, vào nhà đi đã.” Nói xong liền bước sang một bên nhường đường.

Lý Đình quăng một ánh mắt sắc lẹm tới Bạch Chí Dân.

Bạch Chí Dân lại vô tư không cảm nhận được.

Đồ Vấn tay nắm chặt lại thành đấm, cả người căng thẳng tới cứng đờ

đi tới sô pha gần đó.

Bạch Chí Dân bảo cậu: “Cậu đặt Tiểu Niệm xuống đi, vất vả rồi.”

Lý Đình theo vào sau đi tới không ngừng xoa xoa hai bàn tay: “Cảm

ơn cậu…đã đưa Tiểu Niệm trở về.”

Lý Đình nói câu này vô cùng ngượng ngùng, mất tự nhiên.

Bạch Niệm đã nằm ở trên sô pha.

Đồ Vấn cũng không dám tự tiện chăm sóc cho cô.

Cậu hơi hơi lắc đầu, ý tứ rất rõ ràng chính là đang đáp lại câu

cảm ơn kia của Lý Đình.

Bạch Chí Dân nói: “Cậu khoan hãy về, trước tiên ở lại uống miếng nước đã. Tôi thấy cậu trên mặt đều là mồ hôi. Đường xa như vậy, thật sự đã gây phiền toái cho cậu rồi.”

Lý Đình ở một bên cũng phụ họa: “Đúng đó, ở lại uống ly nước rồi

hẵng đi.”

Căn nhà cũng không phải là lớn, ánh mắt Đồ Vấn hiện lên rối rắm,

không biết phải làm sao.

Bạch Chí Dân kéo tay Đồ Vấn vào tay mình.

Đồ Vấn theo bản năng muốn tránh thoát lại đứng yên để Bạch Chí Dân

kéo cậu tới phòng khách.

Tư thế của Đồ Vấn vẫn y nguyên không có gì thay đổi.

Vẫn là như cũ cúi đầu nhìn đất.

Bạch Chí Dân nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Đồ Vấn, ý bảo cậu mau ngồi xuống.

Đồ Vấn nhìn qua có chút mất tự nhiên, đứng tại chỗ không có di chuyển.

Bạch Chí Dân cười nói: “Ngồi đi.” 

Đồ Vấn ngồi xuống, ngón tay không kìm được bấu chặt vào ghế sô pha.

Bạch Chí Dân đan hai tay vào nhau, ánh mắt quan sát Đồ Vấn trò chuyện

Lý Đình từ phòng bếp đi ra mang theo mấy cái cốc, sau khi tráng qua mới bắt đầu rót nước.

Bạch Niệm ngủ tới nỗi mê man, không biết trời trăng mây gió.

“Lão Bạch, lại đây mang nước ra.” Âm thanh của Lý Đình từ phòng bếp truyền ra phòng khách.

Đồ Vấn muốn đứng lên lại sợ không hợp ý Bạch Chí Dân.

Cậu đem sống lưng ngồi đến thẳng tắp trên sô pha.

“Tôi đi lấy nước” – Bạch Chí Dân hướng Đồ Vấn nói.

Đồ Vấn vội vàng gật đầu. Đầu ngón tay có chút trắng bệch.

Bạch Chí Dân đi vào bếp.

Lý Đình nhìn ra phòng khách, chắc chắn không có chuyện gì mới nhỏ giọng hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy?”

Bạch Chí Dân cũng nhỏ giọng theo: “Đứa nhỏ này nhìn qua có vẻ không thích nói chuyện lắm, không nên là người như vậy.”

Lý Đình tiếp lời: “Không có chứng cứ gì chúng ta không nên tùy tiện đánh giá người ta như vậy. Nhưng đứa nhỏ này chúng ta cũng không quen biết, nếu là….”

Lý Đình bỏ dở không có ý định nói tiếp.

Bạch Chí Dân nói: “Hiện tại nói gì cũng vô dụng, chờ đến khi Tiểu Niệm tỉnh dậy, đến khi đó hỏi con bé một chút.”

Lý Đình gật gật đồng ý, lại nói: “Vậy đứa nhỏ này làm sao đây? Để cho thỏa đáng, không ấy chúng ta cứ hỏi ý kiến cậu bé đi.”

Lý Đình cùng Bạch Chí Dân người trước người sau đi ra phòng khách, Đồ Vấn vẫn ngồi trên sô pha, tư thế không có chút gì là khác biệt.

Lý Đình đem cốc nước tới trước mặt Đồ Vấn nói: “Uống nước đi cháu.”

Nói xong lại quay ra ném cho Bạch Chí Dân một ánh mắt ẩn ý: “Hỏi đi.”

Bạch Chí Dân cũng quăng trở lại một cái ánh mắt: “Đã biết.”

Lý Đình quay lại bếp, không biết là đang dở tay cái gì.

Bach Chí Dân nhìn ra ngoài hiên nhà nói: “Nhà cháu ở đâu, trời đã tối thế này, để chú lái xe đưa cháu về.”

Đồ Vấn tay bấu chặt lấy sô pha rồi lại buông ra, cánh tay nổi lên gân xanh dần dần hiện rõ lên cả trên da.

Thanh âm của Đồ Vấn toát lên nét buồn buồn: “Cảm ơn chú, cháu có thể tự mình trở về an toàn.”

Bạch Chí Dân nói: “Cháu không cần ngượng ngùng, hôm nay vốn dĩ đã phiền tới cháu phải mỏi chân, chú cùng dì rất xin lỗi.”

Đồ Vấn cúi đầu uống nước. Tay nắm chặt chiếc cốc.

Chỉ là vẫn một mực lắc đầu từ chối.

Bạch Chí Dân khẽ thở dài một hơi, nói: “Vậy thôi cũng được, cháu không muốn, ta cũng không có ý nghĩ làm khó cháu. Cháu trở về nhớ chú ý an toàn.”

Đồ Vấn như kẻ khát trên sa mạc tìm được nguồn nước, nghe được hai tiếng “trở về” này cả người lập tức đều thả lỏng.

Cậu tức khắc đặt cốc xuống bàn, đứng lên tạm biệt: “Vậy cháu xin phép về trước. Cảm ơn chú cùng dì đã chiếu cố.”. 

Cậu cũng không chờ Bạch Chí Dân kịp nói gì đã bỏ chạy, cũng chính là rời đi.

Lý Đình nhô đầu ra hỏi: “Làm sao thế?”

Bạch Chí Dân đáp: “Đứa nhỏ này có lẽ hơi sợ người lạ.”

Lý Đình: “Ông có hỏi ra được chuyện gì không?”

Bạch Chí Dân lắc đầu.

Biểu tình trên mặt Lý Đình lúc này không thể nào coi là đẹp nữa.

Bạch Chí Dân đem bà kéo vào trong lòng, giọng điệu không hề có chút gì là không thoải mái: “Yên tâm đi, chồng bà mắt nhìn người sẽ không kém đâu, tiểu tử kia không phải là loại người như vậy, chờ Tiểu Niệm dậy, chúng ta lại qua hỏi con một chút.”

Lý Đình gật gật đầu đồng ý: “Tôi trước tiên đem Tiểu Niệm đỡ về phòng đã.”

Bạch Chí Dân: “Được.”

Vóc người Lý Đình vốn nhỏ bé bèn nửa đỡ nửa kéo mang Bạch Niệm về phòng. Bạch Niệm trực tiếp ngã nhào lên giường. Lý Đình dọn dẹp một chút, thay cho cô bộ quần áo ngủ dễ chịu.

Bạch Niệm ngủ một giấc này quả thực có chút dài. Chờ khi cô tỉnh

lại, đầu cảm giác đau như bị kim đâm, cả đầu đều đau.

Bạch Niệm nhìn bốn phía xung quanh.

Thì ra là giường của mình.

Quần áo trên người cũng được đổi rồi.

Cô xoa xoa, ấn ấn thái dương.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chính cô sắp phải chờ đón một trận

phong ba bão táp.

Bạch Niệm chậm chạp ra khỏi phòng.

Mới đặt chân đến phòng khách, Bạch Chí Dân cùng Lý Đình đã yên vị ngay ngắn trên sô pha, thần sắc thập phần nghiêm trọng.

Bạch Niệm có chút khó mở lời, đành kêu một tiếng: “Ba, mẹ.” Bạch Chí Dân cùng Lý Đình đồng thời quay đầu lại, nhìn Bạch Niệm tới nỗi như muốn đục mấy lỗ trên người cô.

Bạch Niệm đem mặt của mình tươi tỉnh lên chút, kéo miệng thành một nụ cười, phát ra tiếng thở dốc nhẹ nhàng,

Bạch Chí Dân cùng Lý Đình không vì cô cười mà thả lỏng chút nào.

Biểu cảm trên mặt Bạch Niệm nháy mắt liền xịu xuống, ngoan ngoãn ngồi trên sô pha.

Một màn hỏi cung chính thức bắt đầu.

Bạch Niệm lựa chọn tự thú: “Hai người hỏi đi ạ.”

Lý Đình: “Đêm qua nam sinh đưa con trở về là ai hả đồng chí Bạch Niệm?”

Bạch Niệm chớp chớp hai mắt.

Vốn là một đôi mắt hạnh ẩn chứa phong tình vạn chủng lại trở nên ngây thơ vô tội vào giờ phút này.

Nam sinh?

Sao lại là nam sinh?

Suy nghĩ trở về hồi ức đêm qua.

Cô uống say. Đây là điều không thể bàn cãi nữa.

Sau đó…

Hình như là đùa giỡn với hội bạn…

Lại sau đó…

Đầu óc trống rỗng rồi.

Bản thân cô làm cách nào để về nhà lại không có chút ấn tượng nào

Bạch Niệm nâng cao giọng hỏi: “Sao lại là nam sinh, nam sinh nào ạ?”

Bộ dạng này nàng tuyệt đối không phải nói dối, cô thực sự không nhớ.

Lý Đình cùng Bạch Chí Đình liếc nhau, giải đáp: “Là cậu trai rất an tĩnh, có chút sợ người lạ. À, đúng rồi, hai mí mắt rất sâu.”

Bạch Niệm đối với lời nói của mẹ đối chiếu với từng người.

Cuối cùng phát hiện, duy chỉ có một người khớp với lời nói đó.

Nhưng vấn đề là người kia không có khả năng sẽ đưa cô về nhà nha.

Ngày hôm qua, ngoại trừ đi Trịnh Thư Ý và Lý Văn Hiên cũng chỉ còn lại cậu ấy.

Bạch Niệm mờ mịt lắc đầu: “Không, con không biết.”

Vốn dĩ Lý Định định giảng giải thật tốt cho Bạch Niệm một đống đạo lý, nhưng bộ dạng này của Bạch Niệm có thể khẳng định một câu cũng sẽ không nghe lọt tai.

Lý Đình bỗng cảm thấy trên đầu có một ngọn lửa tức giận.

Bạch Chí Dân cầm lấy tay Lý Đình nhằm xoa dịu cơn nóng giận của bà.

Bạch Chí Dân hỏi: “Tiểu Niệm, con thật sự không biết đêm qua nam sinh đưa con về là ai sao?”

Bạch Chí Dân ngày thường hầu như không bao giờ tức giận. Nhưng một khi đã tức giận quanh người sẽ có tràn khí lạnh cảnh báo người sống chớ gần.

Giọng nói cũng làm người ta sinh ra sợ hãi.

Giống như vừa rồi vậy.

Bạch Niệm hoàn toàn không có dũng khí cùng Bạch Chí Dân nói lý già mồm. Nàng chậm rãi nói: “Nếu không, ba có thể một lần nữa nói lại xem, con sẽ cố gắng nghĩ.”

Bạch Chí Dân suy nghĩ, nói: “Một người lạnh như băng, không thân

thiện cho lắm.” 

Bạch Niệm vốn dĩ chỉ định tìm đại cái cớ, cùng lắm nói không quen người nào như vậy.

Nhưng càng nghe, biểu tình của cô càng trở nên nghiêm túc.

Từ đầu tới cuối, trùng khớp với những đặc điểm này cũng chỉ có một người.

Bạch Niệm chần chờ không chắc chắn nói: “Có khi nào là Đồ Vấn không?”

Lời này vốn là nói cho cha mẹ để biết được thực hư ra sao nhưng lại càng giống như cô đang nói với chính mình hơn.

Lý Đình nói: “Tiểu Niệm, con thì thầm cái gì vậy? Mẹ đang hỏi con đó.”

Bạch Niệm nói: “Con đại khái đã biết được là ai rồi.”

Bạch Chí Dân cùng Lý Đình lại nhìn nhau.

Lý Đình lần này không hề có vẻ mặt ôn hòa như ngày thường mà thậm chí còn rất khác biệt với thần thái mọi ngày của bà.

Lý Đình hỏi: “Là ai?”

Bạch Niệm dùng giọng điệu bình tĩnh để trả lời: “Đồ Vấn.”

Lý Đình hoài nghi: “Con với cậu ta có quen biết sao? Rất thân thiết à?”

Bạch Niệm có chút hốt hoảng, tim như nhảy lên một cái.

Vấn đề này thực không biết trả lời như thế nào. Quen biết là có quen biết, cũng thật khó để nói là có thân thiết hay không.

Nhưng Bạch Niệm vẫn cố chấp cho rằng hai người bọn họ cũng tương đối là thân thiết.

Bạch Niệm không tự tin gật đầu: “Thân ạ.”