Thích Bạn Trong Một Khoảng Thời Gian Giới Hạn

Chương 14: Thích bạn trong một khoảng thời gian giới hạn



Editor: An

Beta-er: My

Không biết  Đồ Vấn bị đứt dây thần kinh nào. 

Trịnh Thư Ý cùng Lý Văn Hiên sững sờ tại chỗ. Hai người bốn mắt nhìn nhau không chớp.

Tiếng thở dốc của Đồ Vấn rất khẽ tựa như lông vũ quét qua lỗ tai cô khiến cả tai đều ngứa ngáy.

Hành động của cậu làm Bạch Niệm không ngờ tới. Sau một hồi lâu, cô bình tĩnh trả lời lại: “Không có.”

Phần lực đạo bên hông của cô đã thả lỏng ra do Đồ Vấn đã buông tay. 

Sau khi đã thoát khỏi tay cậu, cô cũng không tiếp tục nhìn nữa.

Sắc mặt hai người không được tốt lắm.

Trịnh Thư Ý dùng khuỷu tay huých vào người Lý Văn Hiên.

Ngụ ý để cậu không nói miệng làm giảm bớt căng thẳng.

Lý Văn Hiên nhìn Bạch Niệm sau đó lại nhìn Đồ Vấn.

“Này, tốt xấu gì thì cũng phải ăn một chút chứ, có phải không?”. Lý Văn Hiên ôm cổ Đồ Vấn nói: “Đừng chỉ ở nơi này.”

Trịnh Thư Ý cũng nói: “Đi thôi,chúng ta ăn cái gì đi, đói chết tôi rồi này.”

Bạch Niệm gật đầu, nói: “Vậy chúng ta ăn cái gì đây?”

Trịnh Thư Ý nhìn Đồ Vấn hỏi: “Cậu ăn cái gì?”

Đồ Vấn: “Ăn gì cũng được.”

Dường như là chỗ cô cùng Đồ Vấn đã đi qua, Bạch Niệm không nói tiếng nào cầm mấy chai rượu đi tới.

Khoảng thời gian sau cô dường như lơ đi Đồ Vấn.

Giả bộ dửng dưng, nhìn qua thì thấy tâm tình cô rất tốt, cô mang theo rượu, quay đầu nói với Trịnh Thư Ý: “Đi, chúng ta đi ăn.”

Bầu không khí có chút trang trọng.

Mắt thấy thái độ của Bạch Niệm có chút khác thường nhưng Trịnh Thư Ý cũng không ngăn cản cô.

Tuy rằng hơn phân nửa thời gian của cô đều dành cho Bạch Niệm. Cho dù không có như hình với bóng nhưng cô vẫn có thể hiểu ý của Bạch Niệm.  

Đây là lần đầu tiên cô thấy Bạch Niệm uống rượu.

Vẻ mặt Trịnh Thư Ý đầu tiên là sững sờ, sau khi phản ứng lại thì nói “Được” nhưng ánh mắt vẫn chưa rời khỏi Đồ Vấn.

Phản ứng Lý Văn Hiên rất nhanh, nhẹ nhàng huých Đồ Vấn hỏi: “Này, sao cậu ngạc nhiên dữ vậy? Chúng ta đi thôi.”

Một hồi lâu Đồ Vấn mới có phản ứng, ngẩng đầu lên nhìn.

Bạch Niệm không có nghe thấy. Cô tìm một chỗ ngồi xuống, cầm chai rượu lên.

Bốn người dường như có chung suy nghĩ.

Cứ như chuyện vừa rồi chưa có xảy ra.

Lý Văn Hiên hỏi: “Các cậu ăn cái gì để tớ còn đi đưa thực đơn.”

Đồ Vấn cúi đầu, nhẹ nhàng mím môi.

Bạch Niệm rót một ngụm rượu nói: “Tớ không ăn đâu. Các cậu cứ chọn  đi.”

Không khí bỗng yên lặng, Trịnh Thư Ý liếc nhìn Lý Văn Hiên.

Đồ Vấn dường như vừa mới phản ứng lại, cuối cùng cũng ngẩng mặt lên nhìn mặt bàn không có nói lời nào.

Trịnh Thư Ý nhìn 3 người, tùy tiện gọi mấy món ăn.

Lý Văn Hiên gãi đầu, nhìn Đồ Vấn: “Còn cậu?”

Đồ Vấn: “Cho tớ nước.”

Lý Văn Hiên tưởng mình nghe lầm: “Cái gì?”

Bạch Niệm im lặng hồi lâu đột nhiên lên tiếng: “Cậu ấy muốn uống nước.”

Đồ Vấn nhàn nhạt “Ừm” một tiếng.

Lý Văn Hiên chậm rãi di chuyển lại lắc đầu. Tựa hồ như có vẻ khó tin.

Sau vài phút, người phục vụ cũng lên món.

Bạch Niệm đột nhiên uống mấy ngụm.

Lần đầu tiên uống rượu, Bạch Niệm có chút vội vàng, uống một hơi hết.Trên mặt xuất hiện một màu hồng nhàn nhạt.

Đối với loại đồ uống như rượu, Bạch Niệm có chút xa lạ. Nhưng hiện tại đã không còn chút cảm giác gì.

Ý thức của Bạch Niệm có chút mơ hồ.

Trong đầu chỉ lẩn quẩn một bóng dáng hư ảo

Đột nhiên, một bàn tay nắm lấy chai rượu.

Bạch Niệm không có giãy giụa.

Nói cách khác, cô không còn sức.

Bạch Niệm cố hết sức ngước mắt lên, mỉm cười nhìn Đồ Vấn.

Giọng nói Đồ Vấn có chút lo lắng,  cuối cùng trên mặt cũng có chút biểu tình, không còn vẻ mặt lạnh nhạt như trước đây nữa.

Đồ Vấn nói: “Cậu đừng uống nữa.”

Bạch Niệm ngẩn người, đột nhiên bóp chặt mặt Đồ Vấn. Cô đem chai rượu đưa tới trước mặt cậu nói: “Cậu uống đi.”

Mày cậu hơi nhăn lại, quay mặt đi: “Tớ không uống.”

Có lẽ là vì cảm thấy đầu có chút tê dại, cô không tự chủ được mà bắt đầu nghiêng sang một bên.

Đồ Vấn mở miệng nói: “Các cậu về trước đi.”

Lý Văn Hiên có chút lo lắng liền mở miệng nói: “Cậu có thể chứ?”

Đồ Vấn ánh mắt có chút không kiên nhẫn, nói nhỏ  “Ừ.”

Lý Văn Hiên mở được nửa miệng tính tiếp tục nói gì đó.

Nhưng không có cơ hội nói tiếp.

Trịnh Thư Ý che miệng cậu lại.

“Cậu đi trước đi, nhất định phải đưa cô ấy về nhà an toàn bằng không..”, Trịnh Thư Ý nhìn Bạch Niệm đã ngủ say nói, “Tớ không như cậu ấy, sẽ không dễ dàng tha cho cậu đâu.”

Đồ Vấn ngẩng đầu nhìn Trịnh Thư Ý.

Trịnh Thư Ý vẻ mặt nghiêm túc, cao giọng: “Cậu nhìn cái gì? Có nghe thấy không vậy.”

Bả vai Đồ Vấn không nhúc nhích.

Tư thế của Trịnh Thư Ý không giống như đang giảng đạo lý, mà giống như đang nhắc nhở, nếu cậu không làm được cô sẽ đánh chết cậu.

Đồ Vấn rũ lông mi nói: “Nghe thấy rồi. Tớ sẽ đưa cậu ấy về nhà an toàn”

Câu nói của cậu thật nhẹ nhàng, phảng phất như giây tiếp theo có thể bị cuốn bay đi. Nhưng ngữ khí trong câu nói lại kiên định, mang chút tinh tế.

Trịnh Thư Ý vừa lòng với câu trả lời liền gật đầu.

Trước khi Trịnh Thư Ý rút tay, nước mắt của Lý Văn Hiên sắp rơi ra.

Cùng với mũi của mình đã bị cô che kín đến không có kẽ hở.

Loại trạng thái này kéo dài đến tận lúc ra tới cửa, Lý Văn Hiên nhịn không được đem tay Trịnh Thư Ý kéo xuống, thở hổn hển.

Cảm thấy đã bớt khó chịu, Lý Văn Hiên lại bắt đầu lắm mồm nhưng giọng nói không thông suốt vẫn thở hổn hển: “Cậu tính giết tớ sao? Lúc nãy nếu tớ không làm gì thì đã sớm bị cậu làm ngạt thở chết rồi.”

Trịnh Thư Ý cúi đầu xem, phần thắt lưng của Lý Văn Hiên vẫn hơi cong lên.

Lý Văn Hiên không có nghe thấy Trịnh Thư Ý đang nghẹn ngào, vẻ mặt  cậu có chút giật mình, ngẩng đầu lên nhìn cô.

Đúng lúc này tầm mắt hai người chạm nhau. 

Trịnh Thư Ý lúng túng quay đầu.

Lý Văn Hiên cúi đầu, không còn cố chấp như trước, chậm rãi đứng thẳng.

Trên bầu trời có mấy đám mây trắng trôi lơ lửng cùng với đó là sự xuất hiện những đám mây đỏ trải dài toàn bộ đường chân trời. Chúng che khuất cả mặt trời làm cho phía cuối chỉ còn lại chút ửng hồng.

Bạch Niệm khó chịu nhíu mày, rồi lại nới lỏng ra.

Đồ Vấn cẩn thận quay đầu cô sang một bên.

Cô dường như đã ngủ, ngoan ngoãn bám vào vai cậu.

Tay cậu khẽ nâng lên nhẹ nhàng dụi khóe mắt cô.

Ánh mắt cậu tràn đầy sự yêu thương và lưu luyến.

Khóe miệng khẽ kéo lên.

Dường như đã buông bỏ lớp phòng bị.

Liền giữ tư thế này trong vài phút.

Đồ Vấn đột nhiên nói: “Chúng ta cùng về nhà. Được không?”

Cậu như đang nói chuyện với chính mình, bàn tay khẽ vuốt trên tóc cô. Đôi mắt nhìn cô trong chốc lát, có chút sững sờ.

Không có bất cứ âm thanh nào.

Đồ Vấn lại lên tiếng: “Bạch Niệm?”

Vẫn không có âm thanh hồi đáp lại.

Một tia cô đơn len lỏi thoáng qua trong mắt cậu.

Cậu lại ngồi yên lặng thêm vài giây. Sau đó cậu nhẹ nhàng điều chỉnh lại đầu cô cho dễ chịu. 

Giây tiếp theo, Bạch Niệm trực tiếp ngã trên lưng cậu.

Đồ Vấn hạ thấp bả vai xuống sau đó nhấc cô lên lưng mình.

Bạch Niệm không nặng lắm.

Ít nhất đối với cậu mà nói, quả thật cô không nặng lắm.

Đồ Vấn cõng cô đi trên đường về nhà.

Khoảng cách về nhà hơi xa nhưng cậu không có bắt taxi.

Bạch Niệm ngủ rất say, toàn bộ não đều trống rỗng.

Đồ Vấn nói: “Về sau cậu đừng uống rượu nữa, được không?”

Không có âm thanh gì.

Đồ Vấn lại nói: “Uống cũng được, nhưng đừng uống quá nhiều, được không?”

Vẫn như cũ không có bất kì âm thanh nào.

Đồ Vấn tiếp tục nói: “Chỉ được uống khi có người đáng tin cậy bên cạnh thôi, được không?”

Như dự kiến vẫn không một tiếng động.

Đồ Vấn ngừng nói.

Bạch Niệm tựa hồ như bị kéo vào trong giấc mơ.

Trong mộng không có một cái gì.

Chỉ có một cái bóng đen hư vô.

Cô nỗ lực chạy thật nhanh về phía cái bóng khi nhưng không thể nào bắt kịp nó. Ngay khi cô vừa đưa tay ra, cái bóng đen liền biến mất.

Đồ Vấn nghe Bạch Niệm thở, nông và nóng.

Bất ngờ, trên cô xuất hiện một cái chạm lạnh lẽo.

Không biết có phải là trong mơ hay không, Bạch Niệm lẩm bẩm không nói rõ được: “Cậu biết không, tớ thích cậu.”

Đồ Vấn hai tay cứng đờ.

“Tớ không chỉ thích cậu, tớ còn muốn… còn muốn hôn cậu nữa.”

Đồ Vấn rơi vào trầm mặc, tim đập liên hồi.

Cậu không hề nói một tiếng nào, khi đến dưới lầu nhà cô thì trời đã chập tối.

Bạch Niệm hai tay ôm lấy cổ cậu, theo thói quen nhẹ nhàng xoa xoa bộ đồng phục trắng của cậu.

Đồ Vấn dừng bước nói: “Đừng lộn xộn nữa.”

Bạch Niệm dường như nghe thấy liền dừng lại.

Đồ Vấn điều chỉnh tư thế để tránh cho cô bị ngã sau đó tiếp tục đi lên trên lầu.

Vừa đi đến cửa nhà cô thì chuông điện thoại vang lên.

Đồ Vấn cụp mắt xuống rồi dừng lại.

Bạch Niệm có chút phản ứng, phát ra vài tiếng thì thầm.

Sau đó, cô dùng sức ôm chặt cổ Đồ Vấn, không để ý đến chiếc điện thoại đang vang lên.

Cô ngủ rất say.

Một số đèn trong hành lang được kích hoạt bằng giọng nói.

Đồ Vấn ngẩng đầu, ánh đèn ngoài hành lang khiến cậu bất giác nheo mắt.

Cuối cùng, cậu dừng bước trước cửa nhà Bạch Niệm.