Thích Bạn Trong Một Khoảng Thời Gian Giới Hạn

Chương 13: Thích bạn trong một khoảng thời gian giới hạn



Editor: Chích Bông

Beta-er: My

Thấy Trịnh Thư Y lâu như vậy vẫn đứng yên tại chỗ, không có ý định rời đi.

Bạch Niệm đưa mắt nhìn Trịnh Thư Y. 

Liền thấy Đồ Vấn đi qua. 

Không biết hai người họ thảo luận cái gì. 

Biểu cảm trên mặt Đồ Vấn rất nhạt, mái tóc dưới ánh nắng cực kì đẹp trai. 

Giây tiếp theo, Trịnh Thư Y nắm lấy tay Bạch Niệm: “Đi, qua đó đi.”

Bạch Niệm bất giác bị kéo đi, còn chưa kịp phản kháng. 

Tựa hồ như Đồ Vấn không muốn nói chuyện với cô. 

Cũng có thể cậu ấy không nhận ra. 

“Lý Văn Hiên.” Trịnh Thư Y đứng cách đó vài mét gọi, “Đang nói cái gì vậy?”

Vừa nghe giọng nói này, Lý Văn Hiên giống như gặp quỷ. Chán ghét quay đầu lại: “Chuyện gì?”

Trịnh Thư Y đã quá quen với thái độ này, hơn nữa Lý Văn Hiên với cô cũng đâu xa lạ gì, nên cũng không thấy xấu hổ. Rất nhanh lại trở về cái khí thế như bình thường.

Bạch Niệm nhận ra khi cô đến biểu cảm Đồ Vấn có chút thay đổi.

Cũng không biết cô đã chọc giận cậu cái gì. 

Từ khi Bạch Niệm quen biết Đồ Vấn, lúc nào cậu cũng một kiểu khó gần, tự tách biệt mọi người ra khỏi thế giới của mình. Người khác muốn vào cũng không được, mà cậu cũng không muốn đi ra. 

Cô cũng không muốn chào hỏi Đồ Vấn. 

Thái độ lần này của Bạch Niệm rất khác thường, không chủ động chào hỏi như mọi khi nữa. 

Rõ rành chỉ đứng cách nhau một mét, lại tựa như cách một dải ngân hà. 

Nhất thời rơi vào trạng thái bối rối, Trịnh Thư Y đã phá vỡ cục diện bế tắc. Nói do trời nóng quá, vừa vặn tìm được chỗ ăn khá mát mẻ. 

Bầu không khí này cũng không làm Bạch Niệm thoải mái hơn, giống như mình là người ngoài cuộc cho dù cố gắng cũng vô ích. 

Khối băng vẫn là khối băng, không bao giờ thay đổi được. 

Nghe Trịnh Thư Y nói như vậy, Bạch Niệm cũng hơi nhẹ nhõm. Cũng không nói thêm gì nữa, cùng Trịnh Thư Y rời đi. 

Đồ Vấn ở phía sau hạ mí mắt, trong mắt lộ ra một tia cô đơn.

Sau đó Đồ Vấn cùng Lý Văn Hiên liền đi theo sau Bạch Niệm và Trịnh Thư Ý, chỉ cách nhau hai mét. 

Biết Đồ Vấn ở phía sau, Bạch Niệm hơi cúi đầu lén nhìn ra sau, chân cũng đi chậm lại. 

Trịnh Thư Y quan sát thấy vẻ mặt của Bạch Niệm, ghé sát hỏi: “Sao không nói chuyện với cậu ta?”

Bạch Niệm đột nhiên trở nên bướng bỉnh, không muốn hiểu “Cậu ta” kia là ai. 

“Cậu nói ai?”

Trịnh Thư Y nghẹn họng. 

Nghe giọng điệu này rõ ràng là đang tức giận mà.

Bốn người đi vào một quán ăn tự chọn.

Đồ Vấn thản nhiên hỏi: “Ngồi ở đâu?”

Im lặng. 

Không có ai trả lời. 

Cũng không biết vì sao Lý Văn Hiên và Trịnh Thư Y đều không mở miệng. 

Bạch Niệm thực sự chịu không nổi, đành xuống nước nói: “Đâu cũng được.”

Hai người cũng xem như đã nói chuyện với nhau rồi. 

Mà Đồ Vấn cũng không thấy xấu hổ, cứ như vậy mà thản nhiên đáp lại: “Chọn một chỗ đi.”

Không thấy có mâu thuẫn. 

Đột nhiên Bạch Niệm có chút suy nghĩ không đứng đắn. 

Không biết khi Đồ Vấn tức giận có dáng vẻ như thế nào. 

Cũng có thể cậu ấy sẽ không biểu lộ ra ngoài. 

Giữ được vẻ mặt lãnh đạm như vậy mười mấy năm cũng không dễ dàng. 

Bạch Niệm nói: “Không chọn.”

Đồ Vấn: “Cậu chọn đi.”

Bạch Niệm: “Tôi không chọn.”

Đồ Vấn nhìn chằm chằm Bạch Niệm một cách khó hiểu, Bạch Niệm đang cúi đầu suy nghĩ vừa ngẩng lên đã bắt gặp ánh mắt của Đồ Vấn. 

Trong lòng Bạch Niệm cảm thấy hơi bối rối. 

Là cái ánh mắt đó, âm u, lạnh lẽo, mang theo ý tứ công kích. 

Bạch Niệm cố gắng giữ bình tĩnh, không né tránh mà nhìn thẳng vào mắt Đồ Vấn. 

Giây sau đó, Bạch Niệm bị một bàn tay lớn giữ bên hông kéo vào lòng Đồ Vấn. 

Ngoài nhân viên của quán, thì chỉ có bốn người bọn họ. 

Quán ăn bỗng chốc im lặng. 

Khi Bạch Niệm phản ứng lại, mặt đã dán lên vai của Đồ Vấn. 

Bạch Niệm càng đẩy càng bị ôm chặt, cậu dùng sức giữ tay Bạch Niệm vì vậy mà cô cảm thấy đau. 

Môi Đồ Vấn ghé sát tai Bạch Niệm, nhẹ nhành cọ qua vành tai. Giọng nói mang theo tức giận, giống như con thú khát máu trỗi dậy trong đêm đen. 

Sau đó vang bên tai Bạch Niệm. 

Đồ Vấn: “Bạch Niệm có phải cậu chơi đùa tôi vui vẻ lắm không?”