Thích Bạn Trong Một Khoảng Thời Gian Giới Hạn

Chương 12: Thích bạn trong một khoảng thời gian giới hạn



Editor: Trinh

Beta-er: My

Bên ngoài trời mưa to như trút nước, không khí oi bức làm người ta khó chịu. 

Nghe thấy Lý Đình an ủi, Bạch Niệm buông tay. Rồi sau đó, cô lê dép trở về phòng. 

Chiếc dù bị siết chặt trong tay, tóc còn chưa khô hẳn. 

Cô thuận tay lấy trên bàn hai tờ khăn giấy, gấp đôi, một tay cầm dù, một tay cầm giấy, lau từ đầu đến đuôi, lại lau từ đuôi đến đầu dù. 

“Tiểu Niệm, con có ở đây không?” 

Tim Bạch Niệm đập lỡ một nhịp, rùng mình một cái, dù rơi trên mặt đất.

Bạch Niệm vỗ ngực, há miệng thở gấp hai lần, xác định giọng của mình không có gì khác thường, mới nói: “Có ạ.” 

“Ba con về rồi, mau ra đây ăn cơm.” 

Lý Đình nói xong, tiếng bước chân cũng càng ngày càng xa. 

Bạch Niệm trả lời: “Vâng ạ.” Nhưng cô không di chuyển cho đến khi không nghe thấy tiếng bước chân nữa. Cô lặng lẽ ngồi xổm xuống, cử động rất ít, dường như không phát ra tiếng, nhặt dù lên, nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng đi đến trước tủ quần áo. 

Tủ quần áo là cửa kéo đẩy, chia thành ba ngăn, một ngăn ngoài cùng phía bên phải chủ yếu dùng để đựng sách vở. Hai tầng trên là kệ sách kính đơn giản, tầng dưới được sắp gọn gàng hai chồng sách, chừa một khoảng trống ở giữa. 

Bạch Niệm đẩy cửa, ngồi xổm xuống, cúi đầu suy nghĩ, đem dù bỏ vào ở giữa. 

Cô đứng lên, cảm thấy không có vấn đề gì lớn, mới đem cửa đóng lại. Rồi sau đó giật nhẹ quần áo, đi ra cửa phòng khách. 

Bạch Chí Dân đem quần áo đặt ở một bên, ba người ngồi xuống ăn cơm. 

Trên bàn cháo còn bốc khói, vừa thấy đã biết là mới nấu không bao lâu. Lý Đình hỏi: “Bên bên viện như thế nào rồi?” 

Bạch Chí Dân hớp một ngụm cháo: “Khá hơn nhiều, bác sĩ nói còn may đến kịp thời. Người già rồi, bệnh này cũng hơi đột ngột.” 

Nghĩ lại giọng điệu bức xúc của mẹ chiều nay, vẫn hơi lo lắng: “Ba, bà nội rốt cuộc làm sao vậy, lúc mẹ gọi điện cho con rất lo lắng.” 

Bạch Chí Dân xoa xoa đầu cô, an ủi: “Không có gì, qua hai ngày liền xuất viện, con đừng lo lắng.”

Bạch Niệm gật đầu, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. 

Tuy rằng ba ngày thường ít khi nói cười, nhưng có lẽ là do quan hệ huyết thống, lời ba nói giống như là thuốc an thần. 

“Nhưng thật ra…” Ngay khi cho rằng chủ đề này đã kết thúc, Bạch Chí Dân đột nhiên mở miệng, “Người lâm sàng rất kỳ lạ.” 

Bạch Chí Dân là bác sĩ, nghiên cứu y học lâm sàng. Có không ít những kẻ gây rối ở bệnh viện. Tuy rằng Bạch Chí Dân may mắn không gặp phải nó, nhưng không quá ngạc nhiên khi là người nhà của một bác sĩ, thường xuyên cũng sẽ nghe đến mấy tin tức này. 

Lý Đình bình tĩnh hỏi: “Làm sao vậy? Gây trở ngại cho công việc của anh à?” 

“Thật ra cũng không phải gây trở ngại.” Bạch Chí Dân chậm rãi nói, “Mà là đến bệnh viện gây sự.” 

Tuy rằng nghe được nhiều, xem nhiều. Hiện tại cũng vừa nghe, vẫn có chút kinh ngạc: “Gây sự?” 

“Ừ, nhìn không giống như là người bình thường.” Bạch Chí Dân hoài nghi, “Cung eo, trên trán còn có một vết sẹo, anh còn tưởng rằng là từ khoa tâm thần chạy ra, kết quả viện trưởng nói không có người như vậy.” 

Nghe đến đó, có cái ký ức xuất hiện ở trong đầu. Tay Bạch Niệm cầm chiếc đũa dừng lại, nghĩ nghĩ về phương hướng người kia đang đi. 

Rồi sau đó, cô không xác định nói: “Hình như hôm nay con có gặp qua hắn…” Lý Đình hỏi: “Tiểu Niệm, con nói cái gì?” 

Bạch Niệm chậm rãi lắc đầu: “Không có gì.” 

Bạch Chí Dân thay đổi chủ đề, hỏi: “Tiểu Niệm, hôm nay đi đâu vậy? Muộn như vậy mới trở về.” 

“Dạ… Con đi mua hai quyển vở bài tập.” Bạch Niệm nói: “Kết quả trời mưa, nên về trễ một chút.” 

Thật ra những lời này cũng không tính là nói dối. Vốn dĩ cô chính là đi mua notebook, chẳng qua vừa lúc gặp phải Đồ Vấn mà thôi. Chỉ là ngẫu nhiên. 

Lý Đình sờ sờ đầu Bạch niệm: “Lần sau đừng muộn như vậy mới trở về, mẹ cùng ba con lo lắng.” 

Bạch Niệm gật đầu, nói: “Vâng.”

******** 

Bữa cơm kết thúc, Bạch Niệm tắm rửa xong, trực tiếp nằm liệt trên giường. 

Cô cầm lấy điện thoại, do dự một lát, mở WeChat nói chuyện phiếm với Đồ Vấn. Về tình về lý, hẳn là nên hỏi một chút. 

Bạch Niệm xem xét, gửi đi một tin nhắn: “Cậu về nhà sao?” 

Đồ Vấn một tay dùng khăn lau tóc, một tay cầm lấy điện thoại: “Ừ, đã về rồi.” 

Bạch Niệm cầm điện thoại, dường như đang suy nghĩ cái gì. 

Đồ Vấn quàng khăn lên cổ: “Cậu bên đó như thế nào?” 

Không nghĩ tới Đồ Vấn gửi cho cô một cái tin nhắn, Bạch Niệm mắt sáng ngời, trả lời nhanh chóng: “Vẫn ổn, không có chuyện gì.” 

Không có đáp lại. 

Bạch Niệm nghiêng đầu nhìn nhìn chiếc dù dưới tủ, vô tình nhớ tới mùi hương trên tóc của Đồ Vấn. 

Một lát sau, Bạch Niệm mới do dự gửi một tin nhắn cho Đồ Vấn: “Chừng nào cậu có thời gian? Tớ đem dù trả cho cậu.” 

Đồ Vấn: “Đợi trời mưa rồi nói sau.”

Bạch Niệm hồi: “Được thôi.” 

Trong lòng kỳ thật cảm thấy không dễ chịu, lại không biết vì cái gì mà không dễ chịu. 

Cậu ấy dường như luôn tạo cho mọi người cảm giác xa cách, cũng luôn là người duy trì sự đúng mực. Giống như vĩnh viễn đều sẽ không hiểu được cậu ấy. Luôn là chợt nóng chợt lạnh, như gần như xa. 

Từ lần trước ở bệnh viện nhìn thấy Đồ Vấn, cô rốt cuộc cũng không đi qua. 

Không biết bệnh của Đồ Vấn như thế nào, vẫn là có một chút lo lắng. 

Nhưng lại không muốn tổn thương lòng tự trọng của cậu, nên cũng không có cách nào hỏi thẳng. 

Đang nghĩ như vậy thì điện thoại rung lên. 

Bạch Niệm hoàn hồn, là Trịnh Thư Ý.

“Alo.” Bạch Niệm ấn trả lời, “Thư Ý.” 

Trịnh Thư Ý nhai khoai tây chiên: “Ngày mai đi ra ngoài chơi.” 

Bạch Niệm nghĩ nghĩ: “Đi chỗ nào?” 

Trịnh Thư Ý cũng không cảm thấy xấu hổ, nói: “Mua quà cho Lý Văn Hiên.” 

Lẳng lặng suy nghĩ, hôm nay Đồ Vấn cũng nói qua, Lý Văn Hiên nhờ cậu chọn quà giúp cậu ấy, không biết là dùng để làm gì. 

Bạch Niệm nói: “Để làm gì?” 

Đầu bên kia điện thoại đột nhiên yên lặng, ngay cả tiếng hít thở cũng không nghe thấy. Không có một chút âm thanh. 

Bạch Niệm nhíu mi lại: “Thư Ý?” 

Giọng nói đầu bên kia ấp a ấp úng: “Cậu trước tiên đừng hỏi cái này, cậu cứ trả lời là cậu có đi hay không…” 

Thật ra cô cũng không có chuyện gì gấp. Trong lúc nhất thời cũng quên chuyện trả lại dù. Huống hồ, Trịnh Thư Ý đã mở miệng, cô cũng hơi ngại từ chối. 

Cô nói: “Được, đi.” 

******** 

Cuối cùng hai người vào một siêu thị gần đó. 

Trịnh Thư Ý kéo tay Bạch Niệm, bộ dáng trông rất thân mật. 

Siêu thị mở điều hòa, làm nhiệt độ Bạch Niệm tiêu tan hơn phân nửa. Bạch Niệm một bên nhìn, một bên hỏi: “Cậu muốn mua cái gì?” 

Trịnh Thư Ý chỉ chỉ phía trước: “Đi xem chỗ đó trước đi.” 

Bạch Niệm nhìn theo phương hướng mà Trịnh Thư Ý chỉ. 

—— Nơi đó có một số đồ vật không biết tên, nhìn qua có chút cũ xưa. Bạch Niệm liếc mắt một cái, quay đầu thấy được một hình bóng quen thuộc. 

Người đó lẳng lặng nhìn chằm chằm kệ để hàng, biểu tình mờ mịt. Mím môi chỉ còn lại một tầng hơi mỏng. Trên trán mồ hôi chảy ròng ròng. 

Trịnh Thư Ý đã sớm không biết chạy đi nơi đâu.

Giống như là bị cái gì hấp dẫn, Bạch Niệm không tự chủ đi về hướng bên kia. Đi đến bên cạnh người đó. 

Dường như cảm nhận được bên cạnh có người, lông mi cậu run lên, nhìn qua Bạch Niệm. Thần sắc không rõ. 

Bạch Niệm nhíu mi, trong lòng có chút lo lắng. Cô không có chạm vào Đồ Vấn, vội vàng gọi cậu: “Đồ Vấn?” 

Đồ Vấn như là nghe được, tròng mắt xoay chuyển, đôi mắt bắt đầu tập trung. Bạch Niệm lặng lẽ an tâm. 

Đúng lúc này, ai đó ở đằng xa hét lên: “Đồ Vấn, lại đây hỗ trợ.” 

Đồ Vấn chớp mắt, lắc đầu, như thể Bạch Niệm là không khí. Cũng không quay đầu lại mà xoay người đi về hướng ngược lại. 

Bạch Niệm tuỳ tiện tìm một dì trong siêu thị hỏi thăm: “Xin chào.” 

Người dì kia dừng lại trước mặt cô. 

“Xin hỏi cậu nam sinh kia có phải là nhân viên ở đây không ạ?” Bạch Niệm chỉ chỉ Đồ Vấn: “Cái người dọn đồ vật ở nơi đó.” 

“Ồ, đúng vậy, đến đây đã mấy tháng.” Dì kia nói chuyện chậm rãi tiến lại gần, thấp giọng chút: “Nghe nói điều kiện gia đình của cậu ấy không tốt mới đến.” 

Bạch Niệm hỏi: “Gia đình điều kiện không tốt?” 

“Ừ.” Dì kia vẻ mặt thương hại, “Nghe nói ba cậu ấy đánh bạc thiếu nợ.”

Những lời còn lại sau đó Bạch Niệm đều không có nghe. 

Cô đột nhiên nghĩ đến mấy chuyện trước đây

—— Không thể hiểu được bị người ta đánh, ở bệnh viện cũng không muốn nhắc tới người nhà, bản thân tự đến khoa tâm lý. 

Cũng… không thích nói chuyện, trên người như nổi gai ốc. 

Trịnh Thư Ý cầm đồ mình chọn đi về phía Bạch Niệm bên này.

“Làm gì vậy?” Trịnh Thư Ý nhìn khắp nơi, “Nghĩ cái gì mà đến mức xuất thần như thế?”

Bạch Niệm thất thần lắc đầu, thậm chí cũng không nghĩ đến việc hỏi Trịnh Thư Ý chọn cái gì. 

Trịnh Thư Ý cau mày, kẹo cao su nhai trong miệng nháy mắt đã không còn mùi vị. 

Cô nhìn sang bên trái, khoé miệng hơi nhếch lên.