Khi hai người đang nói chuyện. Những đám mây phía chân trời trở nên đen kịt, giống như có thể rơi xuống đỉnh đầu trong một giây sau đó. Lúc đầu khô nóng bao nhiêu mà nháy mắt đã mang theo chút tia lạnh
Bạch Niệm ngẩng đầu, nhìn lên trời. Cũng không có báo trước, hạt mưa đã nặng nề nện xuống mặt đất lộp bộp.
Bạch Niệm sợ tới mức người run lên. Nhanh tay đặt vở ghi chép lên trên đầu.
Đồ Vấn nghiêng người qua một chút. Che không để Bạch Niệm dính mưa.
Bạch Niệm có hơi sửng sốt, phát hiện bản thân đang co rút trong lồng ngực Đồ Vấn.
Hô hấp của Đồ Vấn nhẹ nhàng phả ra trên mặt Bạch Niệm, cô có chút ngượng ngùng, hai má đỏ lên. Cô cúi đầu nhìn mũi chân của mình. Bình tĩnh giơ vở ghi chép lên cao, che trên đỉnh đầu của Đồ Vấn.
Đồ Vấn cao hơn cô, mà cánh tay cô không có dài như như vậy. Nên có chút gian nan.
Bạch Niệm ngập ngừng: “Trời mưa rồi.”
“Ghế dựa hơi ướt, đứng tạm một lát, đừng để bị cảm lạnh.” Đồ Vấn đem vở ghi chép chuyển qua đỉnh đầu của Bạch Niệm, chỉ chỉ quầy ăn vặt bên cạnh, “Qua đó trú mưa đi.”
Tay Bạch Niệm đang ấn bụng dưới lặng lẽ rời đi, ngoan ngoãn đứng dậy.
Đồ Vấn thoáng ôm bả vai cô, bao bọc cô phía trong mà đi.
Hơi ấm từ bàn tay truyền truyền đến làn da cô qua một lớp vải mỏng. Bạch Niệm cảm thấy có chút ấm áp.
Thời điểm Bạch Niệm cùng Đồ Vấn đi vào, ông chủ quầy ăn vặt đang ngồi một bên cúi đầu tính sổ. Trong không gian trừ tiếng mưa lộp bộp ra, chỉ có âm thanh ngón tay đang gõ máy tính.
Bạch Niệm lên tiếng chào hỏi ông chủ. Lúc này ông mới ngẩng đầu lên xem, lại nhìn ra bên ngoài trời mưa có xu hướng tăng chứ không giảm, mới gật đầu đồng ý.
Hai người yên vị trong quán nhỏ.
Âm thanh của ngón tay đang gõ phím vang lên.
Bạch Niệm nhìn một màn mưa bên ngoài, thoạt nhìn không có gì để nói: “Lý Văn Hiên tìm cậu có việc gì sao?”
Đồ Vấn phất phất hạt mưa trên tay: “Giúp cậu ta chọn quà.’’
Câu trả lời của Đồ Vấn cũng không có gì gợn sóng. Bạch Niệm cũng không hỏi nhiều. Nhưng trong lòng có chút nghi hoặc.
Bọn họ thân thiết đến vậy sao?
Bạch Niệm cúi đầu nhìn thoáng qua ống quần Đồ Vấn.
Quần học sinh vén tới mắt cá chân, để lộ ra khớp xương, bọt nước theo đó chạy xuống lướt qua mỗi tấc da thịt của Đồ Vấn.
Đầu tóc Đồ Vấn ướt đẫm, rõ ràng đã che dù, vậy mà cả người lại như ướt như chuột lột.
Cảm xúc của cô có chút phức tạp, nỗi chua xót tràn khắp khoang mũi. Cô nhéo nhéo cây dù: “Cậu dính mưa rồi.”
Đồ Vấn nhàn nhạt nói: “Không có việc gì.”
Bạch Niệm đem dù đưa cho cậu: “Cậu cầm đi.”
Đồ Vấn lắc đầu: “Cậu giữ lấy.”
Vừa mới ướt mưa, Bạch Niệm cảm thấy áy náy, càng không đành lòng để cậu gặp mưa nữa, uyển chuyển nhắc nhở nói: “Trời còn đang mưa.”
Đồ Vấn như là nghe không hiểu: “Ừ, đợi tạnh mưa rồi đi cũng được.”
Môi Bạch Niệm khẽ động, đưa mắt nhìn Đồ Vấn.
Cậu không có nhìn cô, chỉ chỉ vào bên trong: “Mau vào nhà đi.”
Như là dùng cách này để cự tuyệt.
Bạch Niệm lề mề đi vào trong, đi được vài bước, lại quay đầu nhìn trộm cậu.
Đồ Vấn đứng nguyên ở vị trí đó, không có ý định đi.
—— Đang nhìn bóng lưng cô.
Không có dừng lại lâu, Bạch Niệm bước nhanh lên cầu thang. Chưa đến vài phút đã đứng trước cửa nhà
Bạch Niệm mở cửa, phòng khách loáng thoáng truyền đến tiếng động. Cô ngồi xổm xuống thay giày ra, tay vẫn còn cầm cây dù, đã trực tiếp đi đến phòng khách.
Chiếc dù trong tay nhỏ nước, Bạch Niệm sụt sịt cái mũi, gọi: “Mẹ.”
Sắc mặt Lý Đình ngưng trọn, trong nháy mắt Bạch Niệm cảm thấy áp lực không thở nổi. Sinh ra một loại dự cảm không tốt.